Nhắc tới Phạn Già La, kỹ sư âm thanh không khỏi lắc đầu cười khổ: "Tôi hoàn toàn không biết cậu ta!"
Đáp án này tuy nằm trong dự đoán, nhưng rất khó thuyết phục người khác tin tưởng. Chân mày của Trang Chân nhíu chặt hơn một chút, trầm giọng hỏi: "Vậy sao cậu ta biết được kế hoạch phạm tội của anh?"
Kỹ sư âm rít mạnh một hơi thuốc, giễu cợt nói: "Lúc trước tôi có xem tin tức, hình như các người đã thẩm vấn cậu ta hai lần, đáp án của vấn đề này, chẳng phải nên là các người nói tôi biết sao? Tôi và cậu ta chưa từng tiếp xúc với nhau, nếu cậu ta xâm nhập máy tính của tôi, theo dõi việc riêng của tôi, thì tôi cũng không thể nào biết được. Ngay cả cảnh sát các người còn không biết, thì sao tôi biết được chứ?"
Trang Chân liếc Tống Duệ một cái, Tống Duệ gật đầu, tỏ vẻ kỹ sư âm thanh đang nói sự thật.
Lần này Trang Chân cũng hơi nhức đầu, rất muốn học theo Tống Duệ, xoa xoa ấn đường mình một chút. Có điều, y sẽ không dễ dãi tin lời của kỹ sư âm thanh, và y cũng ôm vài phần nghi ngờ với phán đoán của Tống Duệ, rốt cuộc Phạn Già La và kỹ sư âm thanh có từng tiếp xúc với nhau trong đời thực hay không, điều này còn phải chờ tổ trọng án điều tra xong mới có thể chắc chắn.
Kỹ sư âm thanh dường như rất hứng thú với chủ đề này, không cần hai người họ hỏi đã nói tiếp: "Anh biết không, lúc nhìn thấy cậu ta đăng dự báo cái chết, quả thực khi đó tôi rất rối loạn. Tôi đã nghĩ, nếu người này biết bí mật của tôi, thì để kế hoạch được tiến hành thuận lợi, tôi sẽ dứt khoát giết luôn cậu ta. Nhưng tôi cầm quyển nhật ký của Nhụy Nhụy ngồi suốt một đêm, cuối cùng vẫn không ra tay. Nhụy Nhụy ngây thơ hiền lành như vậy, dù là ma quỷ đẩy con bé xuống địa ngục, cũng không thể vấy bẩn trái tim của nó. Đến tận lúc sắp chết mà nó vẫn giữ lại một chút yêu thương với thế giới này, sao tôi có thể khiến nó thất vọng được. Giết mấy thằng súc vật kia là đủ, tôi sẽ không đụng đến người vô tội."
Kỹ sư âm thanh phun một làn khói mù ra, đột ngột đổi chủ đề, "Cũng là vận khí cậu ta tốt, không đăng hết toàn bộ kế hoạch của tôi lên mạng, nếu không thì dù tôi không giết cậu ta, cũng sẽ không để cậu ta yên ổn."
Trang Chân cau chặt mày, tâm trạng phập phồng.
Tiểu Lý đứng sau gương một chiều phía đối diện khẽ nói: "Đội phó, quả thực đã để Phạn Già La đoán trúng rồi, những lời mơ hồ đó thật sự giúp cậu ta tránh được một kiếp."
Lưu Thao không yên lòng mà "Ừ" một tiếng, suy nghĩ lại trở về hôm bị thần niệm của Phạn Già La hoàn toàn khống chế và hấp thụ đó. Có lẽ người nọ thật sự có khả năng ngoại cảm, thế nên cậu ta mới biết phải làm sao để né tránh hiểm nguy, biết chân tướng ẩn giấu đằng sau những vụ án này, và biết cách đối phó với giới hạn cuối cùng của hung thủ. Cậu ta không báo cảnh sát, không phải là không thể, mà là không muốn.
Tống Duệ ngắt ngắt ấn đường liên tục, chỉ thấy bí ẩn trong lòng chẳng những không được kỹ sư âm thanh giải đáp, mà trái lại còn lớn hơn.
