Chuyển Luân Vương trong Thập Điện Diêm Vương là một kẻ rất điệu thấp.
Mặc dù hắn mở khách sạn bán bộ đa nhưng điều đó cũng không khiến hắn nổi tiếng hơn. Trái lại là thủ hạ của hắn - Mạnh bà còn nổi tiếng hơn cả hắn.
Bây giờ, nghe Sở Nhạc nói muốn đi tìm Chuyển Luân Vương, tất cả mọi người khó có thể bình tĩnh.
Thập Điện Diêm Vương là tồn tại cách âm quan bình thường như họ rất xa, vừa nghĩ tới phải đi gặp người như vậy là thấy thấp thỏm.
"Sở Nhạc, sao anh lại biết rõ như vậy?" Tạ Bán Loan có chút nghi ngờ độ chân thực trong lời nói của Sở Nhạc.
"Cương thi như tôi bình thường đều là đối tượng Địa Phủ cần thanh trừ, tôi đương nhiên phải biết nhiều về Địa Phủ, nếu không cả chết cũng không biết chết thế nào." Sở Nhạc trả lời, "Tôi chỉ nói vậy thôi, cụ thể có được hay không tôi cũng không dám chắc, các cậu tự quyết định đi."
"Đi, phải đi chứ." Ngô Bất Lạc và Mộc Sơ Nhất trăm miệng một lời.
"Bất Lạc, tôi có thể bỏ ra toàn bộ công đức của mình." Mộc Sơ Nhất quay đầu nhìn Ngô Bất Lạc nói, "A La rất khó có được cơ hội như vậy."
"Tôi chẳng lẽ còn thiếu chút công đức ấy của cậu à?" Ngô Bất Lạc xua xua tay, "Đã cùng làm nhiệm vụ, mỗi chúng ta đều có trách nhiệm."
"Khụ, gần đây cũng không có chuyện gì làm." Lộ Đông ho một tiếng, "Tôi chưa từng gặp Chuyển Luân Vương lần nào, đi gặp một lần tăng thêm chút kiến thức cũng tốt, tôi đồng ý."
"Tôi...Đồng ý." Tào Phàm chần chờ chốc lát, vẫn gật đầu, "Có điều trước kia tôi trốn từ Địa Phủ ra, không uống canh Mạnh bà, có lẽ sẽ có chút phiền toái."
"Hả?" Ngô Bất Lạc nghe thấy vậy, không nhịn được đưa mắt về phía Tào Phàm luôn không có độ tồn tại gì, "Anh trốn được khỏi tay Mạnh bà á?"
"Anh vậy mà là tội phạm truy nã?" Mộc Sơ Nhất cũng kinh ngạc thốt lên.
Tào Phàm hơi xấu hổ, "Tôi là lệ quỷ, lúc trước không muốn đầu thai. Hơn nữa, tôi hiện tại là âm quan, không thể xem là tội phạm truy nã."
Hắn vất vả khổ sở thi âm quan chính là vì muốn được quang minh chính đại!
"Hơn tám mươi năm trước, tôi bị âm quan Địa Phủ bắt được, qua Vọng Hương đài đáng lẽ sẽ bị Mạnh bà trút canh ném vào súc sinh đạo. Nhưng số tôi may, đúng lúc gặp phải Ngô gia liên hợp âm quan Địa Phủ nổi loạn, Địa Phủ mất trộm, tôi thừa dịp đó chạy trốn." Tào Phàm vò mẻ chẳng sợ nứt, nói hết ra lại lịch của mình, "Về sau tôi biết được, cứ mãi lẩn trốn ở nhân gian sẽ không có kết cục tốt, chỉ có thi đỗ âm quan mới có thể tiếp tục tồn tại, cho nên tôi bắt đầu chuẩn bị thi âm quan. Tôi nói cho các cậu biết, tôi hiện tại đã được xóa hết tội, Mạnh bà cũng không thể bắt tôi!"
Thật đúng là nhìn không ra.
Ngô Bất Lạc nhịn không được đánh giá Tào Phàm, tên này chắc chắn là mượn gió đông kiếp trước của mình mới trốn khỏi Địa Phủ được, đáng tiếc mình không có cách nào bắt chẹt hắn một lần. Ai, ân tình lớn bao nhiêu, ngẫm lại mà tan nát tâm can.
"Vậy anh nhận thức Mạnh bà?" Trương Dịch trầm tư một lát, "Anh gặp Chuyển Luân Vương chưa?"
"Các cậu coi trọng tôi quá rồi. Lệ quỷ như tôi mặc dù không nhiều nhưng cũng không ít, Chuyển Luân Vương là một trong Thập Điện Diêm Vương, sao phải tới gặp tôi? Về phần Mạnh bà thì không dễ ở chung, là một người phụ nữ cực kỳ đáng sợ." Tào Phàm thở dài nói, "Tôi nghĩ chúng ta muốn qua đó phải tìm Hắc Bạch Vô Thường đánh quan hệ trước, nếu không đi rồi khẳng định không điều tra được gì đâu."
"Đương nhiên rồi, chúng ta không thể cứ thế đến đó."
Hắc Bạch Vô Thường đang cố gắng viết báo cáo và phân tích hành động lần này, bỗng nhiên nhận được tin đám Ngô Bất Lạc đến, đành phải dừng công việc trong tay một lát.
"Chắc chắn là vì chuyện A La mà tới." Lữ Hồng Anh nói, "Bọn nó cùng khóa, còn luôn làm nhiệm vụ cùng nhau, đương nhiên sẽ không trơ mắt nhìn A La chuyển sang văn chức."
"Nhưng đây cũng là một loại kinh nghiệm." Tề Ngọc cảm thấy có chút đau đầu, "Nhóm âm quan nào cũng từng như thế, có thể đi tới cuối cùng hầu như đều là sóng lớn đãi cát*. Nhóm chúng ta năm đó cũng vậy, đến giờ cũng chỉ còn lại hai chúng ta."
*sóng lớn đãi cát (đại lãng đào sa): sóng lớn tẩy sạch cát đá, hàm ý đã được khảo nghiệm, sàng lọc trong đấu tranh kịch liệt.
Hiện tại mới chỉ một A La mà thôi, về sau sẽ có người thứ hai, thứ ba, thẳng đến khi chúng bắt đầu quen với chuyện "rời đi" này mới thôi. Có lẽ có một ngày, chính mình cũng sẽ trở thành kẻ rời đi kia.
"Cứ nghe xem bọn nó nói thế nào." Lữ Hồng Anh thở dài.
"Cũng được."
Hắc Bạch Vô Thường có phòng làm việc riêng, tốt hơn nhiều so với những tổ khác.
Sau khi gặp Hắc Bạch Vô Thường, Ngô Bất Lạc lập tức thuật lại lời Sở Nhạc.
"Xá lợi, cái này đúng là có chút khả năng." Tề Ngọc hơi kinh ngạc với phương pháp này, đó quả thực lựa chọn tốt nhất trước mắt. Đương nhiên, cũng chỉ một mình A La có thể dùng. Nếu bây giờ đổi thành người khác, e rằng không may mắn như vậy.
"Thế nhưng các cậu phải biết, chín kiếp trước của A La chưa chắc sẽ lưu lại xá lợi." Lữ Hồng Anh cố ý giội cho cả đám một chậu nước lạnh, miễn cho bọn họ ôm hi vọng quá lớn, "Cho dù có, các cậu muốn tìm cũng rất khó."
Dù có tìm được thật đi nữa, dùng được hay không lại là một chuyện khác.
Những gì Sở Nhạc nói ra giống lý luận hơn là thực tế, bởi vì căn bản chưa có ai từng thử làm thế.
"Vậy cũng phải thử một lần." Ngô Bất Lạc quả quyết nói, "Nếu thực sự không được thì ít nhất chúng ta cũng đã thử."
Lữ Hồng Anh nhìn Tề Ngọc, dường như có chút do dự.
"Chúng tôi không phải là không thể giúp, dù sao sau khi các cậu làm xong nhiệm vụ lần trước là có ngày nghỉ, trong ngày nghỉ các cậu làm gì cũng được." Tề Ngọc xoa xoa trán, "Các cậu thử làm cũng tốt, miễn cho sau này hối hận. Nhưng tôi cảnh cáo trước, chúng tôi không quen thuộc Chuyển Luân Vương phủ quân, muốn lấy được tin tức từ tay ngài ấy chỉ sợ không dễ."
"Bọn tôi chỉ tra cứu một chút thôi."
"Vậy cũng phải xem tâm trạng phủ quân."
"Không thể mời Tần Quảng Vương phủ quân hỗ trợ sao?"
"Công việc hàng ngày của Tần Quảng Vương đại nhân nhiều vô cùng, muốn mời ngài ra mặt, trước tiên cần phải đệ đơn chờ phê duyệt." Tề Ngọc lườm cả đám một cái, vì ý nghĩ hão huyền của bọn họ mà buồn cười, "Nhưng Địa Phủ không phải không có tình người, chúng tôi có thể đi xin Phán quan cho các cậu một tờ giấy thông hành để các cậu đến được khu vực Chuyển Luân Vương đại nhân sở tại. Có điều quy trình bên chỗ Chuyển Luân Vương phủ quân như thế nào thì tôi cũng không biết."
"Chuyển Luân Vương phủ quân là người thế nào?" Ngô Bất Lạc nghe ra một chút môn đạo.
"Tôi và Hồng Anh làm Hắc Bạch Vô Thường mấy trăm năm, nhưng số lần gặp Chuyển Luân Vương phủ quân chỉ có hai. Một lần là khi hai chúng tôi mới thay thế tiền nhiệm trở thành Hắc Bạch Vô Thường mới, cần ra mắt Thập Điện Diêm Vương. Một lần khác là trông thấy Chuyển Luân Vương tới ầm ĩ một trận với Tần Quảng Vương phủ quân." Tề Ngọc dứt khoát nói ra hết chuyện mình biết, "Chuyển Luân Vương tính tình khá là...khá là bảo thủ."
"Ý tứ chính là cứng nhắc." Sở Nhạc ở bên cạnh phiên dịch, "Giữ khư khư đống quy củ quá khứ, không muốn thay đổi."
"Khụ." Lữ Hồng Anh trừng Sở Nhạc, "Xin cậu chú ý dùng từ."
Sở Nhạc dời mắt, không để ý tới cô.
"Chuyển Luân Vương phủ quân hiện tại đã làm ở vị trí này hai ngàn năm, tư lịch còn già hơn Tần Quảng Vương điện hạ. Từ khi ngài ấy chưởng quản luân hồi đến nay, gần như không xảy ra sự cố gì. Nhưng trăm năm trước Tần Quảng Vương bắt đầu dốc sức cải cách, bên phía Chuyển Luân Vương bị ảnh hưởng rất lớn. Lần trước ngài ấy đến cãi nhau với Tần Quảng Vương phủ quân là vì chuyện giá nhà."
Bên Chuyển Luân Vương chức vụ âm quan ít, dù sao các thủ tục cần thiết để luân hồi đã rất đơn giản rõ ràng, chỉ cần phía Tần Quảng Vương làm xong công việc xét xử tiền kỳ, thì luân hồi chính là một việc vô cùng đơn giản. Đây cũng là nguyên nhân khiến âm quan bên kia mấy trăm năm đều không thay đổi, công việc khá thanh nhàn.
Kết quả sau khi giá nhà đội lên, một đống âm quan chạy sang bên đó mua nhà ở, cực kì gây nhiễu loạn trị an. Cuối cùng, vì ổn định đời sống, bên kia không thể không mở khách sạn bán bộ đa, nếu không cô hồn dã quỷ chỗ Chuyển Luân Vương đều không có chỗ đi.
Cộng thêm hiện tại Nghiệt Kính Đài xin nghỉ phép, hết thảy công việc đều do siêu máy tính hoàn thành, công việc luân hồi bên kia tự dưng nhiều hơn rất nhiều, Chuyển Luân Vương thanh tịnh đã quen, thoáng cái nhiều ra một đống nhiệm vụ như vậy, hiển nhiên tính tình không tốt. Nhưng mà chớ nhìn Tần Quảng Vương phủ quân dễ tính, luận cãi nhau đúng là chưa từng thua ai.
Cuối cùng, đương nhiên tuyên bố kết thúc bằng thất bại của Chuyển Luân Vương.
Âm quan bên Tần Quảng Vương mà qua đó, e rằng...e rằng chỉ có thể bị khinh bỉ.
Đám Ngô Bất Lạc nghe rõ ám chỉ của Tề Ngọc và Lữ Hồng Anh, tâm tình cũng có chút phiền muộn. Nói cả buổi chỉ có một ý, chính là Chuyển Luân Vương phủ quân không thích người bên điện Tần Quảng Vương, bọn họ muốn qua tìm thông tin về kiếp trước của A La cực kỳ khó.
Nhưng dù khó hơn nữa, bọn họ không có khả năng cứ thế từ bỏ.
Điện Chuyển Luân Vương nằm bên ngoài U Minh thạch ốc, chính đông đối diện ngũ trọc chi địa, ở bên kia thiết đặt sáu cây cầu Nại Hà bằng vàng bạc ngọc đá gạch cây, muốn đi qua thì trước hết phải qua ải của Mạnh bà mới được.
Cũng may có Thôi Phán quan ban phát giấy thông hành, bọn họ muốn qua ải này không khó.
Đám Ngô Bất Lạc cầm chứng nhận âm quan, giấy thông hành và "thư tiến cử" Thôi Phán quan viết sau khi bị bọn họ quấy rầy đòi hỏi, cứ như vậy đi tới phía trước sáu cây cầu Nại Hà.
Lần trước tới đây chủ yếu ở lại trong khách sạn bán bộ đa chưa từng ra ngoài, bây giờ đi tới bên này lại phát hiện hóa ra khách sạn cách nơi này rất xa.
Thật là kỳ quái.
Rõ ràng từ khách sạn có thể trông thấy cầu Nại Hà, nhưng từ cầu Nại Hà lại không nhìn thấy khách sạn.
Dưới cầu là huyết hà cuồn cuộn, dưới huyết hà có vô số thi hài.
Một số quỷ hồn giống như nhìn thấy thứ gì tuyệt vời, trực tiếp nhảy xuống huyết hà, hết con này đến con khác, không thể cản nổi.
"Bọn chúng nhìn thấy không giống chúng ta nhìn thấy." Sở Nhạc tốt bụng giải thích cho Ngô Bất Lạc, "Nếu chúng ta không thi đỗ âm quan cũng muốn xông vào một lần."
Nhưng bọn họ đã thoát khỏi nỗi khổ luân hồi, sẽ không lại bị những thứ này mê hoặc.
"Nhường một chút, nhường một chút, hôm nay đến phiên tôi đầu thai, mọi người đừng chen."
"A a a a, tôi muốn đi qua cầu Nại Hà vàng bạc ngọc, đáng ghét, tại sao phải chen chúc trên cầu đá với các người."
...
Sáu cây cầu Nại Hà, mấy cây cầu phía trước chỉ có rải rác vài người, người đi lên hầu như đều công đức quấn thân, mà mấy cây cầu phía sau lại kín người hết chỗ, nét mặt đau khổ.
Bọn họ kiếp sau hoàn cảnh thế nào, là giàu hay nghèo, bắt đầu từ khi qua cầu Nại Hà đã được định trước.
Tác giả có lời muốn nói:
Mạnh bà: Phủ quân, phủ quân, không xong rồi, Nghiệt Kính Đài kia lại tới!!!
Chuyển Luân Vương:...Hắn là con khỉ chuyển thế sao? Sao cứ không có việc gì liền xông đến chỗ ta một lần? Không gặp không gặp!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT