Chân ngôn thuật không thể nào sai. Ngô Bất Lạc cũng sẽ không thừa nhận pháp thuật hiếm khi mình thành công một lần lại thất bại. Người trúng chân ngôn thuật sẽ không tự chủ nói ra toàn bộ sự thật.
Phía tây rõ ràng không có núi, nhưng Vương Khiết Phỉ lại nói nơi đó có, nếu pháp thuật thành công, như vậy chỉ có một khả năng, đó chính là bản thân Vương Khiết Phỉ nghĩ rằng cô thật sự lên núi phía tây.
Đây là một khuyết điểm nho nhỏ của chân ngôn thuật.
Ví dụ người trúng pháp thuật bị bệnh mù màu, như vậy người đó nói màu xanh thành màu đen, bạn không thể bảo người ta nói dối, vì thực sự đó là những gì người đó cảm thấy.
"Lúc các cô lên núi đi đường nào?" Ngô Bất Lạc hỏi thêm.
"Lúc lên núi chúng tôi lái xe. Vì đạo diễn từng tới đây nên chúng tôi đều đi theo đạo diễn."
"Trước khi đến cô không tò mò tại sao các cô phải chạy đến nơi này lấy cảnh à?"
"Bởi vì nơi này ít người, sẽ không bị lộ hành trình."
Dân số trong nước rất lớn, bất kể đoàn làm phim chạy đến đâu quay, cuối cùng đều sẽ dẫn tới một đám người vây xem. Bởi vậy phim truyền hình bây giờ hễ dùng minh tinh lưu lượng hầu như đều tình nguyện đến mấy chỗ ít ai lui tới, thậm chí trực tiếp ra nước ngoài quay chụp.
"Vậy..." Ngô Bất Lạc còn muốn hỏi gì đó nhưng Vương Khiết Phỉ đã mệt mỏi nhắm mắt lại, lần nữa ngã xuống, ngủ vô cùng ngon.
Ngô Bất Lạc đành phải dùng chân ngôn thuật lần nữa.
Lần này thần may mắn không thèm quan tâm Ngô Bất Lạc, chân ngôn thuật thất bại.
"Thôi vậy, chắc không hỏi thêm được gì." Ngô Bất Lạc khó khăn tìm lại tôn nghiêm vỡ vụn đầy đất.
Hiếm khi thành công một lần lại không duy trì được lâu. Như vậy còn khó chịu hơn không thành công lúc trước.
Sở Nhạc nhìn thấu trái tim thủy tinh ẩn sâu trong lòng Ngô Bất Lạc, không lại bám mãi không tha.
Dù sao hắn chọc Ngô Bất Lạc chỉ là thói quen thôi, không phải vì thích thế.
"Mặc dù Vương Khiết Phỉ không thể giải đáp toàn bộ nghi vấn của chúng ta, nhưng nói được nhiều như vậy coi như không tệ. Đến bây giờ, thật ra manh mối đã tương đối sáng tỏ, bất kể là địa điểm lấy cảnh hay lộ trình, đều có liên quan đến đạo diễn, tôi nghĩ chỉ cần chúng ta tìm được đạo diễn của đoàn làm phim, sự tình sẽ đơn giản hơn nhiều." Ngô Bất Lạc khẳng định phân tích của mình, một mặt phiền não, đạo diễn rốt cuộc đang ở đâu?
Nơi Vương Khiết Phỉ nhìn thấy chưa chắc đã là thật, như vậy cũng có nghĩa đạo diễn người này chỉ sợ cũng không nhất định là thật.
Nhưng bọn họ lại không thể không đi thăm dò một phen, nếu không có thể sẽ bỏ lỡ một vài thứ.
Hắn đã nói mà, vòng thi Âm quan thứ ba làm sao đơn giản vậy được!
Nghe thấy lời Sở Nhạc, Ngô Bất Lạc lập tức nhập vai.
