*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Ngự Chi Tuyệt

Cảm ứng xong bức ảnh thứ hai, bảng thời gian lại trở về 30:00, thêm một bức ảnh được chọn ngẫu nhiên, trong ảnh là một bầu trời xanh thẳm ở Thổ Nhĩ Kỳ, có rất nhiều khinh khí cầu rực rỡ đầy màu sắc đang bay lơ lửng, dưới bầu trời là một thành phố được ánh hoàng hôn màu da cam bao phủ, trông vô cùng yên tĩnh và thanh bình

Tống Ôn Noãn dần dần ý thức được —— Bức ảnh càng to lớn, càng không có hơi thở sinh mệnh, thì các tuyển thủ càng khó cảm ứng. Bọn họ đứng trước bức màn sân khấu, lộ ra vẻ mặt nghi hoặc đến tột độ. Còn những tuyển không có chân tài thực học lại tự cho rằng mình có khả năng cảm ứng rất mạnh thì đã nói ra đáp án trước máy quay một cách rất tự tin:

"Vẫn là người đẹp! Hình như ekip chương trình đặc biệt thích người đẹp thì phải!"

"Ngọn lửa, đó là một ngọn lửa, tôi cảm thấy nhiệt độ rất cao, mọi người nhìn thấy không? Mặt của tôi bị nóng đến đỏ bừng lên rồi!"

"Đó là một bữa tiệc, có rất nhiều người đang ca hát và khiêu vũ."

Tống Ôn Noãn liên tục chuyển đổi hình ảnh trên màn hình, có hơi dở khóc dở cười mà nhìn đám người không biết bản thân đang làm trò cười cho thiên hạ này. Khi cô định đổi hình ảnh trên màn hình của anh họ, thì bị đối phương giữ chặt bàn tay đang cầm chuột lại: "Để yên đó."

"Anh nhìn chằm chằm Phạn Già La mãi mà không thấy chán hả? Cậu ta cứ ngồi ở đó miết, còn không thèm ngẩng đầu luôn nữa." - Tống Ôn Noãn rất hiếm khi thấy anh họ của mình quan tâm đến một người nhiều như vậy, đúng là u mê quá rồi. Y biết chắc biểu hiện của mình sẽ bị máy quay ghi lại và phát sóng, nhưng y lại không quan tâm chút nào.

"Không chán." - Điều mà Tống Duệ không nói ra chính là, y đã sớm cắt nối tất cả những hình ảnh lúc thẩm vấn Phạn Già La lại rồi mang về nhà, những khi rảnh rỗi, y có thể chăm chú nhìn gương mặt trắng đến trong suốt dưới ánh đèn chói mắt của đối phương cả ngày. Y sẽ cẩn thận quan sát từng động tác, từng biểu cảm, thậm chí là từng cái chớp mắt trong tích tắc của cậu; rồi còn nghiêm túc phân tích từng câu từng chữ, thậm chí từng cái ngắt quãng của cậu, để bắt lấy những thông tin nhỏ bé được cậu cố tình hoặc vô tình che giấu.



Như vậy thì làm sao chán được? Rất thú vị là đằng khác. Tống Duệ nhìn thanh niên trên màn hình một cách chăm chú, nội tâm đầy thỏa mãn mà cảm thán.

Tống Ôn Noãn không đổi hình ảnh trên màn hình của anh họ nữa, cô quay sang quan sát những người được đánh giá cao.

Nguyên Trung Châu đã đưa ra đáp án:【Lâu đời, bao la, hân hoan và thán phục lơ lửng giữa không trung.】

Sùng Minh:【Khinh khí cầu, thành phố.】

Chu Hi Nhã:【Trống trải, mênh mông.】

Hà Tĩnh Liên:【Ninh tĩnh trí viễn*.】

*Ninh tĩnh trí viễn (lời dạy con trai của Gia Cát Lượng): Ý nói phải duy trì tâm thái tốt, khắc chế tính nóng vội. Khi tâm tĩnh lặng thì mới có thể rộng lớn, sâu sắc như bầu trời cao xa. Người có thể tĩnh lặng được như thế thì tầm nhìn mới lâu dài, cao xa được.

A Hỏa:【Mùi của hoàng hôn, một thành phố ngập hơi thở khói lửa.】

Đinh Phổ Hàng:【Khinh khí cầu bay lơ lửng trên bầu trời, bên dưới là một thành phố được hoàng hôn bao phủ.】

Lần này, ngay cả Tống Ôn Noãn cũng nhìn ra điểm mờ ám, chỉ vào Đinh Phổ Hàng mà nói: "Quả thật anh ta có hơi là lạ, lần nào đáp án của anh ta cũng là sự kết hợp đáp án của các tuyển thủ mạnh. Anh ta rất hiếm khi quan sát bức màn, cũng không làm ra dáng vẻ cảm ứng gì cả."

Dường như tiến sĩ Tiền rất thưởng thức Đinh Phổ Hàng, khẳng định mà nói: "Nhưng cô không thể không thừa nhận là anh ta có năng lực."

"Vâng, tôi thừa nhận điều này." - Tống Ôn Noãn chuyển sang hình ảnh của Phạn Già La, nhưng phát hiện hắn đã đưa một bức tranh cho người quay phim, người khác thì miễn cưỡng miêu tả cảnh tượng bằng ngôn từ, còn hắn thì dù nhắm mắt vẫn có thể vẽ ra được.

"Thực lực quá vượt trội!" - Tống Ôn Noãn lắc đầu than thở.

Hậu kỳ tạo một hiệu ứng đặc biệt ngay tại chỗ, làm mờ ba bức tranh trắng đen của Phạn Già La, rồi phóng to đè lên ba bức ảnh kia, sau đó thì hoảng hốt nhận ra, chúng thật sự hoàn toàn trùng khít, giống như được một máy in màu và một máy in thường in ra theo cùng một bản gốc vậy.

"Tập này mà lên sóng là dân mạng sẽ nổ tung luôn cho coi." - Xem xong màn so sánh nọ, tiến sĩ Tiền vừa lắc đầu vừa cười hả hê: "Mấy dân mạng chửi Phạn Già La giả thầy đồng để lăng xê bản thân kiểu gì cũng bị vả sưng mặt."

Tống Ôn Noãn theo bản năng sờ mặt mình một cái, vẻ mặt hết sức khó xử. Hình như cô cũng là một trong số những dân mạng thiển cận nhưng tự cho là mình đúng thì phải.

Lại thêm nửa tiếng trôi qua, vòng kiểm tra bức ảnh thứ tư đã kết thúc, Phạn Già La tiếp tục nộp lên một bức tranh, toàn bộ ban giám khảo đều đã chết lặng với màn thể hiện của hắn. Bức ảnh cuối cùng là do Tống Duệ chọn. Y nhìn chằm chằm màn hình lớn với đầy ảnh đang chuyển động, vừa qua 2 giây thì lập tức ấn nút tạm dừng.

Một bức ảnh trắng đen xuất hiện trên máy chiếu sau màn, một tòa nhà đổ nát bị che khuất giữa những tán cây um tùm và dây leo mọc bừa bãi, mặt trời chói chang treo giữa không trung, nhưng nơi này lại có vẻ rất hoang vắng.

"Nhà máy điện hạt nhân August bỏ hoang!" - Tống Ôn Noãn thốt lên.

Các giám khảo còn lại cũng lộ ra vẻ mặt bất ngờ.

Nhà máy điện hạt nhân August chắc chắn có một địa vị rất lớn trong lịch sử nhân loại, bởi nó đã gây ra một vụ nổ hạt nhân khủng khiếp chưa từng có, san bằng cả một thành phố nhỏ ngay tại chỗ, hơn nữa còn liên lụy đến hai thành phố lân cận khác. Vào ngày xảy ra vụ nổ, có gần 200 nghìn người chết, và đến nay vẫn chưa thống kê được số người thiệt mạng do bị nhiễm phóng xạ, nghe nói con số này đã lên đến hàng triệu. Từ đó về sau, nhà máy điện hạt nhân August này đã bị bỏ hoang, chỉ còn lại tàn tích của các tòa nhà và những sinh vật phát triển mạnh mẽ do bị nhiễm phóng xạ.

Đó là nơi con người không thể đặt chân tới.

"Chắc bức ảnh này dễ cảm ứng lắm nhỉ?" - Tống Ôn Noãn suy đoán nói.

Sự thật giống như cô dự đoán, rất nhiều tuyển thủ lộ ra vẻ mặt đau khổ trước màn sân khấu, Hà Tĩnh Liên thậm chí còn đứng không vững, hoàn toàn tê liệt ngả vào lòng mẹ mình; A Hỏa véo mũi mình nhảy dựng, la hét nói mình sắp bị ngộp chết; Nguyên Trung Châu quỳ rạp dưới đất, lúc ngồi dậy thì trên mặt đầy nước mắt; biểu cảm chắc thắng của Sùng Minh được thay bằng vẻ nghi hoặc, dường như cậu không hiểu mọi người đang xúc động vì chuyện gì; Chu Hi Nhã thì ngồi xếp bằng, niệm chú vãng sinh; Đinh Phổ Hàng nhìn trái rồi lại nhìn phải, cảm xúc không dao động gì mấy.

Bọn họ lần lượt viết đáp án của mình ra:

Nguyên Trung Châu:【Thần chết quơ lưỡi hái thu hoạch mảnh đất này, nhưng con người mới là nguồn gốc của vụ tai nạn, dù sự sống lại nảy mầm, nhưng tất cả đã không còn giống như trước nữa.】

Hà Tĩnh Liên:【Chết chóc, hàng loạt cái chết, hoặc chết ngay lập tức, hoặc bị tra tấn mấy năm rồi vẫn phải chết!】

Chu Hi Nhã:【Các linh hồn hội tụ thành mây đen trên trời, dấu chân người sống bị diệt sạch từ đó. Nơi đây là thiên đường của động vật và thực vật, nhưng lại là địa ngục của con người.】

Sùng Minh:【Kiến trúc hoang tàn, rừng cây tươi tốt.】



A Hỏa:【Thối quá đi! Ở đó đầy mùi hôi thối mà tôi chưa từng ngửi thấy trước đây, có qua trăm năm nữa thì mùi thối này cũng không tiêu tán hết đâu, tôi sắp không thở nổi nữa rồi!】

Đinh Phổ Hàng:【Một vụ tai nạn giết chết rất nhiều người, để lại một thành phố đổ nát. Không thể xây dựng lại, chỉ có thể trả lại cho thiên nhiên, là một vụ nổ hạt nhân.】

Xem đến đây, các giám khảo đều thở dài nói: "Quả nhiên bức ảnh này tiết lộ rất nhiều thông tin, bọn họ đều cảm ứng được hết! Trong số tất cả các tuyển thủ, có lẽ chỉ mỗi bọn họ đoán đúng chủ đề của tất cả các bức ảnh. Dự đoán của A Hỏa trở thành sự thật, bọn họ chắc chắn sẽ lọt vào trận chung kết."

Tống Ôn Noãn chỉ vào màn hình trước mặt anh họ, nói: "Chờ chút đã, Phạn Già La vẫn chưa viết gì cả."

Sao cậu ta còn chưa vẽ nữa? Kết cấu của bức ảnh rất lớn, chi tiết lại nhiều nữa, không vẽ nhanh thì chỉ sợ sẽ không kịp mất? Chỉ còn có 8 phút thôi." - Tiến sĩ Tiền lo lắng mà nói. Phạn Già La hiển nhiên là người mà cô đánh giá cao nhất, những giám khảo khác hẳn cũng nghĩ vậy.

Thật vậy, lúc thấy không còn bao nhiêu thời gian, mọi người trong phòng quan sát đều tỏ vẻ lo lắng. Tống Ôn Noãn thậm chí còn ra lệnh cho đạo diễn phát sóng: "Anh mau kêu người quay phim phụ trách ghi hình Phạn Già La nhắc cậu ta chú ý thời gian đi!"

Đạo diễn phát sóng vừa đáp ứng thì Phạn Già La đã nhấc bút lên, người quay phim vội zoom cận cảnh.

Nhưng điều khiến mọi người thất vọng là, lần này hắn không vẽ tranh nữa, thay vào đó đã viết ra 6 chữ rồng bay phượng múa —— Nhà máy điện hạt nhân August. Đáp án đơn giản rõ ràng nhưng lại cực kỳ chuẩn xác, hắn vẫn là tuyển thủ có biểu hiện xuất sắc nhất!

Tống Ôn Noãn lại thấy thất vọng tràn trề, thở dài mà nói: "Sao cậu ta không vẽ nữa? Chẳng lẽ do không đủ tinh lực? Quả thật, việc vẽ bốn bức tranh liên tiếp rất tốn sức, nhưng nói đi cũng phải nói lại, kỹ năng phác hoạ của cậu ta tốt thật đấy, còn giỏi hơn cả sinh viên mỹ thuật chuyên nghiệp nữa! Haiz, trước đây rốt cuộc là ai nói Phạn Già La bất tài vô dụng vậy? Quả nhiên không thể tin mấy lời đồn trên mạng mà!"

"Ôn Noãn, cậu ta vẫn còn viết kìa!" - Tiến sĩ Tiền kinh ngạc kêu lên.

"Đạo diễn phát sóng, anh mau bắt cận lại đi!" - Tống Ôn Noãn vội ra lệnh.

Gương mặt cực kỳ tuấn mỹ của Phạn Già La lướt qua màn hình, tiếp đến là bàn tay thon dài, khớp xương cân đối, đẹp đẽ tựa như một tác phẩm nghệ thuật. Hắn viết từng chữ:【Cực quang trên sông băng; một đám người đang chè chén say sưa; một bình hoa hỗn hợp gồm hoa hồng trắng, hoa hồng vàng, hoa baby (1) và hoa tiên ông (2); một cô gái tóc vàng mắt xanh; đàn cừu trong thung lũng và người chăn gia súc đang thổi sáo.】

"Cái gì vậy?" - Tống Ôn Noãn kiểm tra đi kiểm tra lại những chữ nọ, vừa hết sức nghi hoặc, lại vừa hết sức thất vọng mà nói: "Rốt cuộc Phạn Già La đang viết cái gì vậy? Cậu ta muốn bác bỏ đáp án lúc nãy sao? Chẳng lẽ cậu ta định đoán mò, rồi để chúng ta tự chọn ra đáp án chính xác trong số đó hả?"

Tiến sĩ Tiền nắm cổ tay nói: "Sao cậu ra lại đứt gánh vào lúc mấu chốt chứ! Đây là bức ảnh cuối cùng rồi!"

Tiến sĩ Lâm an ủi: "Chắc cậu ta hơi rối, dù sao thì mấy người khác đều là dùng chữ viết để nói rõ, còn cậu ta thì vẽ phác họa miết mà, mất nhiều năng lượng nhiều hơn người khác cũng là điều bình thường."

Tiến sĩ Âu Dương vội nói thêm: "Phải đó, có lẽ cậu ta tiêu hao quá nhiều tinh lực, nên việc cảm ứng mới xảy ra vấn đề. Người trẻ tuổi mạnh thì mạnh thật, nhưng lại không đủ ổn định!"

Tống Duệ nhìn chằm chằm thanh niên trên màn hình, chân mày vốn nhíu chặt dần thả lỏng, cuối cùng cười khẽ một tiếng. Nếu không phải y hiểu Phạn Già La nhiều hơn người thường một chút, thì e là y cũng sẽ cho rằng đối phương bị rối loạn cảm giác. Nhưng điều đó là không thể, Phạn Già La sẽ không bao giờ bị như vậy. Dù cậu có bị quấy nhiễu cũng sẽ không buông lỏng, càng sẽ không hao phí bản thân một cách vô nghĩa. Đối với cậu ấy mà nói, thân thể cậu ấy chính là một tòa thánh điện, chỉ cần thánh điện vẫn còn, thì sức mạnh của cậu ấy sẽ không bao giờ khô cạn. Cậu ấy có khả năng kiểm soát thân thể và ý thức rất siêu phàm, cậu ấy là một con quái vật không bao giờ biết mệt.

Tống Duệ cẩn thận nhớ lại mọi chuyện lúc nãy, trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ, sau đó thở dài nói: "Em kêu đạo diễn phát sóng chiếu lại những hình ảnh chuyển động trong lúc anh ấn nút tạm dừng hồi nãy đi, anh sẽ giải thích đáp án của Phạn Già La cho mọi người hiểu."

"Rốt cuộc là cậu ta có sai hay không?" - Tống Ôn Noãn có hơi nóng nảy.

"Cậu ấy sẽ không sai." - Tống Duệ quả quyết.

"Đạo diễn phát sóng, anh cho chiếu lại những hình ảnh lúc nãy đi!" - Tống Ôn Noãn vừa dứt lời, trên màn hình lớn lập tức xuất hiện cảnh tượng lúc Tống Duệ chọn hình, có rất nhiều hình ảnh chuyển động, lập lòe đủ mọi màu sắc, khiến người ta hoa hết cả mắt.

Tống Duệ chỉ chờ hai giây thì ấn chọn ngay một bức ảnh, trong 2 giây đó, có mấy bức ảnh thoáng lướt qua rồi biến mất, chỉ bằng mắt thường thì tuyệt đối không thể thấy rõ được. Tống Duệ nheo đôi mắt hẹp dài quan sát một hồi, đoạn nói với Tống Ôn Noãn: "Em kêu bên hậu kỳ chụp màn hình lại những bức ảnh chuyển động từ đầu đến khi anh ấn tạm dừng, chụp chính xác từng bức cho anh."

"Rốt cuộc là anh muốn làm gì vậy? Đạo diễn phát sóng, anh nghe tiến sĩ Tống nói rồi chứ? Anh kêu bên hậu kỳ làm đi." - Tống Ôn Noãn nói qua tai nghe.

Nhân viên hậu kỳ nhanh chóng dùng phần mềm chụp màn hình để chụp lại những bức ảnh chuyển động trong 2 giây đó, sau đó tiến hành phóng to và tăng độ nét chúng lên. Thấy loạt ảnh xếp thành một hàng trên màn hình, Tống Ôn Noãn thì trố mắt nghẹn họng, tiến sĩ Tiền thì á khẩu không nói nên lời, tiến sĩ Âu Dương và tiến sĩ Lâm thì lau đi lau lại cặp mắt kính, sợ mình bị ảo giác.

Tống Duệ chỉ vào năm bức ảnh được đặt cạnh nhau trên màn hình lớn, từ tốn nói: "Đây là bức ảnh xếp trước bức ảnh được tôi chọn, cực quang trên sông băng; xếp trước nữa là bức một đám người đang cầm mấy chai bia chè chén say sưa; trước nữa là một bình hoa hỗn hợp. Tống Ôn Noãn, em có nhận ra đó là những loại hoa gì không?"

Tống Duệ giả bộ không biết mà nhìn em gái họ.

Tống Ôn Noãn cố nén nỗi khiếp đảm trong lòng, nói: "Là hoa hồng trắng, hoa hồng vàng, hoa baby và hoa tiên ông."

Tống Duệ chỉ vào hai bức ảnh còn lại, tiếp tục nói: "Một cô gái tóc vàng mắt xanh; đàn cừu trong thung lũng và người chăn gia súc đang thổi sáo. Trong lúc anh chọn ảnh, Phạn Già La đã cảm ứng được tất cả những hình ảnh xẹt qua trong vài giây ngắn ngủi, chỉ để lại cái bóng mờ trước mắt anh. Mà em phải hiểu rằng, trong thư viện ảnh có đến hàng triệu bức ảnh có khả năng này, sự xuất hiện của chúng đều là ngẫu nhiên và không thể đoán trước được. Một khi khởi động lại thì tất cả trật tự sẽ bị xáo trộn. Dù bây giờ chúng ta có tua lại những bức đi chung với bức nhà máy điện hạt nhân này, thì năm bức ảnh xuất hiện trong 2 giây đó sẽ không còn là năm bức này nữa. Em nói xem, sao cậu ấy lại làm được? Sao cậu ấy lại biết được mọi thứ anh nhìn thấy, ngay cả bản thân anh còn không biết những bức ảnh này từng lướt qua trước mặt anh."

Tống Ôn Noãn bị hỏi đến nghẹn họng, càng suy nghĩ vấn đề này thì cô càng thấy đầu mình đau như búa bổ.



Tiến sĩ Lâm là một nhà huyển học, khả năng tiếp thu sự kiện quái dị này hiển nhiên rất mạnh, không khỏi phấn khích mà nói: "Phạn Già La thật sự có thể thông linh! Ý thức của cậu ấy có thể khám phá thế giới này đến vô hạn, có thể dự đoán mọi khả năng xảy ra trong tương lai! Hôm nay tôi đúng là được mở rộng tầm mắt, tôi rất vui vì đã nhận lời mời của bên cô, để được tận mắt chứng kiến kỳ tích như thế này! Tôi phải ghi lại mọi chuyện hôm nay mới được!"

"Thật không thể tưởng tượng được!" - Tiến sĩ Tiền ngả lưng vào ghế, ngây ngốc nhìn năm bức ảnh trên màn hình.

Những câu trả lời mà Phạn Già La đưa ra đều rất gãy gọn, nhưng việc hắn làm lại không hề bình thường. Hắn ở trong một tầng lầu cách nơi này đến mấy chục mét, nhìn thấy mọi chuyện xảy ra trong phòng quan sát. Hắn khám phá ra bí mật ẩn sau bức màn sân khấu dày nặng, thậm chí lấy được tất cả thông tin hắn muốn biết chỉ trong tích tắc. Mấy triệu bức ảnh, một tổ hợp khổng lồ, xác suất được chọn là một phần tỷ, tất cả đều nằm trong tầm quan trắc của hắn.

Khi bạn đang quan sát bằng mắt thường, thì hắn cũng đang quan sát qua đôi mắt của bạn; khi bạn không thể nhìn thấy bằng mắt thường, thì hắn điều khiển ý thức của chính hắn để quan sát. Không một chuyện gì có thể tránh khỏi ý thức của hắn, năng lực này quả thật quá khủng bố!

"Cậu ấy chắc chắn là người thông linh mạnh nhất!" - Tiến sĩ Tiền nói chắc như đinh đóng cột.

Tống Ôn Noãn cố ổn định lại nội tâm dậy sóng, mãi đến lúc này cô mới hiểu được lý do vì sao anh họ thờ ơ với mọi người, nhưng lại quan tâm Phạn Già La đến vậy. Cậu ta chắc chắn là bí ẩn lớn nhất trên đời này! Dù đã được ở gần cậu, soi xét cậu, phân tích cậu, nhưng bọn họ vẫn không thể hiểu rốt cuộc cậu là một sự tồn tại như thế nào.

___________________________

(1) Hoa baby (hay còn gọi là hoa chấm bi):

2 Hoa tiên ông hay còn gọi là hoa dạ lan hương

(2) Hoa tiên ông ( hay còn gọi là hoa dạ lan hương):

2 Hoa tiên ông hay còn gọi là hoa dạ lan hương

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play