Kỹ sư âm thanh không hề biết lời nói của mình gây ra bao nhiêu khốn khổ cho các thành viên tổ trọng án. Gã cười khẩy mấy tiếng, lại nói: "Trông thấy những dự báo cái chết đó, thứ tôi sợ nhất không phải là bị bắt, mà là bọn nó đi đầu thú. Em gái tôi là tự sát, nên dù có tra rõ chuyện năm đó, bọn nó cũng chỉ phải ngồi tù mấy năm mà thôi, nếu bọn nó đút lót, mời luật sư tốt nhất, thì không chừng còn không phải ngồi tù, dẫu sao đã nhiều năm như vậy, rất nhiều chứng cứ đều đã bị tiêu hủy, mà việc giam lỏng ngược đãi ở nước ta lại không phải là trọng tội. Lúc ấy, tôi lo lắng mất ngủ cả đêm, vậy mà bọn nó vốn không nghĩ tới chuyện đầu thú, vẫn nhởn nhơ bên ngoài."
Nói đến đây, tiếng cười của kỹ sư âm thanh càng sảng khoái hơn: "Anh biết không? Trước kia, điều tôi hận nhất chính là bọn nó không biết hối cải, thế nhưng bây giờ, điều tôi biết ơn nhất cũng là bọn nó không biết hối cải. Bọn nó không đi đầu thú, vừa lúc thuận tiện cho kế hoạch của tôi. Bọn nó không phải bị tôi giết chết, mà là bọn nó tự tìm đường chết. Đáng đời bọn nó lắm!"
Kỹ sư âm thanh bóp tắt tàn thuốc, giọng nói lạnh như băng: "Nếu bọn nó còn chút lương tâm, chủ động chạy tới sở cảnh sát đầu thú, thì mọi chuyện hôm nay sẽ không xảy ra. Khi nhìn thấy Phạn Già La đăng dự báo cái chết thứ ba, thật ra tôi đã dần dần khôi phục lý trí, tôi tự nhủ —— nếu ba người còn lại chủ động thú nhận với cảnh sát và thành tâm sám hối, tôi nhất định sẽ bỏ qua cho bọn họ. Tôi cũng muốn cho linh hồn của em gái mình thấy, thế giới này cũng giống như nó nghĩ, vẫn còn tình yêu, vẫn còn điều tốt đẹp, vẫn còn hy vọng. Nhưng các người cũng biết rồi đấy, cái thế giới chết tiệt này luôn luôn khiến người khác thất vọng. Tha thứ, khoan dung, buông tay chó má gì, bọn nó căn bản không xứng!"
Tàn thuốc nóng bỏng thiêu đốt lòng bàn tay của kỹ sư âm thanh, mùi khét càng lúc càng nồng xông Tống Duệ đến nhức đầu. Y liếc Trang Chân một cái, Trang Chân lập tức đảm đương việc thẩm vấn một mình, hỏi thêm rất nhiều chi tiết nhỏ nhặt, sau đó đưa biên bản ghi lời khai cho kỹ sư âm thanh, để gã xác nhận rồi ký tên.
Vụ án đã kết thúc, thế nhưng thành viên tổ trọng án tổ không ai cao hứng nổi. Hai viên cảnh sát đang chuẩn bị đưa kỹ sư âm thanh đến trại tạm giam, thì ba mẹ của Nguyễn Diệp bỗng nhiên xông vào văn phòng của đại đội cảnh sát hình sự, chạy về phía kỹ sư âm thanh vừa đá vừa đánh, vừa cào lại vừa cấu, la làng muốn xử tử hình đối phương.
Em trai của Nguyễn Diệp cầm một cây dao trong tay, đâm về phía bụng của kỹ sư âm thanh.
Trang Chân và Lưu Thao một người khống chế được bà Nguyễn, một người khống chế được ông Nguyễn, không ai chú ý đến động tác của em trai Nguyễn Diệp. Mắt thấy đối phương sắp thành công, Dương Thắng Phi đột ngột lao ra từ phía sau, giữ chặt cổ tay của em trai Nguyễn Diệp, rồi thô bạo đè gã xuống đất, còng tay gã lại, giọng điệu lạnh lẽo như băng, nói: "Anh bị tình nghi có liên quan đến việc hành hung tổn thương người khác tại sở cảnh sát, anh đã bị bắt!"
"Tôi không giết ai khác, tôi chỉ giết hung thủ tổn thương chị tôi! Các người buông tôi ra, các người dựa vào đâu mà bắt tôi!" - Em trai của Nguyễn Diệp cắn răng nghiến lợi kêu gào.