"Anh, cô gái này coi như nghe lời, cô ấy ngủ ở phòng bếp, về sau sẽ không quấy rầy chúng ta đi." Ngô Bất Lạc nhỏ giọng, nhưng để người ngoài cửa sổ nghe thấy rõ ràng.
"Sẽ không, haiz, thật tiếc tiền của chúng ta." Sở Nhạc nối gót thở dài một câu.
Lời còn chưa dứt, một làn khói mê từ ngoài cửa lặng lẽ tràn vào, Ngô Bất Lạc một mặt ngừng thở, một mặt lấy tay che trán, "Kỳ lạ, em tự nhiên rất buồn ngủ."
"Muộn rồi, chúng ta đi ngủ đi." Sở Nhạc ôm eo Ngô Bất Lạc, lảo đảo đi tới bên giường, sau đó cùng nhau nằm xuống.
Xác định hai người họ đã ngủ say, hai người khác lặng lẽ mở cửa đi vào.
"Hóa ra hai tên này là gay?" Một thí sinh nhịn không được vuốt cằm nói, "Bọn họ hình như không làm gì cô gái này. Chắc là mua cô ấy đến làm bia đỡ đạn."
"Đừng nên chủ quan. Cho dù bây giờ bọn họ không ra tay, về sau người trong thôn thấy bọn họ không có con, bọn họ vẫn sẽ ra tay với cô gái này như thường. Chúng ta trước tiên hạ cho họ mấy cái chú, một khi nảy sinh tà niệm sẽ đau đớn không thôi. Tôi thấy hay là dứt khoát phế bọn họ luôn đi." Một thí sinh kiên định trả lời, "Xong hết mọi chuyện."
"Mấy người trước đó phế đi còn được, hai người này chắc không cần đâu." Mặc dù biết trong thôn này đều không phải người tốt lành gì, nhưng cùng là đàn ông, mỗi lần ra tay với chỗ đó của người khác hắn cũng cảm thấy lạnh trứng a.
"Chúng ta lại không hại tính mạng bọn họ." Thí sinh kia một mực thúc giục, "Động tác nhanh một chút. Thừa dịp khói mê chưa mất đi hiệu lực, một đao hạ xuống, cậu tốt mà tôi cũng tốt."
"Đáng thương pháp khí tôi lấy được, kết quả lại để thiến người ta." Thí sinh than thở, lấy từ bên hông ra một cây đao nhỏ.
Cây đao này là một pháp khí nho nhỏ hắn đạt được trong vòng thi thứ hai, một đao chém xuống đối phương sẽ không cảm thấy đau, có thể nói là pháp khí cần thiết để đánh lén.
Nhưng kể từ lúc cộng tác với thí sinh này, hắn không dám nhìn thẳng pháp khí của mình.
"Được rồi được rồi. Chúng ta vẫn tốt chán, tôi nghe nói Ngô Bất Lạc trường thi số bốn còn bắt thí sinh khác ngủ với nữ quỷ, đó mới gọi là phát rồ. Cậu xem người ta đi, vòng thi đầu tiên được có 60 điểm, kết quả sau mấy lần tranh tài đã đè ép được đại lão 90 điểm, có thể thấy càng phát rồ, càng hung tàn thì càng có thể lấy được điểm cao."
"Cậu lúc nào cũng nguy biện nhiều như thế, được rồi, tôi ra tay đây." Thí sinh lấy ra pháp khí.
Ngay khi hắn dự định động thủ, chợt phát hiện thân thể cứng ngắc.
"Cẩn thận..." Cảnh báo chưa kịp nói ra miệng, cùng lúc với hắn, một thí sinh khác đã thẳng tắp ngã xuống.
Nhìn hai thí sinh hôn mê bất tỉnh, ánh mắt Sở Nhạc nhìn Ngô Bất Lạc lập tức khó coi.
Sở Nhạc không nhịn được kéo Ngô Bất Lạc dậy, "Cậu nhìn tấm gương xấu cậu làm đi!"
Ngô Bất Lạc vô cùng xấu hổ cúi đầu.
Là lỗi của hắn, là hắn ô nhiễm những thí sinh tâm linh thuần khiết không tì vết này.
Hắn có tội, hắn nên bị nhân đạo hủy diệt.
Ngô Bất Lạc và Sở Nhạc vốn định làm thôn dân bình thường, chơi đùa với hai thí sinh vừa rồi một chút. Kết quả, hai thí sinh này lại muốn cắt phăng của quý của bọn họ, đến nước này không thể tiếp tục giả vờ ngủ nữa.
Ai mà biết chỉ chậm một chút thôi, đồ vật có còn ở đó hay không?
"Anh nói xem làm sao bây giờ?" Ngô Bất Lạc buồn bực nhìn Sở Nhạc, "Không thì trực tiếp giết?"
"Giết bọn họ nhất định sẽ bị trừ điểm." Sở Nhạc ôm hai tay, lạnh lùng nhìn hai thí sinh gan to bằng trời, "Hôm nay vận khí của cậu dường như không tệ, không bằng bắt hai người này đến luyện tay, thử xem pháp thuật mới của cậu đi."
"Hả?" Ngô Bất Lạc thụ sủng nhược kinh.
Gần trăm năm nay, bởi vì khoa học kỹ thuật không ngừng phát triển, yêu ma quỷ quái và người bình thường dần dần phân thành hai thế giới, mọi người bắt đầu không tin quỷ thần, cộng thêm lừa đảo càng ngày càng nhiều, liên đới pháp thuật được những người đặc biệt sáng tạo ra cũng đa dạng phong phú.
Chẳng hạn như pháp thuật khiến người ta nói thật, pháp thuật làm người ta lãng quên một đoạn kí ức nào đó, hay pháp thuật khiến người ta coi chuyện đã xảy ra hôm nay chỉ là một giấc mộng, vân vân rất nhiều.
Không thể không nói, chính vì những pháp thuật này tồn tại mới khiến cho cuộc sống của người bình thường luôn luôn yên ổn an lành.
Tuy nhiên những pháp thuật này có một vài khuyết điểm chung, đó là đối với người biết chút ít về pháp thuật này căn bản không có tác dụng gì.
"Pháp lực của tôi thấp thế này không thể làm bọn họ lãng quên." Mặc dù Ngô Bất Lạc không thích diệt uy phong của mình nhưng muốn ăn ngay nói thật.
"Một lần không được thì mười lần, mười lần không được thì một trăm. Chồng chất pháp thuật có thể có hiệu quả. Vả lại còn có tôi giúp cậu, cậu sợ cái gì?" Sở Nhạc không vui nói, "Cũng không chờ mong bọn họ quên mãi mãi, mấy ngày này không nhớ là được."
"Oh, để tôi thử xem." Ngô Bất Lạc bị Sở Nhạc thuyết phục, nói không chừng hắn làm được thật!
Mộng tưởng rất đẹp đẽ, hiện thực rất tàn khốc.
Ngô Bất Lạc kéo hai thí sinh kia ra thử hơn trăm lần mới thành công khoảng năm lần. Có điều thời gian hiệu quả rất ngắn, tầm mười phút sau đối phương đã nhớ lại.
Sau khi nhớ lại, Sở Nhạc lần nữa đánh bọn họ bất tỉnh, lặp đi lặp lại tra tấn tinh thần.
Aiz, không như vậy chân ngôn thuật không thể thành công.
"Được rồi, tôi không nên ôm kì vọng quá cao với cậu." Sở Nhạc cảm thấy có lẽ hắn đã ra một quyết định sai lầm, "Cậu nói xem cậu thủ thế đúng, chú ngữ cũng tốt, nhưng hiệu quả sao lại không đúng đây?"
