Edit: Ngự Chi Tuyệt

Sau khi Phạn Già La về đến nhà thì lập tức nằm vào bồn tắm chứa đầy nước, chìm vào giấc ngủ say. Nếu sắp tới không có chuyện gì xảy ra, giấc ngủ này của hắn sẽ kéo dài suốt một ngày, hai ngày, ba ngày, và thậm chí là lâu hơn, cho đến khi có một luồng linh cảm nào đó đánh thức hắn. Dày đặc khắp bốn phía của tiểu khu là khói đen mà mắt thường không nhìn thấy được, chúng như bị điều gì đó thu hút, đang dần dần ngưng tụ trên bầu trời của tòa nhà số 1, sau đó tựa như sông biển chảy ngược mà đổ vào bồn tắm nhỏ nọ.

Không biết qua bao lâu, nước trong bồn vốn trong vắt thấy đáy đã biến thành màu đen, dần dần tỏa ra sương mù màu trắng, nhiệt độ trong nhà nhanh chóng giảm xuống dưới mức bình thường, mà những con vật như bọ, rắn, chuột, kiến, chim chóc các loại đã sớm tránh xa khỏi vòng xoáy do khói đen ngưng tụ thành nọ, chúng ẩn núp trong bóng tối, phát ra tiếng kêu to hoặc tiếng gầm rừ sợ hãi.

Mấy nhân viên bảo vệ đang tụ tập ở trạm gác đánh bài nhỏ giọng bàn tán: "Con gì kêu vậy? Nghe mà nổi hết óc ác!"

"Hình như là con cú."

"Tiếng cú kêu đâu có kinh khủng như vậy!"

"Tu hú đó. Lâu lắm rồi tôi mới nghe tu hú kêu. Người ta nói tu hú kêu vào ban đêm là gần đó nếu không phải có người chết thì cũng có tai họa!"

"Đừng nói nữa, bộ tiểu khu chúng ta còn ít tai họa hả?"

"Thật tà môn! Mấy anh có cảm nhận được không? Dạo này nhiệt độ của tiểu khu chúng ta thấp hơn bên ngoài đáng kể đấy. Lúc tôi tới làm vẫn đang ướt đẫm mồ hôi, nhưng sau khi vào tiểu khu thì phải mặc thêm một cái áo khoác."

"Đúng đúng, tôi cũng thấy vậy! Tối tôi ngủ còn phải đắp thêm chăn bông!"

"Lại là cái gì kêu vậy? Xì xì, như rắn thè lưỡi vậy."

"Bật tiếng ti vi lớn chút đi, chúng ta tiếp tục đánh bài!"

"Được được được, đánh bài đánh bài! Đánh mệt thì mấy anh chen chúc đỡ trong trạm gác này với tôi đi. Nhà trọ cách chỗ này khá xa, mấy anh cũng lười đi đúng không?"

"Bọn tôi cũng định vậy. Đánh bài, tôi làm địa chủ!"

Cả đám gắng gượng chống đỡ đánh bài suốt đêm, sáng hôm sau, lúc mặt trời xuất hiện bọn họ mới mang cặp mắt gấu trúc về nhà trọ ngủ. Mà Phạn Già La vẫn hoàn toàn không có động tĩnh, chẳng biết đến bao giờ mới tỉnh lại ——

Lúc Bạch Mạc về đến nhà không sớm cũng không muộn, vừa đúng 9 giờ tối. Thấy y lại tự lái xe về, bác Lý quản gia hết hồn, liên thanh năn nỉ y sau này đừng mạo hiểm nữa.

"Con không sao." - Bạch Mạc thay dép rồi đi lên tầng 2, vừa đi vừa tháo cà vạt, cởi áo khoác, để lộ áo sơ mi dính đầy máu.

Nhìn thấy thảm trạng của y, bác Lý lại kinh hãi một trận, vội vàng gọi cho bác sĩ sống trong tòa nhà phụ nhanh chóng sang xử lý. Gần đây số lần thiếu gia gặp nguy hiểm càng lúc càng nhiều, ăn cơm, đi bộ, làm việc, thậm chí là lúc ngủ, đều có thể gặp phải tại nạn khó giải thích mà người thường khó lòng tưởng tượng.

Vì để đảm bảo tối đa sự an toàn cho thiếu gia, bác Lý chẳng những thuê vệ sĩ, mà còn đưa bác sĩ và cả một bộ thiết bị y tế đầy đủ vào nhà.

Bạch Mạc cảm thấy rất bất đắc dĩ trước những lời càu nhàu khuyên nhủ của ông, nhưng cũng cảm thấy hết sức ấm áp, vì vậy không hề phản bác một câu nào, chỉ ngoan ngoãn ngồi trên sofa chờ bác sĩ tới băng bó. Y đảo mắt nhìn quanh phòng khách, phát hiện bác Lý lại thay đổi hết bài trí trong biệt thự, những nơi có góc nhọn đều được bọc lại bằng vải bông mềm, vật dụng dễ vỡ cũng được chuyển đi, dao kéo thì lại càng không thấy bóng dáng. Vì bảo vệ y, bác Lý đã dốc hết tâm sức, không thì có lẽ y đã sớm chết mấy trăm lần rồi.

"Thiếu gia, bác khóa cửa phòng bếp rồi, chìa khóa ở chỗ bác, nếu con đói thì nói với bác, bác lấy đồ ăn giúp con. Bác bỏ phòng tập thể dục rồi, mấy thiết bị đó quá nguy hiểm với con. Dáng người không đẹp cũng không sao, còn sống mới là quan trọng nhất. Bác đã lắp thêm lan can chỗ cửa sổ sát đất trong phòng con, lần này bảo đảm con có té cũng sẽ không té xuống lầu. Đúng rồi, bác còn lắp lưới bảo vệ bên ngoài cửa sổ của mỗi tầng nữa, lỡ con có té xuống, lưới bảo vệ cũng có thể đỡ được con..."

Bạch Mạc vô cùng kiên nhẫn lắng nghe, thỉnh thoảng gật đầu đáp ứng, nội tâm lại tràn ngập cảm giác bi thương và hoang đường. Hóa ra y đã sống được đến mức này sao? Nếu trên đời thật sự có thần chết, chắc chắn tên của y sẽ được xếp đầu tiên. Hắn lẩn khuất trong bóng tối, thời thời khắc khắc sắp đặt những cạm bẫy chí mạng cho y, việc có thể sống sót hay không đã trở thành toàn bộ chủ đề của cuộc đời y. Y không thể vui vẻ, cũng không thể hy vọng, mà chỉ có nỗi lo âu và sợ hãi vô biên vô tận.

Trong một khoảnh khắc, Bạch Mạc thật sự cảm thấy rất mệt mỏi, trong đầu nghĩ mình còn giãy giụa làm gì, cuộc sống như vậy rốt cuộc có ý nghĩa gì, chi bằng chết quách cho xong! Nhưng mà một giây kế tiếp, một gương mặt trắng đến phát sáng và một đôi mắt đen sâu không thấy đáy chợt xông vào đầu y, khiến y đột ngột tỉnh táo lại.

Y mở bóp tiền ra, thấy bên trong quả nhiên chỉ còn 75 nhân dân tệ, vì vậy mỉm cười hạnh phúc: "Thật may không phải đang mơ." - Y khẽ lầm bầm cảm thán, nội tâm cảm thấy yên bình chưa từng có.

Đúng vào lúc này, điện thoại di động đặt trên bàn trà chợt ting ting reo lên, một đoạn tin nhắn hiện trên màn hình:【Tôi chống mắt lên coi khi nào anh quỳ xuống cầu xin tôi tha thứ! So với kiên nhẫn với tôi, anh có tư cách đó chắc?】Không nghi ngờ chút nào, đây là do Bạch Lâm gửi tới, gã tuyệt đối sẽ không buông tha tài sản kếch xù Bạch gia, và gã tin chắc Bạch Mạc nhất định sẽ thỏa hiệp.

Lý thúc liếc thấy đoạn tin nhắn trên điện thoại, một bụng lo lắng dặn dò tức khắc hóa thành tức giận sôi trào, "Tiểu Mạc, có rất nhiều cách để giải quyết vấn đề, chúng ta không nhất nhiết phải dùng dương mưu (1), cứ trực tiếp diệt trừ mầm mống tai họa..."

Bạch Mạc bỗng cầm lấy bàn tay đã gầy đi rất nhiều của bác Lý, thận trọng nói: "Gia huấn của Bạch gia là gì, bác Lý còn nhớ không?"

Bác Lý trầm mặc rất lâu mới trả lời: "Làm người ngay thẳng, không đi lầm đường."

Bạch Mạc gật đầu: "Vậy nên, dù con đã đến bước đường cùng, nhưng vẫn phải quang minh chính đại. Thua thì cùng lắm là chết thôi, không có gì ghê gớm, huống hồ bây giờ chưa chắc con sẽ thua."

Hiện giờ Bạch Mạc quả thực có đủ tự tin để nói lời này. Y cảm thấy cơ thể và đầu óc mình đã khôi phục đến trạng thái tốt nhất, thậm chí còn tốt hơn cả trạng thái tốt nhất, cơ thể khỏe mạnh hơn, suy nghĩ cũng rõ ràng hơn, dù có bận rộn ở ngoài suốt một ngày cũng không thấy đói bụng và mệt mỏi.

Sau khi băng bó vết thương cẩn thận, y vào thư phòng xử lý đống công việc chất cao như núi của mấy ngày nay. Tài liệu dẫu có dài và phức tạp đến đâu, y chỉ cần xem một lần là có thể hoàn toàn nắm được trọng điểm, rồi đưa ra chỉ thị tương ứng. Y thậm chí còn sửa đổi rất nhiều quyết sách mình đã đưa ra trước kia, sau đó triệu tập một vài hội nghị quốc tế, điều chỉnh cơ cấu dự án đầu tư gần đây của công ty con ở nước ngoài.

Y vốn là một kỳ tài thương nghiệp, quét sạch những trở ngại xui xẻo quấn thân xong, đương nhiên làm chuyện gì cũng thuận lợi. Y nhạy bén thấy được, sự thay đổi mà "Tai nạn nón bảo hộ bằng giấy" hôm nay mang đến cho công ty sẽ không chỉ đơn giản là đổi một đơn vị thi công như vậy, nếu làm đúng cách, không chỉ tiểu khu Vịnh Ánh Trăng có thể cải tử hồi sinh, mà ngay cả tập toàn Đỉnh Thịnh cũng có thể thuận lợi vượt qua nguy cơ khủng hoảng vốn lưu động.

Y tập trung suy nghĩ cẩn thận trong chốc lát, sau đó lần lượt gọi cho tâm phúc hoặc bạn bè của mình: "Diệp Duy, cậu đến các công trường lớn của thành phố hỏi thử, xem phương tiện bảo hộ lao động mà bọn họ sử dụng là của nhà máy nào sản xuất, rồi lập cho tôi một bảng thống kê."

"Phương chủ biên, sắp tới rảnh không, chúng ta hẹn ăn cơm được chứ?"

"Tiền tổng, tôi muốn hỏi anh một chuyện..."

Bạch Mạc bận bịu một mạch đến rạng sáng 5 giờ rưỡi, mà cảm giác mệt mỏi và khó thở từng làm ướt đẫm mỗi một lỗ chân lông của y, ép y không thể suy tính bất cứ chuyện gì lại chậm chạp chưa từng xuất hiện. Y đang độ tuổi xuân, ngày thường lại có thói quen tập thể dục và ngủ sớm dậy sớm, đáng lý ra tình trạng cơ thể phải rất khỏe mạnh. Dù thỉnh thoảng thức có suốt đêm, thì sự ảnh hưởng của nó tới y chỉ có thể hình dung bằng ba chữ cực kỳ nhỏ, vì vậy cảm giác hiện tại của y mới là bình thường, còn cái cảm giác như ông cụ tuổi xế chiều sắp gần đất xa trời lúc trước mới là quái dị, khác thường.

Đây mới thật sự là mình sao? Bạch Mạc đi tới bên cửa sổ, trông thấy khoảng trời bên cạnh ngọn núi đằng xa chợt lóe lên một vài tia nắng ban mai, đoạn vô cùng thoải mái mà mỉm cười ——

Ba ngày sau, một tin tức sốt dẻo bất ngờ oanh tạc Bắc Kinh, tập đoàn Đỉnh Thịnh tìm thấy một số lượng lớn thiết bị an toàn giả và kém chất lượng tại công trường của mình, trong đó có nón bảo hộ mỏng hơn giấy, lưới an toàn không chắc hơn dây nylon bao nhiêu, thang an toàn thiếu đinh ốc vân vân. Sau khi phát hiện chuyện này, tập đoàn Đỉnh Thịnh không những không giấu giếm, mà còn trực tiếp tiến hành tự kiểm tra tự sửa chữa, hủy luôn hợp đồng với bên đơn vị thi công.

Nhưng mọi chuyện vẫn chưa kết thúc, tập đoàn Đỉnh Thịnh phát hiện hầu hết các công trường ở Bắc Kinh cũng đang sử dụng thiết bị an toàn của nhà sản xuất độc ác này, trong đó thậm chí còn bao gồm một số công trình thủy lợi then chốt và một số cây cầu liên tỉnh, mà những công trình này lại có đến hàng chục nghìn công nhân xây dựng.

Nói cách khác, vụ việc này không chỉ tổn hại đến lợi ích của tập đoàn Đỉnh Thịnh, mà còn đe dọa đến sinh mạng của mấy chục nghìn công nhân xây dựng! Tập đoàn Đỉnh Thịnh lập tức phản ánh tình huống này cho các đơn vị liên quan, sau khi tin tức được giới truyền thông công bố, lãnh đạo tối cao của Bắc Kinh lập tức ban hành chỉ thị điều tra nghiêm ngặt, và cử một tổ điều tra chuyên môn tiến hành kiểm tra đột xuất.

Nhà máy độc ác kia có thể độc quyền kinh doanh tại Bắc Kinh, hiển nhiên là sau lưng có chỗ dựa, nhưng dây mơ rễ má bên trong sớm đã bị Bạch Mạc sờ đến rõ ràng, hơn nữa còn lợi dụng chúng. Các quan chức liên quan đến chuyện này cũng bị kiểm tra kỷ luật trong cùng ngày, một số thương nhân thì co rụt đầu không dám lộ diện. Không biết có phải trùng hợp hay không, những quan chức, thương nhân này vừa vặn là nhóm người chủ trương ra sức chèn ép và thậm chí là phân chia Tập đoàn Đỉnh Thịnh.

Mọi chuyện vẫn đang tiếp tục lên men, nhưng Tập đoàn Đỉnh Thịnh đã có một bước ngoặt lớn. Những thắc mắc của quần chúng về việc tại sao tiểu khu Vịnh Ánh Trăng liên tục xảy ra tai nạn rốt cuộc đã được giải đáp —— thì ra không phải do phong thủy không tốt, mà do thương nhân xây dựng bụng dạ độc ác hãm hại! Đỉnh Thịnh là oan ức gánh tội cho người ta!

Trong lúc nhất thời, danh tiếng của tiểu khu Vịnh Ánh Trăng đã đảo ngược; đơn vị thi công bồi thường một khoản tiền vi phạm hợp đồng kếch xù, trong nháy mắt lắp đầy khoản tổn thất do chậm tiến độ thi công của tập đoàn Đỉnh Thịnh: Không có quan chức lòng dạ khó lường bắt chẹt, các khoản vay ngân hàng đều được phê duyệt, lập tức bổ sung vào vốn lưu động sắp khủng hoảng của tập đoàn. Chiếc chiến hạm thương nghiệp khổng lồ trông sắp sửa chìm xuống đáy này chợt nhờ họa được phúc, một lần nữa ra khơi.

Bạch Lâm đang vui mừng rạo rực chờ Bạch Mạc tới lạy lục cầu xin mình thấy trên điện thoại nhảy ra loạt tin tức có lợi cho tập đoàn Đỉnh Thịnh, thì chỉ kém tức giận đến bùng nổ tại chỗ một bước. Gã thô bạo ném điện thoại xuống đất, không cam lòng mà gầm nhẹ: "Tại sao Bạch Mạc có thể trở mình? Tại sao? Chẳng phải nó là sao chổi chuyển thế sao?"

Một ông lão mặc đạo bào ngồi bên cạnh Bạch Lâm trầm ngâm: "Đúng vậy, tại sao chứ? Theo lý mà nói cậu ta không chịu được bao lâu sẽ chết. Lần trước lúc tôi thấy cậu ta, vận xui đã bao trùm toàn bộ cơ thể cậu ta, tôi thậm chí không thể nhìn rõ khuôn mặt của cậu ta."

"Bị vận xui bao trùm? Ông nhìn đi, đây là dáng vẻ xui xẻo của nó hả? Hả?!" Bạch Lâm gào thét khản cả giọng, chiếc máy tính bảng gã cầm trong tay đang hiển thị một tin tức —— Tập đoàn Đỉnh Thịnh trong lúc thực hiện công tác thăm dò đã phát hiện một mỏ dầu có trữ lượng rất lớn ngoài khơi nước Mặc (2), hôm nay đã đạt được thỏa thuận hợp tác khai thác với nước Mặc.

Tin tức vừa truyền ra không quá mấy phút, cổ phiếu của tập đoàn Đỉnh Thịnh vốn có xu hướng tăng dần chợt lập tức nhảy vọt một đoạn lớn, trực tiếp khiến kế hoạch thu mua của Bạch Lâm phá sản, mà mấy tỉ tiền vốn gã bòn rút từ Bạch gia cũng mất sạch.

Ai là sao chổi, ai là sao may mắn, hiện tại quả thực không dám nói chắc.

_____________________________

(1) Dương mưu: Là cái mưu của người có nhân, tức là khi mưu sự thì không được hại người mà chỉ dựa trên trí tuệ của mình để thắng đối phương chứ không phải là bằng những âm mưu thủ đoạn tàn bạo của những kẻ tàn ác. (theo Nho giáo)

(2) Nước Mặc (墨国): Tôi search Baidu thì kết quả là tên một quyển tiểu thuyết lịch sử mạng của tác giả "无光的月亮" (tạm dịch "Ánh trăng không sáng"). Nhưng tôi nghi là Mexico quá, thanh niên không biết tiếng Trung khổ quá các cô ạ, bạn nào biết thì giúp tôi với nhé.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play