Ngô Bất Lạc mở mắt ra, phát hiện bản thân ở trong một căn phòng quái lạ.

Phòng này tối đa khoảng mười mét vuông, liếc mắt là có thể nhìn rõ toàn cảnh.

Hắn sờ ngực của mình trước tiên, cảm ơn trời đất, lần này không biến thành con gái.

Hả?

Xúc cảm rất quen thuộc.

Đây chính là thân thể của mình!

Ngô Bất Lạc kinh hỉ, bắt đầu vui sướng đánh đấm.

Tốt lắm, giám khảo nói "áp chể thể chất" chắc là chỉ những phương diện không bình thường kia, không liên quan gì đến tiêu chuẩn của người bình thường.

Hắc Vô Thường nói vậy nghĩa là, trong nhiều trường hợp, yêu ma quỷ quái biết Âm quan sắp đến đều sẽ thiết lập trở ngại nhất định để phong ấn năng lực đặc thù của Âm quan, bởi vậy, muốn làm Âm quan thì phải học được cách giải quyết vấn đề của người bình thường.

Nếu như không thể dùng năng lực và thể chất đặc biệt gì đó, Ngô Bất Lạc tự tin sẽ không thua bất kì kẻ nào.

Mặc dù trình độ đạo pháp của hắn kém xa nhưng năng lực cận chiến không hề kém.

Đều là đánh đấm với Sở Nhạc mà luyện ra được đó.

Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến Ngô Bất Lạc cảm thấy Sở Nhạc không thích hắn. Dù sao lúc Sở Nhạc đối luyện với hắn không hề lưu tình chút nào, trái lại còn cậy vào việc hắn không công kích được thực thể quỷ hồn mà hung hăng chỉnh đốn hắn.

"Chà, ở đây ba tháng sao?" Ngô Bất Lạc nhìn thoáng qua căn phòng mình đang ở, xác định trong này không có nguy hiểm gì. Đừng nói là nguy hiểm, nơi này ngoại trừ tro bụi thì chẳng có gì hết, một cái ghế cũng không có.

Hay là ra ngoài xem một chút đi.

Ngô Bất Lạc sờ sờ mò mò bên hông mình, phát hiện vũ khí mình cất giấu vẫn còn đó. Ừm, có những thứ này thì an tâm hơn nhiều.

Đẩy cửa phòng ra, phát hiện bên ngoài có rất nhiều căn phòng tương tự như này.

Lúc Ngô Bất Lạc đi ra vừa vặn trông thấy không ít người cũng đẩy cửa ra ngoài. Trong những người này có không ít gương mặt nhìn quen quen, chắc toàn bộ đều là thí sinh. Nhưng trong những thí sinh này, hắn không nhìn thấy đám A La, cũng không thấy Sở Nhạc. Có thể là họ đã đi, cũng có thể là chưa tỉnh lại.

Có điều, Ngô Bất Lạc không thể ngay lúc này đi điều tra từng phòng một, làm như vậy rất dễ bị thí sinh khác công kích.

Tề Ngọc không nói gì về nơi này, chỉ nói là có pháp khí, cộng thêm sống qua ba tháng là được. Có đôi khi không nói gì mới khiến người ta cảm thấy sợ hãi.

Bây giờ còn lại tám mươi thí sinh, toàn bộ đều coi như tinh anh. Thất bại ở thế giới Quỷ nương tử một lần nên bọn họ có vẻ cực kì cẩn thận.

"Cậu là Ngô Bất Lạc nhỉ." Một thí sinh đi về phía Ngô Bất Lạc, các thí sinh khác cũng không hẹn mà cùng hướng mắt về phía hắn.

Chuyện gì xảy ra?

Mình không đắc tội bọn họ mà.

Ngô Bất Lạc lặng lẽ đặt tay ở bên hông, thuận tiện tùy thời ứng phó công kích của những người này.

"Trước mắt ở đây chúng ta có khoảng hai mươi người, mọi người muốn cùng ra ngoài xem một chút, có thể phiền cậu tạm thời làm lão đại của chúng tôi không?" Thí sinh này mỉm cười dò hỏi.

Hả?

Ngô Bất Lạc suýt chút nữa tưởng mình nghe lầm.

Để hắn làm lão đại?

Thứ lỗi Ngô Bất Lạc không có cách nào tiếp nhận đĩa bánh từ trên trời rơi xuống này, hắn đã quen coi những người chủ động tới gần hắn là tội phạm tiềm ẩn.

"Tại sao là tôi?" Ngô Bất Lạc vô cùng không tin bọn họ.

Hắn ngay cả những người này họ tên là gì cũng không biết, tại sao phải tự tìm phiền toái?

"Bởi vì cậu là người sống đến cuối cùng trong thế giới Quỷ nương tử." Thí sinh này nghiêm túc nói, "A La, Mộc Sơ Nhất, Trương Dịch, thậm chí là Tạ Bán Loan đều không sống sót lâu bằng cậu, cho nên tôi tin cậu là một người rất có bản lĩnh. Lần này chúng tôi không muốn giống như lần trước bị loại một cách không rõ ràng."

Ngô Bất Lạc hiểu đối với những thí sinh này mà nói, đám người A La Mộc Sơ Nhất là ngưỡng cửa cao lớn biết bao.

Tất cả những người này đều có thực lực cấp bậc Âm quan, nếu danh ngạch miễn thi nhiều hơn một chút thì không nghi ngờ chút nào toàn bộ những danh ngạch này đều thuộc về họ. Nhưng ở vòng thi thứ hai, một thí sinh sáu mươi điểm lại có thể đánh bại đám thiên chi kiêu tử này, sống đến cuối cùng, dù cho hắn cũng thất bại nhưng ở trong lòng các thí sinh hắn không hề tầm thường.

Bởi vậy, sau khi vòng thi thứ hai kết thúc, cái tên Ngô Bất Lạc lặng lẽ truyền đi.

Khi Ngô Bất Lạc là người nộp bài đầu tiên lúc thi bổ sung, cũng khiến người ta chú ý đến sự tồn tại của hắn.

Nếu các thí sinh khác nghe thấy lời nói như vậy, trong lòng sẽ dương dương tự đắc, thậm chí sinh ra tinh thần trách nhiệm. Dù sao tất cả đều là thí sinh, người ta tin tưởng bạn mới cho bạn làm lão đại.

Nhưng Ngô Bất Lạc lại không thế.

Hắn bị cuộc sống giày vò ra khuynh hướng M luôn rồi.

Nếu bạn căm ghét chửi rủa hắn, hắn sẽ không cảm thấy bị xúc phạm một chút nào, trái lại còn khá tin tưởng bạn. Nhưng nếu bạn lời ngon tiếng ngọt với hắn, yêu thích quan tâm đến hắn, Ngô Bất Lạc sẽ lập tức sinh ra một trăm hai mươi phần trăm lòng cảnh giác, thận trọng đề phòng bạn tiếp cận.

"Ý tốt của mọi người tôi xin nhận, nhưng tôi không có hứng thú làm lão đại." Ngô Bất Lạc từ chối đề nghị hấp dẫn này, "Nếu như mọi người cảm thấy không an toàn, có thể năm người một nhóm, cùng nhau rời khỏi chỗ này. Tôi chỉ là một thí sinh bình thường thôi, không có năng lực và nghĩa vụ gánh vác sinh tử của mọi người. Nói khó nghe một chút, chúng ta vẫn nên làm đối thủ cạnh tranh đi."

Thật có lỗi, Ngô Bất Lạc không đạp đối thủ cạnh tranh của mình một cước là tốt lắm rồi, tuyệt đối không có khả năng giúp bọn họ.

Thí sinh kia còn muốn nói gì đó, nhưng thấy dáng vẻ tâm ý đã quyết của Ngô Bất Lạc, chỉ có thể tiếc nuối buông bỏ ý nghĩ này.

Người ta nói người sợ nổi danh heo sợ mập, đặt ở hiện tại cũng giống vậy.

Theo những gì Ngô Bất Lạc nghĩ, tốt nhất hắn nên một mình núp giữa đám người, cùng họ rời khỏi chỗ này. Nhưng bây giờ, những thí sinh ở đây ai cũng ngoan ngoãn đi theo sau lưng Ngô Bất Lạc, không ai muốn đi trước hắn.

Không giống lão đại, mà hơn hẳn lão đại rồi.

Ngô Bất Lạc sắp phát điên, hắn không thích làm dê đầu đàn như thế này.

Nếu gặp phải nguy hiểm gì, người chết đầu tiên chính là hắn aaaaa.

Trong lòng Ngô Bất Lạc đang điên cuồng gào thét, nhưng trên mặt vẫn là luôn duy trì biểu tình người sống chớ gần.

Hắn nhất định phải ngụy trang cao lãnh một chút, nếu không những thí sinh này thật sự sẽ coi hắn như quả hồng mềm mà bóp. Không thể để những thí sinh này phát hiện thật ra cái gì hắn cũng không biết, chỉ biết đánh đấm được.

Nhiều người như thế, cho dù hắn biết võ cũng không thể nào một người đánh hai mươi người!

Có điều toàn là nhóc con chưa dứt sữa, ta đây biến thái gì chưa từng lừa, chẳng lẽ không giải quyết được bọn họ?!

Đi được khoảng năm trăm mét, một thí sinh quay đầu lại, bỗng nhiên hô lên, "Những phòng ốc kia biến mất."

Nói là biến mất thì không đúng lắm, phải nói là nhìn không rõ lắm.

Mọi người quay đầu lại, phát hiện phía sau mình bất tri bất giác đã bị một tầng sương mù bao phủ, mà những phòng ốc kia biến mất toàn bộ trong sương mù.

Sương mù này xuất hiện lúc nào? Vì sao chỉ ở đằng sau, còn phía trước không có?

Trong lòng Ngô Bất Lạc cảm thấy vô cùng kì lạ, sau khi hắn tỉ mỉ nhìn chăm chú mấy lần thì phát hiện sương mù này hình như đang chuyển động?

"Chạy."

Ngô Bất Lạc trông thấy đám sương mù kia đang chậm rãi di động về phía bọn họ, trong lòng dâng lên cảm giác bất an, hô một tiếng xong lập tức chạy.

Những thí sinh kia không do dự chạy theo.

Nhưng tốc độ chạy có nhanh có chậm. Người kiên trì rèn luyện mỗi ngày như Ngô Bất Lạc thì tốt, một mình một ngựa dẫn đầu chạy trước, nếu không vì tiết kiệm thể lực thì còn có thể chạy nhanh hơn. Nhưng vẫn có một số thí sinh mỗi ngày chuyên tâm nghiên cứu vẽ bùa thế nào thi pháp ra sao, tố chất thân thể kém rất xa.

Rất nhanh đã có người tụt lại đằng sau, bị sương mù đuổi kịp.

Thí sinh chạy ở sau cùng đó chỉ cảm thấy sương mù này như có tay chân, vừa mới chạm vào thân thể hắn liền túm hắn thật chặt.

"Cứu tôi với!" Thí sinh kia không nhịn được túm lấy một người bên cạnh mình.

Người bị túm lấy mắng to một tiếng, cố gắng gạt tay hắn ra, càng cuống cuồng chạy hơn.

"A a a a a a a."

Thí sinh bị bắt được giống như bị thứ gì ăn mòn, phát ra tiếng kêu rên đau đớn.

Tứ chi của hắn từng chút bị hòa tan, tí xíu máu tươi cũng không lưu lại. Tiếng kêu đau đớn còn quanh quẩn bên tai nhưng hắn đã bị cắn nuốt sạch sẽ, không còn lại chút vết tích nào.

"Đừng...Đừng tới đây." Một người khác đứng ngoài quan sát toàn bộ mọi chuyện bị dọa đến run chân, bất kể hắn dùng pháp thuật gì cũng không thể ngăn cản mảy may.

Nhưng kì tích xuất hiện.

Ngay lúc thí sinh bị tóm kia bị nuốt hết, sương mù ngừng lại, đồng thời chậm rãi lùi về sau.

Thật, thật giống như một người đã ăn no rồi, tạm thời buông tha số đồ ăn tươi mới này.

Thí sinh vừa trở về từ cõi chết kia mặt mũi trắng bệch.

Nơi này hình như còn đáng sợ hơn thế giới Quỷ nương tử lần trước!

"Đi nhanh đi, thứ đồ quái quỷ này không biết lúc nào sẽ quay lại."

"Đáng hận, vì sao không thể dùng đạo pháp a."

"Đạo pháp vẫn có thể sử dụng một chút, có điều muốn ứng phó đồ vật cổ quái như vậy, chỉ sợ..."

...

Vừa mở màn đã chết một đồng bạn, còn dùng loại cách thức cổ quái như thế, trong lòng ai mà không sợ?

Nơi này, rốt cuộc là chỗ quái nào?

Ngô Bất Lạc và những người khác đi thẳng về phía trước.

Trong vòng một ngày, sương mù kia liên tục kéo tới ba lần, mỗi lần sau khi ăn xong một người sẽ lui lại, nhưng thời rút lui càng ngày lúc càng ngắn. Như vậy cái chết có thể đến bất kì lúc nào ép các thí sinh phải không ngừng tiến lên.

Bất tri bất giác, Ngô Bất Lạc đã từ vị trí đằng trước tụt xuống lưng chừng đội ngũ.

Ngô Bất Lạc muốn giữ sức.

Xông lên đằng trước như những người kia cũng được thôi, nhưng đáng sợ nhất không phải uy hiếp đến từ sương mù tử vong phía sau mà là họ không có đồ ăn.

Ở thế giới Quỷ nương tử, Ngô Bất Lạc không cần lo vấn đề đồ ăn, bởi vì người chết không cần đồ ăn. Nhưng bây giờ đi vào thế giới này là bản thể của mình, Ngô Bất Lạc không dám khẳng định nếu mình bị bỏ đói ba bốn ngày, không uống chút nước nào có thể chết hay không?

Con đường này giống như vô hạn, không thể nhìn thấy đầu kia, dọc đường không có một ai, cũng không dám lùi lại, ngoại trừ tiến về phía trước thì không còn cách nào khác.

Đến tối, tình hình càng rõ ràng hơn.

Mọi người là người đều sẽ mệt mỏi.

Nhất là những thí sinh cố chịu đựng không ngừng tiến lên, giờ phút này tất cả đều mệt mỏi dã dời tê liệt ngã xuống mặt đất.

"Nước...Ai có nước không?"

"Đói quá."

...

Ngô Bất Lạc ngồi xuống đất, không quan tâm có sạch sẽ hay không.

Môi hắn khô nứt, vì tiết kiệm nước bọt nên không nói một chữ nào. Đương nhiên, hiện tại cũng không có ai còn sức để hỏi gì hắn.

Chẳng lẽ ý Tề Ngọc nói là cái này? Không đúng, nếu tình cảnh cứ như vậy mãi mà không cho đồ ăn, cho dù là Hoàng đế lão tử đến cũng vô dụng. Đừng nói ba tháng, một tuần bọn họ cũng không chịu nổi.

Nhìn từ góc độ giám khảo, sương mù lúc đầu hẳn là ra oai phủ đầu. Sau một hai ngày, có lẽ nhóm bọn họ còn lại vài người thì lần tra tấn thứ nhất này mới có thể xong.

Trong lòng Ngô Bất Lạc đoán tới đoán được bảy tám phần nhưng không lộ ra nửa phần.

Tất cả mọi người đều là người xa lạ kiêm đối thủ cạnh tranh, ai lại tốt bụng nói lời thừa như vậy? Giống như mấy thí sinh bị sương mù nuốt chửng, bọn họ cầu cứu nhưng có ai thật sự đi cứu bọn họ đâu.

Ngô Bất Lạc không thể nào vô tư như vậy, những người ở đây cũng không ai làm được.

Hết thảy như Ngô Bất Lạc nghĩ, ngày hôm sau khi mọi người hữu khí vô lực tiếp tục lên đường, cuối cùng cũng nhìn thấy một làn khói bếp.

Lúc này hiện ra trước mắt các thí sinh là một thôn làng cũ kỹ.

Thôn làng này hầu như toàn tường đất vàng, cực kì giống phong cách vẽ tranh những năm năm mươi sáu mươi, nhìn có vẻ kỳ dị.

Lúc trước Hồng Phong trấn chỗ Quỷ nương tử mặc dù không tốt hơn chỗ nào, nhưng ít ra thoạt nhìn vẫn có chút giàu có, không như thôn làng hiện tại này, gần như khắc hai chữ nghèo khó ở đây luôn.

Trong lòng các thí sinh rất do dự, không biết có nên đi vào thôn làng này không? Nhưng bọn họ đã một ngày không uống nước không ăn gì, còn tiếp tục như thế sẽ không kiên trì nổi.

Ngô Bất Lạc liếm môi một cái, rút đao bên hông ra, chủ động đi về phía thôn làng.

Mọi người trông thấy Ngô Bất Lạc như vậy cũng lập tức đi theo.

Bọn họ không phải không muốn vào, chỉ là thiếu một người dẫn đầu mà thôi.

Ngô Bất Lạc tuy không muốn làm đầu tàu nhưng lại càng không muốn chết.

Trong làng chẳng có bao nhiêu người, Ngô Bất Lạc đi đến trước ngôi nhà đầu tiên gõ cửa, bên trong không có tiếng gì.

Rầm.

Ngô Bất Lạc một cước đá văng cửa, cửa này cũng không rắn chắc lắm, cho dù một sức của một cô gái bình thường cũng có thể đạp cửa ra.

Bộ dáng bên trong và bên ngoài nhà này chẳng khác gì nhau, một chữ____ nghèo!

Đồ vật trong phòng cái nào cũng cụt cái này thiếu cái kia, ghế không xiêu vẹo thì thiếu chỗ tựa lưng, thứ nhìn có vẻ lành lặn nhất là cái bát trên bàn, ít ra chỉ sứt mẻ một chút.

Sàn nhà là bùn đất, cũng không bằng phẳng bao nhiêu.

"Có nước." Một thí sinh phát hiện vại nước, vại nước này mẻ một góc lớn, mở ra xem, bên trong vẫn còn chút nước. Nhưng mà nước rất ít, chỉ sâm sấp đáy vại mà thôi. Bọn họ ở đây có hơn hai mươi người, chỉ đủ làm trơn cổ họng mỗi người.

Nhưng có nước vẫn tốt hơn không có.

Xung quanh vại nước lập tức bị vây lại.

"Để tôi kiểm tra trước xem nước trong vại có thể uống được không?" Một thí sinh kẹp lấy một cây ngân châm, "Đâu là pháp khí trưởng bối nhà tôi luyện chế cho tôi, nếu trong đồ ăn thức uống bỏ thêm pháp thuật hoặc độc tố sẽ lập tức kiểm tra ra."

Nói xong, thí sinh này ném ngân châm xuống.

Xì xì.

Từ vại nước truyền ra một tràng âm thanh.

Chủ nhân ngân châm sắc mặt trắng bệch, "Nước này không thể uống."

Ngay sau khi ngân châm được ném xuống, các thí sinh phát hiện nước vốn trong veo lập tức biến thành màu đen. Màu sắc đặc sệt như thế, ai thấy cũng sẽ không uống!

"Mọi người muốn uống nước, ở đây có này."

Ngô Bất Lạc không biết chạy tới góc xó xỉnh đó từ lúc nào, vách tường trong góc đó trống rỗng, có một ống trúc giấu ở đó, trong ống trúc chứa đầy nước.

"Cái này...Hay là kiểm tra thử trước xem?" Trong lòng các thí sinh còn sợ hãi.

"Được."

Ngô Bất Lạc cầm ống trúc đi tới, "Nhưng ống trúc này tạm thời để tôi cầm."

Mọi người không có ý kiến. dù sao nước này có thể uống hay không còn chưa biết được.

Lần này ngân châm không có phản ứng gì, mọi người cùng nhau thở phào nhẹ nhõm.

Nếu hai lần liên tiếp nước đều không uống được, bọn họ thật chỉ có thể chờ chết.

Nước trong ống trúc không nhiều, Ngô Bất Lạc chỉ uống một ngụm nhỏ rồi đưa cho mọi người. Hắn quan sát những người cầm đến ống trúc đều vô cùng tự giác uống một ngụm nhỏ rồi thôi, cho dù ai cũng khát không chịu được nhưng không có ai uống sạch toàn bộ.

Bạn uống nhiều hơn một chút là người khác có thể không có để uống.

Trong hoàn cảnh như bây giờ, bạn không cho người khác đường sống thì người khác cũng sẽ không cho bạn đường sống.

Những thí sinh này không hổ đều là tinh anh, trong thời khắc mấu chốt này vẫn biết đưa ra lựa chọn chính xác.

Ngô Bất Lạc thở phào nhẹ nhõm, ít ra những người này không phải đồng đội heo. Bây giờ có mỗi mình xuất hiện ở chỗ này, tình báo gì cũng không biết, có những thí sinh này ở cùng, ít nhất trong lòng cũng an ổn hơn.

Bọn họ mặc dù không đáng tin bằng Sở Nhạc, nhưng cũng tạm được.

Uống nước xong, tất cả mọi người thấy khá hơn chút, tinh thần cũng tăng lên.

"Nước này cậu tìm thấy ở đâu?"

"Trong vách tường nhà này. Đây mới là gian nhà đầu tiên, tôi đoán những nhà khác cũng sẽ có. Chúng ta chia ba người một nhóm cùng đi kiểm tra xem, tiết kiệm được một ít thời gian." Ngô Bất Lạc nói ra suy đoán của mình, "Nhìn thấy thứ gì trước tiên đừng động vào, mang hết về đây rồi hãy nói."

Bởi vì Ngô Bất Lạc là người nổi danh nhất trong số bọn họ, cộng thêm mới vừa là người đầu tiên tìm được nước nên các thí sinh khác lập tức tin tưởng và nghe theo.

Cái thôn này không có một bóng người, thật sự rất kỳ lạ.

Thế nhưng nhìn bài trí trong phòng lại rất sạch sẽ, nói cách khác, nơi này chắc chắn có người ở. Không có vết tích đánh nhau, cũng không cảm giác được pháp thuật ba động, ở đây rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

Ngô Bất Lạc vừa kiểm tra đồ vật trong phòng, vừa âm thầm phỏng đoán.

Thật ra ai cũng thích giấu đồ vật trong nhà.

Ở phương diện này Ngô Bất Lạc kinh nghiệm hơn người, liếc mắt là có thể nhìn ra bài trí chỗ nào trong phòng không thích hợp, có cơ quan, hoặc có thể giấu đồ.

Hai thí sinh theo sau Ngô Bất Lạc trông thấy Ngô Bất Lạc thành thạo tìm được một gói bánh quy từ trong thanh nẹp của một cái giường hỏng, trong mắt tràn ngập quang mang sùng bái.

"Làm sao cậu biết bên trong có đồ?"

"Bánh bích quy nhìn có vẻ không tệ."

Thực ra hiện tại bọn họ trông thấy đồ ăn, cho dù là đồ ăn họ ghét nhất cũng sẽ cảm thấy vô cùng đáng yêu.

Tiếp theo, Ngô Bất Lạc lại mò ra hai củ khoai tây từ đống tro tàn trong bếp lò, tìm được một quả trứng gà trên xà nhà vân vân.

Lúc các thí sinh khác quay lại, đồ cầm trong tay cộng lại còn không bằng Ngô Bất Lạc lục ra.

Các thí sinh có hơi xấu hổ.

Chuyện này bọn họ thật sự không am hiểu lắm.

"Mấy người không ai biết dùng la bàn à?" Ngô Bất Lạc thấy đồ vật những thí sinh này cầm về quả thực rất muốn mắng người, nhiều mạng như thế ra ngoài cầm về chỉ toàn là những thứ loạn thất bát tao không nhìn nổi cũng không thể ăn?

Bít tất, lót giày, cư nhiên còn có cả yếm?

"Tôi, tôi biết." Một thí sinh mặt baby giơ tay, "Ngài Ngô, ngài có chuyện gì phân phó?"

Ngài Ngô?

Ngô Bất Lạc nghe thấy xưng hô như vậy không khỏi đen mặt, hắn già như thế sao? Xưng hô thế này chẳng khác nào một tiểu pháo hôi, còn là cái loại không lộ mặt kia.

"La bàn tìm vật là cơ bản nhất. Cậu dùng la bàn của mình tìm lương thực xem, hai mươi chúng ta không thể không ăn không uống được." Ngô Bất Lạc nhịn không được nói, "Đừng nói với tôi ngay cả việc tìm vật cơ bản nhất cũng khong làm được nhé?"

Làm sao có thể không biết chứ? Đây là pháp thuật Đạo gia cơ bản nhất!

"Tôi nhất thời không nhớ ra được."

"Đúng đúng đúng, tôi sẽ cùng tìm đồ."

"Bây giờ tôi lập tức bắt đầu tìm."

...

Những thí sinh này rốt cuộc hiểu được đạo lý "học để hành", không ai không biết xấu hổ lôi kéo Ngô Bất Lạc cùng hành động. Việc cơ bản nhất như thế mà cũng phải để người ta nhắc nhở, việc chân tay đương nhiên đến phiên bọn họ, sao có thể để ngài Ngô làm chứ?

Ngô Bất Lạc hoàn mỹ đóng vai một đại lão có phong phạm*, quả nhiên khí thế mười phần, các thí sinh bất tri bất giác càng tin phục hắn hơn.

*phong phạm: phong độ, kiểu mẫu, gương mẫu

Mặc dù bổn đại gia không làm lão đại nhiều năm rồi, nhưng hiện tại mình cũng chưa hề đồng ý làm, là chính bọn họ muốn nghe lời mình nói mà làm việc, cảm giác cũng không tệ lắm.

Chính là...Chính là...

Haiz.

Ngô Bất Lạc nhìn thấy các thí sinh tay cầm la bàn, bóp ngón tay tìm đồ, thân ảnh bận tới bận lui trong lòng lại có chút chua xót, cảm thấy hơi chán nản.

Tất cả thí sinh đều đang tìm đồ, chỉ có hắn là không. Hắn cũng từng thử học qua, nhưng bất kể tri thức lý luận tinh thông cỡ nào, khi thực tiễn vẫn không có chút động tĩnh nào.

Coi như ông trời thiết lập ta là củi mục lưu, nhưng có phải ta phế quá mức rồi không?

Ngô Bất Lạc hồi tưởng những hối tiếc của đời người, suýt chút nữa rơi lệ.

editor: lâu lâu tui mới beta nên có gì thay đổi thì không lạ đâu nhé.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play