"Anh hỏi tôi tôi biết hỏi ai." Ngô Bất Lạc rất muốn khóc, "Lúc nhỏ có người giúp tôi đo, tôi thuộc nhóm người tu đạo có thiên phú kém nhất."
"Được rồi, chúng ta đổi phương pháp đi." Sở Nhạc lạnh lùng đáp, "Hay là chúng ta rút lưỡi, cắt đứt gân tay gân chân bọn họ, chờ chúng ta thông qua vòng thi xong sẽ giúp bọn họ khôi phục lại."
"Ưm ưm ưm." Hai thí sinh bị Sở Nhạc dọa đến run rẩy, liều mạng giãy dụa muốn nói gì đó.
"Ặc..Quá tàn nhẫn. Tôi thấy hay là lấy chuẩn khảo chứng của bọn họ đi." Ngô Bất Lạc thở dài nói, "Chúng ta lấy máu của bọn họ trước, nếu không nghe lời thì dùng máu xóa tên họ trên chuẩn khảo chứng để loại họ."
"Đó cũng là một cách." Sở Nhạc trầm tư một lúc gật đầu nói, "Nhưng bọn họ có thể sẽ không ngoan ngoãn nghe lời, tôi thấy vẫn nên phế bỏ tương đối nhanh. Pháp khí của bọn họ hình như dùng rất tốt."
Sở Nhạc lục soát người hai thí sinh được một cái chủy thủ, vung vẩy trên không hai lần.
"Ưm ưm ưm..." Thí sinh giãy dụa kịch liệt hơn.
"Không thì chúng ta nghe một chút xem họ muốn gì." Ngô Bất Lạc gỡ vải bịt miệng hai thí sinh xuống, "Cậu nói đi, cậu chọn cái nào?"
"Chúng tôi giao chuẩn khảo chứng! Làm ơn, tha chúng tôi một mạng!" Thí sinh nghe đối thoại giữa Ngô Bất Lạc và Sở Nhạc, nào còn không biết hai người này chính là đại danh đỉnh đỉnh Ngô Bất Lạc và Sở Nhạc. Nghĩ đến tin đồn mình nghe được, bọn họ làm gì còn dám có tâm tư gì khác.
Cái người Ngô Bất Lạc này rõ ràng có thể làm họ mất trí nhớ lại cố tình giày vò bọn họ hết lần này đến lần khác, rõ ràng không muốn để bọn họ dễ chịu!
Có điều ngẫm lại việc mình định làm với hai người đó, hắn lại cảm thấy cách làm của Ngô Bất Lạc cũng không tính là khác người.
Ngô Bất Lạc và Sở Nhạc liếc nhau, trao đổi lẫn nhau ánh mắt hợp tác vui vẻ.
Nói đùa, phế bỏ bọn họ thật lãng phí, lấy ra làm hòn đá dò đường mới là tốt nhất!
"Hai người các cậu phế đi mấy người rồi?" Sở Nhạc dò hỏi.
"Tôi phế đi năm người, nhân viên khác của đoàn làm phim đều bị người khác cứu được." Thí sinh rụt rụt đầu, "Chúng tôi chỉ muốn lấy chút điểm số, không giết người."
"Ha ha, bớt nhiều lời, giao chuẩn khảo chứng ra."
Chuẩn khảo chứng của hai thí sinh này đều bị Sở Nhạc thu vào, liên đới máu bọn họ cũng bị lấy không ít.
Hai thí sinh này, một tên là Vương Tử Minh, một là Chu Dương, thuộc trường thi số ba, vòng thi đầu tiên thành tích 85 điểm, được xưng tụng là tinh anh.
"Chuẩn khảo chứng của hai người đã ở trong tay chúng tôi, hai người tạm thời coi như tiểu đệ của chúng tôi rồi." Ngô Bất Lạc cố gắng nặn ra một nụ cười ấm áp, nhưng trong mắt Vương Tử Minh và Chu Dương quả thực còn đáng sợ hơn cả ma quỷ.