Dương Thắng Phi không nói một lời, chỉ hung hăng vặn rớt con dao kia, rồi thô lỗ mà xốc em trai của Nguyễn Diệp lên, nhốt vào phòng thẩm vấn. Trong suốt quá trình, mặt y đều lạnh như tiền, trong mắt lại lóe lên nỗi căm hận sâu sắc, nỗi căm hận đó không phải nhắm vào kỹ sư âm thanh, mà toàn bộ đều trút lên cả nhà họ Nguyễn.
Thấy con trai bị bắt, ông Nguyễn bà Nguyễn càng làm ầm ĩ hơn, bởi cả hai đều là phần tử trí thức, lại là nhân vật nổi tiếng của xã hội, cục trưởng và cục phó nhanh chóng chạy tới trấn an, kêu người thả em trai của Nguyễn Diệp ra. Cả nhà bọn họ ung dung thoải mái ngồi trong phòng tiếp khách, tiếp nhận đãi ngộ của khách quý, còn yêu cầu Dương Thắng Phi phải xin lỗi, nếu không sẽ lập tức khiếu nại.
Dương Thắng Phi sắc mặt xanh mét mà nhìn cả nhà kia, liều chết cắn chặc hàm răng không nói một câu nào. Cục trưởng và cục phó có hơi sượng mặt, ra lệnh cho Dương Thắng Phi giao thẻ cảnh sát và súng ra, tạm đình chỉ công tác y. Nhưng vào lúc này, Trang Chân và Tống Duệ bước vào phòng tiếp khách, thay mặt Dương Thắng Phi nói xin lỗi.
Không biết vì sao, ông Nguyễn và bà Nguyễn phách lối kia lại nhanh chóng theo bậc thang đó leo xuống. Bọn họ cứ luôn miệng yêu cầu phải nghiêm trị hung thủ, sau đó dẫn đứa con trai kiêu căng ngạo mạn bỏ đi. Trang Chân chỉ là một cảnh sát nho nhỏ, bọn họ thỏa hiệp nhanh như vậy đương nhiên không phải nể mặt y, mà là khiếp sợ quyền uy của Tống Duệ. Người nọ là nhân vật tiêu biểu của giới học thuật, cho dù là trong nước hay ngoài nước cũng đều có sức ảnh hưởng to lớn và mạng lưới quan hệ rộng rãi. Chỉ với một câu nói, y có thể khiến ông Nguyễn và bà Nguyễn mất sạch danh dự trong giới học thuật, dù sao nguyên nhân Nguyễn Diệp bị bắt cóc cũng không quá vinh quang.
Tiễn cả nhà này đi xong, cục trưởng lắc đầu, nói: "Quậy cái gì mà quậy, nếu rảnh rỗi như vậy, sao lúc trước không biết giáo dục con gái mình cho tốt đi."
"Chuyện đình chỉ công tác tiểu Phi..." - Trang Chân còn chưa dứt lời, cục trưởng đã không bận tâm mà khoát tay: "Đình cái gì mà đình? Tôi nói cho bọn họ nghe mà cậu cũng tin. Cầm dao đâm người khác ngay tại sở của chúng ta, tôi không bắt con trai họ đi tù luôn là may lắm rồi! Bọn họ là loại người gì vậy, mặc cho con mình hành hung trong sở cảnh sát, bọn họ xứng làm ba mẹ sao? Nguyễn Diệp trở nên như vậy cũng không phải không có lý do, ba mẹ thế nào thì con cái thế ấy. Bọn họ không dạy dỗ con mình cho tốt, còn muốn đổ hết lên đầu chúng ta! Chờ đi, đứa con gái hư rồi, đứa con trai của họ về sau cũng không khá nổi."
Cục trưởng ngừng than phiền, đoạn vỗ bả vai của Dương Thắng Phi một cái, rồi mới rời đi.
Trang Chân thấy lồng ngực Dương Thắng Phi vẫn đang phập phồng dữ dội, hai mắt cũng đỏ hoe, như thể đang hơi rối loạn cảm xúc, bèn kêu y về nhà nghỉ ngơi, tối nay hẵng tới làm việc tiếp.
Dương Thắng Phi đang định lắc đầu từ chối, thì cảnh sát viên điều tra bối cảnh xã hội và tình hình giao thiệp của kỹ sư âm thanh trở lại, nói một cách chắc chắn: "Sếp, chúng tôi đã điều tra, quả thực Phạn Già La và Tiếu Kim không có chút dây mơ rễ má gì với nhau. Mặc dù Tiếu Kim có theo dõi Cao Nhất Trạch trên mạng 3 năm, nhưng có tiếp xúc với anh ta trong đời thực lại là chuyện của mấy tháng gần đây. Trong khoảng thời gian này, đúng lúc Phạn Già La đang đòi solo, không hề tham gia các hoạt động của nhóm STARS, cũng không tới phòng thu Phi Tường thu âm bài hát với Cao Nhất Trạch và Tôn Ảnh. Phạn Già La có Phạn gia làm hậu thuẫn, trước kia toàn hợp tác với phòng thu âm hàng đầu trong ngành, còn loại phòng thu âm hạng hai cỏn con như Phi Tường, cậu ta căn bản rất coi thường, nên dù cậu ta và Tiếu Kim đều trong cùng một giới, nhưng ngày thường chưa từng gặp nhau."
Trang Chân chưa kịp mở miệng, Tống Duệ đã không chờ nổi mà truy hỏi: "Ý cậu là, Phạn Già La và Tiếu Kim không hề quen biết nhau?"
"Đúng vậy, không quen biết. Những phòng thu mà Phạn Già La từng hợp tác trước đây đều là những hãng hàng đầu trong ngành, còn phòng thu Phi Tường chỉ là một phòng thu nhỏ không có tiếng tăm gì, không lọt được vào mắt cậu ta. Nhắc tới cũng trùng hợp lắm, nếu không phải Phạn Già La đòi solo, không muốn cung cấp tài nguyên cho nhóm STARS nữa, Cao Nhất Trạch và Tôn Ảnh cũng sẽ không hợp tác với Phi Tường giá rẻ. Với Tiếu Kim mà nói, đây quả thực là mỡ dâng miệng mèo." - Cảnh sát viên thở dài, nói: "Vậy mới nói, người đang làm trời đang nhìn, mọi chuyện trên đời đều có nhân quả."
Tống Duệ vẫn không thể nào tin vào kết luận này, tiếp tục hỏi tới: "Bọn họ không gặp nhau trong đời thực, vậy trên mạng thì sao?"
Đúng lúc Tiểu Lý bước ra từ phòng máy, vội vàng trả lời: "Đội trưởng, tiến sĩ Tống, tôi mới điều tra xong, bọn họ cũng không hề gặp nhau qua mạng."
"Cậu chắc chứ? Cậu nên nhớ, Tiếu Kim là một bậc thầy về Internet, chắc chắn rất giỏi xóa dấu vết." - Tống Duệ vẫn tiếp tục giãy giụa.
"Tôi chắc chắn. Kỹ thuật của anh ta quả thực không tệ, nhưng tôi cũng không kém, việc theo dõi mấy tài khoản xã hội vẫn rất dễ. Bọn họ thật sự không có liên lạc với nhau." - Tiểu Lý hết sức khẳng định mà gật đầu.
"Được, tôi biết rồi." - Tống Duệ tháo mắt kính xuống, lộ ra khuôn mặt đầy vẻ mệt mỏi. Kỳ thực, y đã sớm đã nhìn ra, những lời mà kỹ sư âm thanh đã khai trong phòng thẩm vấn không có câu nào là giả, gã thật sự chưa từng gặp mặt Phạn Già La, cả hai không hề liên quan gì đến nhau, từ đầu đến cuối, cuộc sống của hai người họ đều nằm trên hai đường thẳng song song.
Nói cách khác, Phạn Già La vẫn luôn trong sạch từ đầu đến cuối.
Những nghi ngờ sâu thẳm trong nội tâm cuối cùng đã được giải đáp, nhưng Tống Duệ không những không thở phào nhẹ nhõm, mà còn cảm thấy bức bối hơn. Nếu Phạn Già La và kỹ sư âm thanh thật sự không có quan hệ, vậy thì sao hắn biết được kế hoạch giết người của đối phương? Thật sự là khả năng ngoại cảm giống như hắn nói ư?
Nhớ đến bình nước bỗng đắng ngắt vô cớ, những lời nói phủ nhận và vạch trần y của Phạn Già La, nội tâm vốn không thể bình tĩnh của Tống Duệ lại bắt đầu dậy sóng. Y có thể tùy ý nhìn thấu tất cả mọi người, nhưng không cách nào nhìn thấu Phạn Già La, đối phương mới là bí ẩn lớn nhất của vụ án này, bí ẩn mà có lẽ cả đời y cũng không giải được.
Nhà ngoại cảm, thế giới này có một sự tồn tại vi phạm lẽ thường như thế thật ư?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT