Nhị thiếu gia không hề lo sợ nhị lão thái thái.

Ban đầu khi chủng quỷ, nhị thiếu gia quả thực vô cùng kiêng kị nhị lão thái thái, suy cho cùng một pháp thuật khó bề tưởng tượng như thế, là một tên ăn chơi trác táng bình thường, hắn sợ hãi là đương nhiên.

Nhưng chuyện lạ liên tiếp xảy ra ngày một nhiều, ví dụ như hắn vô tình phát hiện bí mật trong nhà, nhị lão thái thái cũng chẳng còn đáng sợ như vậy nữa.

Nhị lão thái thái có lợi hại hơn nữa cùng chỉ là một người, toàn bộ Lưu gia mới là kẻ địch thực sự của hắn.

Nhị thiếu gia chưa bao giờ nghĩ hắn sinh ra chỉ là một tế phẩm cho nghi thức mà thôi, đại ca tiểu đệ, ngay cả mấy vị tỷ muội của hắn, không một ai là ngoại lệ.

Nghĩ đến đó lại thấy chuyện hắn bị chủng quỷ là một chuyện tốt, ít nhất hắn có được sức mạnh có thể chống lại toàn bộ Lưu gia.

Về phần những cô gái bởi vì hắn mà chết kia, chết nhiều nữa, hắn cũng không quan tâm.

"Ta đương nhiên sẽ giúp ngươi." Nhị lão thái thái cười lạnh không ngớt, "Lưu gia so với ta tưởng tượng còn dơ bẩn hơn nhiều, giữ lại nó để làm gì?"

Bà còn nghi ngờ con trai mình rốt cuộc vì sao mà chết, đáng tiếc dù con trai đã biến thành quỷ cùng không thể trò chuyện với bà.

"Ngươi gần đây cẩn thận một chút, quản gia có khả năng đã chú ý đến ngươi." Nhị lão thái thái nhắc nhở một câu, "Quản gia tuy không phải bằng hữu của chúng ta nhưng chắc chắn không phải kẻ địch. Có thể tránh đối đầu với ông ta thì cố mà tránh, nếu hành động của ngươi làm hại đến con trai ta dù chỉ một chút, ta có rất nhiều biện pháp khiến ngươi muốn sống không được muốn chết không xong."

Nhị lão thái thái tuyệt đối không chỉ uy hiếp thôi đâu, nhị thiếu gia cũng chỉ có thể nhịn không nói ra lời kế tiếp.

Sở Nhạc ở gần nghe lén hai người họ nói chuyện, trí óc cũng nhanh chóng chuyển động.

Dựa theo cách nói của họ thì Lưu gia tổng cộng có thể chia làm ba nhóm người.

Một nhóm do Lưu lão gia cầm đầu, mong muốn tiếp tục nghi thức Quỷ nương tử, cũng là thế lực lớn nhất Lưu gia hiện tại.

Một nhóm nữa là nhị lão thái thái và nhị thiếu gia. Bởi vì một loại pháp thuật nên hai người không thể không kết thành đồng minh, muốn chống lại Lưu lão gia. Nhưng bọn họ chỉ có một mình, chỉ có thể lén gặp mặt vào ban đêm.

Thế lực cuối cùng là quản gia. Nghe nhị lão thái thái nói thì quản gia rất có thể đã giúp bà ta gì đó khi bà ta chủng quỷ. Nếu không một lão phụ nhân bình thường, kể cả có chuẩn bị tốt những thứ pháp thuật yêu cầu đi nữa, dưới tình huống không có bất cứ nền tảng nào muốn thực hiện thành công pháp thuật là chuyện không thể.

Ví dụ như Ngô Bất Lạc.

Cho dù hắn biết cách thi pháp, biết cách vận khí, pháp thuật thi triển ra uy lực vẫn kém hơn người khác. Người có chút nền tảng còn như thế, huống chi là lão phụ nhân chưa từng tiếp xúc với đạo thuật.

Một cái Lưu gia nho nhỏ vậy mà có đến ba phe phái khác nhau. Chẳng trách thí sinh tiến vào Lưu gia có thể sống sót đã ít lại càng ít. Bởi vì không cẩn thận liền dễ dàng bị bất kì phe nào trong ba phe phát hiện, cưỡng chế loại trừ.

Bây giờ Lưu gia còn một đợt thí sinh thứ tư nữa.


Đây đúng là một màn kịch hay.

Sở Nhạc cảm thấy vô cùng thú vị, ý muốn giết chết nhị thiếu gia cũng phai nhạt.

Nhị thiếu gia hoàn toàn không biết bản thân vừa tránh được một kiếp, vẫn đang cùng nhị lão thái thái thương lượng làm sao để vô thanh vô tức giết chết Tiểu Thúy, hoặc là làm cho Tiểu Thúy mang thai con của mình.

Muốn tế điện Quỷ nương tử, những đứa trẻ do chín tân nương sinh ra phải có cùng huyết mạch. (aka cùng cha)

Tiện nghi tức phụ kia của đại ca thông đồng với hắn lâu như vậy đều không có thai, trái lại bị lão cha trộm mò vào phòng làm hỏng thân thể?

Nhị thiếu gia cho rằng đây tuyệt đối không phải vấn đề của hắn, mà là vấn đế của cô gái kia.

Không biết tự trọng như thế, chẳng trách chết sớm.

Sở Nhạc thấy bọn họ thật sự không nói ra được cái gì hữu ích, lặng lẽ đánh một dấu ấn trên người hai bọn họ rồi quay đầu rời khỏi.

Trở về còn chưa bước vào cửa phòng, Sở Nhạc đã phát hiện trong phòng dường như nhiều thêm mấy vị khách không mời mà đến.

Mình mới đi ra ngoài một lát, lẽ nào Ngô Bất Lạc đã thông đồng với người khác ngay được?

Sở Nhạc hít sâu mấy hơi, cố gắng làm chính mình bình tĩnh.

Đây không phải chuyện thường ngày sao, hắn phải quen rồi mới đúng.

Dù sao thể chất Ngô Bất Lạc như vậy, trong hoàn cảnh nhân tâm hiểm ác này dễ dàng thu hút người khác là đương nhiên.

Cho dù Ngô Bất Lạc không chủ động dụ dỗ, những người đó cũng sẽ giống như sói đói thấy thịt nhào tới, đuổi cũng đuổi không được.

Sở Nhạc ở ngoài chuẩn bị tâm lý một lúc lâu mới đẩy cửa đi vào.

"Là Sở Nhạc đã về." Ngô Bất Lạc mừng rỡ không thôi, lúc nói chuyện trong giọng nói còn mang theo chút kiêu ngạo, "Thành công sống sót ở Lưu gia không chỉ có tôi, còn có cộng sự của tôi là Sở Nhạc, Sở Nhạc cũng là 60 điểm."

Không chỉ nhân tài 90 điểm mới có thể sống sót trong trận khảo thí này, học tra 60 điểm cũng có thể.

Dĩ nhiên, Ngô Bất Lạc là học tra hàng thật giá thật, còn Sở Nhạc là giả học tra.

Đám người Mộc Sơ Nhất, A La lần này thật sự kinh ngạc.

Một Ngô Bất Lạc còn có thể nói là ngẫu nhiên, nhưng thêm ra một người 60 điểm thứ hai khiến cho tam quan* bọn họ bắt đầu dao động.

*tam quan: bao gồm nhân sinh quan, thế giới quan, giá trị quan. 

Thế giới quan hay vũ trụ quan, chỉ quan điểm căn bản của mọi người đối với cuộc sống bao gồm toàn bộ thế giới cùng với quan hệ giữa con người và thế giới bên ngoài.

Nhân sinh quan là chỉ thái độ cùng cách nhìn đối với mục đích ý nghĩa cơ bản của nhân sinh.

Giá trị quan là chỉ cái nhìn cùng đánh giá tổng thể của một người đối với tầm quan trọng, ý nghĩa của sự vật khách quan chung quanh (bao gồm con người, sự vật sự việc).

Tam quan của một người quyết định cái nhìn khách quan đối với thế giới, cách lý cùng điểm giới hạn đạo đức của người đó.

Có lẽ là họ đã quá coi thường thí sinh lần này, anh hùng trên đời nhiều không kể xiết, chỉ một lần khảo thí sao có thể phán đoán thực lực của bọn họ.

Đối mặt Sở Nhạc, đám người Mộc Sơ Nhất, A La đều vô cùng thân thiện, thêm một người liền nhiều thêm một phần sức mạnh, bọn họ thật sự là quá thiếu người.

Nhưng lúc Sở Nhạc đối mặt ba người này, trong lòng dâng lên nồng đậm bất an.

Hắn biết rõ kiểu người Ngô Bất Lạc thích là gì.

Nếu ba người này tâm thuật bất chính, Sở Nhạc một chút cũng không để bọn họ ở trong lòng, nhiều lắm là ăn chút giấm, ngấm ngầm làm một ít động tác khiến những người này gặp xui xẻo mà thôi.

Cố tình ba người này lại vô cùng chính trực, nhìn ánh mắt ba người là biết bọn họ không có một chút hứng thú nào với Ngô Bất Lạc.

Như thế mới là gay go!

Ngô Bất Lạc một lòng một dạ muốn tìm một người tốt làm đối tượng, nhưng hết lần này đến lần khác đều gặp phải người xấu, hiện tại vất vả lắm mới xuất hiện người tốt hàng thật giá thật, một lần còn đến tận ba người, khiến Sở Nhạc thực sự không thể không đề phòng.

"Sở Nhạc, bọn tôi đang thương lượng làm sao để đối phó Quỷ nương tử, tốt nhất là cứu Tiểu Thúy ra." Ngô Bất Lạc mở miệng nói.

"Cứu người rất phiền toái, giết cô ta luôn không tốt hơn à?" Sở Nhạc thuận miệng nói một câu.

Sở Nhạc vừa nói xong, ba người Mộc Sơ Nhất lập tức nhìn trừng trừng về phía Ngô Bất Lạc.

Không hổ danh là cộng sự, lời nói ra giống nhau như đúc.

Ngô Bất Lạc hơi xấu hổ sờ sờ mũi, cũng có chút bất đắc dĩ. Không còn cách nào, hắn và Sở Nhạc luôn làm vậy từ đầu đến giờ, nếu gặp con quỷ nào cũng nghĩ đến cứu người thì làm sao có thể trong khoảng thời gian ngắn hoàn thành hơn 300 đề thi?

Đối với Ngô Bất Lạc và Sở Nhạc mà nói, hiệu suất mới là tất cả!

"Ba người họ khá là nguyên tắc, phương pháp này tôi đã nói qua, họ không đồng ý." Ngô Bất Lạc nhìn vẻ mặt không hiểu ra sao của Sở Nhạc, hậm hực trả lời.

Hóa ra hai chúng ta ý nghĩ giống nhau.

Đây là tâm hữu linh tê*! 

*Tâm hữu linh tê: nghĩa tựa tựa thần giao cách cảm ấy, nguyên văn là "Tâm hữu linh tê nhất điểm thông", nghĩa là người có lòng thì suy nghĩ giống nhau.

Nội tâm Sở Nhạc không hiểu tại sao trở nên cao hứng, nhìn bộ dáng thẹn thùng của Ngô Bất Lạc cảm thấy đối phương càng đáng yêu hơn.

Có lẽ là hắn lo lắng quá mức.

Cho dù Ngô Bất Lạc có ý muốn theo đuổi những người tốt này thì cũng phải xem bọn họ có để ý đến hắn hay không đã.

Ngô Bất Lạc ở bên cạnh mình lâu như vậy, lại gặp qua đủ loại người xấu trên đời, tư duy đã sớm bị nhiễm đen, với tam quan người chính trực tuyệt đối là hai thế giới.

Hai người ở hai thế giới khác nhau muốn ở bên nhau đâu phải dễ.

"Nếu mấy người định cứ như vậy đi cứu Tiểu Thúy, tôi khuyên mấy người nên từ bỏ đi." Sở Nhạc lắc đầu, nửa thật nửa giả nói ra tin tức mà mình phát hiện được.

Trong phòng lặng im một hồi.

Vốn tưởng vào Lưu gia chỉ cần đối phó Quỷ nương tử, không nghĩ tới còn có những thế lực khác.

"Sự tình Lưu gia tuyệt không hề đơn giản. Nhưng mà hai trong ba người các cậu có thể lợi dụng thân phận của mình tìm cơ hội tiếp cận Tiểu Thúy, thử cứu cô ta ra. Nếu như không được thì tôi kiến nghị các cậu đừng nên rút dây động rừng."

Đến lúc đó có bị bắt cũng chỉ bắt hai người thôi.

Ít nhất đại thiếu gia và tiểu thiếu gia sẽ không chết ngay được.

Trận gặp gỡ này cuối cùng cũng không bệnh mà chết.

Bọn họ chỉ trao đổi đơn giản một ít tình báo liền ai về nhà nấy.

Chờ mãi đến khi mấy người kia rời đi, Ngô Bất Lạc và Sở Nhạc mới nhẹ nhàng thở ra.

"Sở Nhạc, tin tức anh vừa nói lúc này không phải toàn bộ đâu nhỉ?" Ngô Bất Lạc có vẻ không vui nhìn Sở Nhạc, "Sao anh có thể nói ra toàn bộ chứ? Nói rồi chúng ta làm sao bây giờ?"


"Tôi nói nửa thật nửa giả. Nhị lão thái thái và nhị thiếu gia đích thực là một đám, nhưng thuật chủng quỷ tôi không có nói." Sở Nhạc hơi hơi nhướng mày, "Cậu lấy đâu ra tự tin mà nghĩ tôi nói hết sự thật ra?"

"Hắc hắc, vậy là tốt rồi, chỗ tôi cũng còn một tin tức về quản gia chưa có nói." Ngô Bất Lạc hướng về phía Sở Nhạc cười giảo hoạt, "Đồ ngốc mới nói ra hết toàn bộ!"

"Bọn họ đều là người tốt mà cậu luôn tâm tâm niệm niệm đấy, cậu lừa gạt người ta mà lương tâm không đau sao?"

"Lần này thì không. Lúc A La đoạt đề thi của chúng ta cũng đâu có thấy anh ta lương tâm trỗi dậy đâu. Tất cả bọn họ đều 90 điểm, hai chúng ta chỉ có 60, nếu không tìm ra nhiều chân tướng hơn thì lấy cái gì đuổi kịp bọn họ?"

Ngô Bất Lạc nói đúng lý hợp tình, hoàn toàn không vì tạm thời kết thành đồng minh mà không nỡ hố* ba người kia.

*hố: lừa bịp, hãm hại, gài bẫy.

Tử đạo hữu bất tử bần đạo. (câu này tui đã giải thích ở mấy chap trước rồi nhé)

Quan hệ giữa bọn họ đầu tiên là cạnh tranh, sau đó mới là hợp tác. Dễ tin người như thế, cái này không thể trách hắn được.

Luôn cảm thấy kịch bản mình cầm là của nhân vật phản diện.

Ngô Bất Lạc thở dài trong lòng, tâm tình lại có chút cao hứng.

Không có cách nào, hắn trầm mê trong kiểu tư duy này khó mà thoát ra.

Cứu người quá phiền phức, hố người mới thú vị!

"Xem ra cậu cũng không phải rất thích người thành thật!"  Sở Nhạc không khỏi châm chọc một câu.

"Quá khen quá khen, trước mắt tôi chỉ muốn thi đỗ Âm quan, chuyện yêu đương vẫn nên chờ sau khi tôi thi đỗ rồi nói."

Ngô Bất Lạc và Sở Nhạc nhìn nhau cười, cả hai đều không nói gì.

————————————————————

Tiểu Thúy gắt gao co quắp ở trên giường.

Trên người cô chi chít những dấu vết xanh xanh tím tím, khóe miệng cũng bị cắn nát, nhìn qua vô cùng đáng thương.

Tiểu Thúy bây giờ nào còn bộ dáng hoạt bát đáng yêu trước đây. Ngay cả nhị lão thái thái thoạt nhìn cũng có sức sống hơn cô.

Tiểu Thúy gần như không dám tưởng tượng mấy ngày nay mình vượt qua như thế nào, cô đã không ngủ rất nhiều ngày rồi.

Cô không biết mấy ngày nay người trong phòng rốt cuộc là ai? Cô từng nghĩ tới tự sát nhưng những gia nô bên cạnh cô lại trông chừng vô cùng nghiêm ngặt.

"Nếu cô tự sát, anh trai cô cũng đừng nghĩ sống." Gia nô nói vậy với Tiểu Thúy, đồng thời lấy đi tất cả những vật cứng rắn trong phòng.

Tiểu Thúy lần đầu tiên biết được sống sót hóa ra lại là chuyện khó khăn như thế.

Cái người mò vào phòng cô nói chỉ cần cô thành công mang thai thì sẽ lập tức buông tha cô.

Tiểu Thúy không biết hắn nói thật hay giả, cũng chỉ có thể tóm lấy cọng rơm cứu mạng này mà cố gắng sống sót.

"Tiểu thiếu gia ngài không thể vào trong." Ngoài cửa đột nhiên truyền đến thanh âm.

Tiểu Thúy biết người được gọi là tiểu thiếu gia này chính là phu quân tương lại của mình, cô dùng chăn che kín người lại, cô bây giờ sợ không dám gặp bất cứ ai.

Mộc Sơ Nhất tìm khắp Lưu gia đã lâu mới tìm được chỗ này, nhưng đám người hầu này lại chắn trước mặt hắn.

"Làm gì vậy, tôi đến gặp cô dâu tương lai của mình còn phải được sự đồng ý của các người sao?" Sắc mặt Mộc Sơ Nhất vô cùng khó coi, giống như ngay sau đó sẽ đuổi hết toàn bộ những người hầu này đi vậy.

Nhưng mà những người hầu này cứ như không hề phát hiện Mộc Sơ Nhất sắp phát hỏa, vẫn là câu nói kia, "Tiểu thiếu gia, lão gia đã nói là bất luận kẻ nào cũng không thể đi vào."

"Tôi sẽ tự nói với cha." Mộc Sơ Nhất muốn xông thẳng vào.

Không đợi hắn hành động, một người hầu trực tiếp xách Mộc Sơ Nhất lên.

Điều này sao có thể?

Mộc Sơ Nhất kinh ngạc nhìn người hầu nhỏ nhỏ gầy gầy này.

Cơ thể này của hắn ít ra cũng một trăm mấy chục cân*, đối phương làm thế nào dùng một tay nhấc hắn lên được vậy?

* 1 cân Trung Quốc = 596,8 gam. Tính ra Mộc Sơ Nhất nặng trên 60 kg

Đây chắc chắn không phải sức lực mà con người có thể có.

Mộc Sơ Nhất nghiêm túc quan sát người hầu này, phát hiện hai mắt của đối phương hoàn toàn không cùng một tiêu cự. 

Hoạt tử nhân? (aka zombie)

Trong đầu Mộc Sơ Nhất nháy mắt hiện lên rất nhiều loại khả năng, duy nhất có thể xác định là người này tuyệt đối không phải người sống.

Ngẫm lại chuyện này cũng thật bình thường.

Ở thời điểm mấu chốt này, Lưu lão gia sao có thể phái người hầu bình thường đến trông coi Tiểu Thúy chứ.

Muốn xông vào chắc chắn là không thể nào.

Mộc Sơ Nhất sau khi nghĩ cẩn thận điểm này chỉ có thể buông vài câu tàn nhẫn rồi xoay người rời đi.

Quả nhiên, muốn cứu Tiểu Thúy là không khả thi.

Đáng giận.

Nếu thực lực của mình không bị áp chế thì tốt rồi.

- -----------------------------------------

Thời gian luôn luôn trôi rất nhanh.

Từ mùng một đến mười lăm, nửa tháng nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn.

Không đợi Ngô Bất Lạc và Sở Nhạc nghĩ ra kế sách vẹn toàn nào, mười lăm tháng giêng đã đến.

"Xem ra học bá 90 điểm nọ kia cũng không tìm được thứ gì ra hồn." Ngô Bất Lạc không nhịn được than thở, hắn vốn còn trông ngóng để làm bọ ngựa bắt ve chim sẻ rình sau, kết quả bọ ngựa không hề động đậy, hắn cũng không còn cách nào ~.

"Thật ra sự tình tiến triển tới bây giờ, đại khái chúng ta cũng đã nắm rõ. Có điều muốn giải quyết chuyện này nào có dễ như vậy? Một khi nghi thức Quỷ nương tử hoàn thành, chúng ta có thể sống sót đi ra trấn nhỏ này hay không cũng là vấn đề. Nếu như không còn sống thì biết chân tướng có lợi ích gì đây?"

Tựa như khi bạn không viết tên mình trên bài thi, cho dù có thi được một trăm điểm cũng vô dụng.

"Thôi quên đi, đi một bước tính một bước vậy." Ngô Bất Lạc nằm nhoài ra bàn, "Hiện tại cứ xem quản gia làm sao ra tay đã."

Mười lăm tháng giêng đảo mắt đã tới.

Tiếng chuông đại biểu cho ngày mới vừa vang lên, Tiểu Thúy đã bị gia nô bên cạnh kéo dậy bắt mặc vào lễ phục tân nương.

Tiểu Thúy tựa như một con búp bê, tùy ý để bọn họ bày bố.


Gia đình nghèo khó nên từ nhỏ đến giờ Tiểu Thúy chưa từng được mặc y phục tốt, cũng không đeo trang sức, càng không có ngày nào xinh đẹp như hôm nay.

Nhưng như vậy có ích lợi gì đâu?

Ai có thể đến cứu cô đây?

Tiểu Thúy thương tâm khóc, có điều người xung quanh cũng không vì cô khóc mà để ý đến.

Mộc Sơ Nhất cũng bị ép bò dậy.

Đây đã là lần thứ hai hắn mặc y phục của tân lang, khác biệt duy nhất là lần trước hắn thay thế đại ca, còn lần này là chính hắn.

Ngô Bất Lạc và Sở Nhạc làm nha hoàn, vẫn cầm cái giỏ tre đựng đầy tiền giấy, đi theo đội ngũ đón dâu.

"Sau khi nghi lễ kết thúc, buổi tối cô nhớ kỹ phải đến phòng ta đấy." Nhị thiếu gia tận dụng mọi khả năng bu lại đây để nói một câu như thế với Sở Nhạc, thậm chí còn nở một nụ cười bắt buộc phải được.

Ngô Bất Lạc lúc đầu còn tưởng lời này của đối phương là hướng về phía hắn, về sau mới phát hiện là hướng về phía Sở Nhạc.

Đầu năm này kẻ không sợ chết đã trâu bò như vậy rồi sao? Cư nhiên ngay cả Sở Nhạc cũng dám trêu ghẹo!

Ngô Bất Lạc nghĩ có phải bình thường hắn quá nhát gan hay không, Sở Nhạc trừng hắn một cái hắn đã sợ rồi, nếu hắn cũng có dũng khí giống vị nhị thiếu gia kia, vậy....Vậy phỏng chừng đã sớm đầu thai chuyển thế rồi.

Lúc anh chết tôi sẽ nhớ đốt vàng mã cho anh, dũng sĩ.

Trong lòng Ngô Bất Lạc âm thầm nói một câu như vậy với nhị thiếu gia, dù sao trước khi chết anh cũng mua vui cho tôi.

"Ha ha."

Ngô Bất Lạc nghe thanh âm lặng lẽ quay đầu, đúng lúc đôi mắt với Sở Nhạc.

"Cậu nhìn gì vậy? Có cái gì đẹp đẽ đáng giá để nhìn sao?" Sở Nhạc mỉm cười hỏi.

"Không không không, chỉ là cổ tôi có chút cứng nên tùy tiện động một cái thôi." Ngô Bất Lạc vội vàng phủ nhận.

Lần đầu tiên thấy Sở Nhạc cười hung ác như thế!

Xem ra vị nhị thiếu gia này sống không quá hôm nay.

editor: nhiều lỗi quá, tui lười beta TT0TT

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play