Ngô Bất Lạc không khỏi hoài nghi thanh danh của mình đến cùng biến thành thế nào rồi, nếu không sao lại làm người ta sợ hãi như thế? Hắn rõ ràng là đại ca tốt có thịt cùng ăn có canh cùng uống mà.
Đã tìm được hai tiểu đệ, chuyện kế tiếp đơn giản hơn nhiều.
Dựa theo lời hai tiểu đệ này, bọn họ không thể hỏi ra thứ gì từ những nhân viên khác trong đoàn làm phim, đa số còn không nhớ rõ bằng Vương Khiết Phỉ, hỏi một chút mấy cô đó liền la hét các thứ, quả thực không cách nào tiếp tục hỏi thăm.
Vương Tử Minh và Chu Dương ý thức được bản thân có lẽ không có cách nào tìm được mộ Phán quan, cũng không nóng nảy, mà quyết định giải cứu nhân viên đoàn làm phim trước. Phế đi gốc rễ vạn ác của đám lưu manh này, lại uy hiếp đe dọa mấy lần, bọn chúng liền ngoan ngoãn không dám làm gì.
Chỉ là hai người họ ôm ý nghĩ này, các thí sinh khác cũng giống vậy. Động tác của bọn họ không tính là chậm, nhưng cũng không phải nhanh. Những nhân viên còn lại của đoàn làm phim đều bị thí sinh khác cứu được, bọn họ cũng chỉ có thể uống một chút canh.
Trăm triệu không ngờ tới, đến chỗ Ngô Bất Lạc liền ngã đau.
"Ngô ca, Sở ca, lẽ nào hai ngày trước người trộm đồ hai nhà kia chính là hai người?" Vương Tử Minh đối với hai người vừa run vừa sợ, nhưng không thể không cố gắng nghe ngóng chút tin tức.
Nếu cái gì cũng mặc kệ, đến lúc đó bị loại muốn khóc cũng không biết đi đâu mà khóc.
"Đúng là bọn tôi." Cái này không có gì không thể thừa nhận, Ngô Bất Lạc sảng khoái gật đầu, không khỏi hiếu kì nói, "Bọn tôi giúp các cậu bắt đầu, các cậu thế mà không đi nhà nào trộm qua?"
"Đi...đi." Chu Dương cúi thấp đầu, "Chúng tôi có đi mấy nhà, nhưng không tìm được tiền. Chạy bốn năm nhà chỉ được mấy trăm tệ."
Mấy trăm tệ kém số tiền để mua vợ xa vạn dặm.
"Không chỉ có chúng tôi, phần lớn thí sinh đều không tìm được." Chu Dương bổ sung một câu, "Nhưng nghe nói có mấy thí sinh dùng chân ngôn thuật tìm được chút tiền. Chúng tôi cũng muốn thử, nhưng không quá quen với pháp thuật này."
Dù không phải đạo pháp tầm thường giống Ngô Bất Lạc, đa số người không có khả năng mọi thứ tinh thông. Công kích, phòng ngự, hay bùa chú, có thể học tốt một thứ đã được xưng tụng là thiên tài.
"Hai người am hiểu cái gì nhất?" Ngô Bất Lạc dò hỏi. Ý tứ trong lời nói này tương đối rõ ràng, nếu năng lực hai người này thể hiện ra không được, vẫn là sớm chút knock-out bọn họ đi, tránh cản trở.
"Tôi có thể đồng thời thao tác mấy pháp khí tiến hành công kích, tôi còn có một ít bùa chú thuộc tính hỏa, còn... Tốc độ của tôi rất nhanh, sư phụ tôi nói tôi nếu tham gia thế vận hội Olympic thì người khác không có cửa thắng." Vương Tử Minh vội vàng nói ra ưu điểm.
"Chỉ thế thôi à." Ngô Bất Lạc nhìn hắn một cái, "Trên người cậu không phải còn có một con búp bê sao?"
Vương Tử Minh cả kinh, đành phải ăn nói khép nép xin lỗi, "Thật xin lỗi, tôi là chi thứ Vương gia, Vương Dã là anh họ tôi. Tin tức về anh đều là nghe được từ chỗ anh ấy."
Sở Nhạc nghe thấy vậy, bất động thanh sắc trừng Vương Tử Minh một cái. Mới vừa đi một Vương Dã, nay lại tới một Vương Tử Minh. Chẳng lẽ hắn thiếu nợ Vương gia?
"Tôi biết." Ngô Bất Lạc bình chân như vại nhìn hắn.
Biết chuyện hắn bắt thí sinh ngủ cùng nữ quỷ chỉ có hai người, Vương Tử Minh lại họ Vương, chỉ lừa gạt một chút đã nói ra hết.
Chậc, không được nha.
"Còn cậu?" Ngô Bất Lạc dời mắt về phía Chu Dương. Trước đó mỗi khi Vương Tử Minh mềm lòng, vẫn luôn là tên này chủ trương nhất đao lưỡng đoạn, nhìn có vẻ thông minh cơ trí hơn Vương Tử Minh chút.
"Trên người tôi có huyết thống yêu tộc, có thể yêu hóa trong thời gian ngắn, đồng thời có được sức mạnh." Chu Dương biết Ngô Bất Lạc không dễ chọc, cộng thêm có vết xe đổ của Vương Tử Minh, lập tức thành thật nói ra.
"Woa, biến hóa một cái xem xem." Ngô Bất Lạc rất có hứng thú. Quả nhiên trong đám thí sinh loại người nào cũng có!
Trên thân Chu Dương dần dần biến hóa, rất nhanh hai tay hiện ra móng vuốt sắc bén, hai tai cũng xù lông, nhìn có mấy phần đáng yêu, tuyệt nhất chính là chỗ xương cụt của Chu Dương mọc ra một cái đuôi vô cùng lớn, rất muốn đăng lên weibo!
"Cậu là chủng tộc gì?" Ngô Bấ Lạc nhịn xúc động muốn đi lên nắm một cái, ra vẻ thận trọng hỏi.
"Hổ."
"Hổ làm gì có đuôi lớn thế!"
"Biến dị." Chu Dương quẫy đuôi một cái, trên mặt đất nháy mắt xuất hiện một cái hố to, từ đó có thể thấy được uy lực của cái đuôi, "Gia tộc bọn tôi người có thể yêu hóa rất ít, với lại trong quá trình thú hóa rất dễ sinh ra biến dị. Tôi còn khá tốt, ít ra sức mạnh được tăng cường." Có một số biến dị hoàn toàn chính là gân gà!
Rõ ràng thấy được, hai tiểu đệ này đều có bản lĩnh, thu nhận bọn họ hắn sẽ không thiệt thòi.
Ngô Bất Lạc và Sở Nhạc trước mắt so với các thí sinh khác có ưu thế hơn là, bọn họ mua được Vương Khiết Phỉ có địa vị cao nhất, biết được sự tình cũng nhiều nhất, nói cách khác, ở trong đám thí sinh, quyền nói chuyện cũng lớn nhất.
"Đã có trợ thủ, vậy thì chúng ta nên cân nhắc đi phía tây nhìn một chút." Ngô Bất Lạc xoay người, nói với Sở Nhạc, "Có lẽ phía tây thực sự có một ngọn núi, chỉ là chúng ta không nhìn thấy. Bất kể thế nào, chúng ta cũng phải đi thử một lần."
"Các cậu có biết thí sinh nào tinh thông trận pháp nhất không?" Sở Nhạc hỏi Vương Tử Minh và Chu Dương.
Lần này toàn bộ địa điểm thi đấu đều bị trận pháp bao phủ, thí sinh tinh thông trận pháp sẽ có ưu thế tự nhiên trong trận đấu này.
Nếu ký ức của Vương Khiết Phỉ không sai, vậy thì có thể ngọn núi phía tây bị trận pháp che giấu.
"Tinh thông trận pháp nhất, chắc là Lưu Bác Văn." Chu Dương nghĩ nghĩ rồi đáp, "Cô ấy cũng thuộc trường thi số ba bọn tôi, trong vòng thi trước, cô ấy một mình dùng trận pháp vây khốn mười mấy thí sinh, sau đó hình như còn lấy được một cái trận bàn, ở vòng thi đầu tiên cũng thi được 90 điểm."
"Lưu Bác Văn?" Ngô Bất Lạc nghiêng đầu suy nghĩ một chút, "Tôi nhớ ra rồi, cô ấy chính là cái người chân trái cà thọt."
Là phái nữ duy nhất trong đám đại lão 90 điểm, Ngô Bất Lạc đối với người này đương nhiên khắc sâu ấn tượng.
"Đó chẳng qua là vì vết thương cũ của cô ấy chưa lành thôi."
"Tôi biết cô ấy là ai." Ngô Bất Lạc hài lòng nói.
Trước đó lúc các thôn dân đến xem náo nhiệt, hắn có chú ý tới những người sắc mặt khó coi. Trong đó có mấy người biểu hiện vô cùng rõ ràng, bởi vì là phái nữ, nhìn thấy cô gái khác bị đem ra mua bán sẽ bày ra một loại chán ghét.
Có một người trong số đó luôn không tự chủ nhìn về phía chân trái của mình. Có thể thấy Lưu Bác Văn cũng muốn che giấu thiếu sót của mình, tránh để bị người khác phát hiện ra, nhưng tiếc là, như vậy ở trong mắt Ngô Bất Lạc không khác gì cởi hết.
"Nam nữ phối hợp làm việc không mệt, Sở Nhạc không bằng chúng ta lại thu một người nữa đi."
"Ừm."
Thấy dáng vẻ không coi ai ra gì của Ngô Bất Lạc và Sở Nhạc, Chu Dương và Vương Tử Minh không khỏi vì Lưu Bác Văn mặc niệm mấy giây.
Chẳng qua tử đạo hữu bất tử bần đạo, có thể trông thấy đại lão cũng có kết cục giống họ, tâm lý sẽ cảm thấy thành tựu kì lạ.
Lưu Bác Văn lần này cũng biến thành đàn ông.
Dù sao ở thôn lưu manh, nam giới chiếm đại đa số, nếu chuẩn khảo chứng ngụy trang cô thành nữ thì có vẻ không công bằng.
Lưu Bác Văn đương nhiên hi vọng cứu được những cô gái kia. Chỉ là cô cũng hiểu mình không thể hành động thiếu suy nghĩ.
Trong cuộc thi này, cô có ưu thế lớn nhất, đồng thời cũng không có ưu thế, bởi vì rất nhiều người biết cô tinh thông trận pháp.
Nói cách khác, cô như tảng mỡ dày người người đều có thể cắn.
Những người lấy được 90 điểm ở vòng đầu hầu như đều không bị đào thải. Lực công kích mạnh hơn cô cũng có khối người. Nghe nói trường thi số bốn còn xuất hiện hai hắc mã, thực sự không thể không phòng.
Lưu Bác Văn lấy ra trận bàn, hai mắt không ngừng nhìn về phía tây. Cô có thể cảm giác được phía tây có thứ gì đó, chỉ là cô không dám hành động thiếu suy nghĩ mà thôi.
Thùng thùng.
Lúc này, cửa bị gõ.
editor: xin lỗi đến giờ mới up chương mới, vừa thi giữa kì xong lại sắp thi cuối kì rồi, huhu ToT
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT