*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit by
tytydauphu on wattpad
Vu Cẩn tròn mắt nhìn “Đồng đội” quay tròn lộn nhào, vẻ mặt càng thêm hoang mang.
Vệ Thời đứng ngược sáng, ánh sáng giả lập kéo ra cái bóng đen nhánh mạ vàng, sau lưng đeo một khẩu súng bắn tỉa lớn và một khẩu súng loại nhẹ, dù không thấy rõ biểu tình vẫn cảm giác áp bức mạnh mẽ.
Nhưng chỉ có Bạc Truyền Hỏa chú ý tới anh.
Cảm giác với súng và phán đoán của Vu Cẩn vốn dĩ đã kém, lúc này lại bị chất độc làm cho choáng váng, nên càng không phát hiện ra người thứ ba tồn tại.
Vệ Thời chậc một tiếng, đi vào phòng. Súng bắn tỉa ngay sau khuỷu tay, xoay tay là lấy được ngay. Anh vừa đi vừa tùy ý cuốn tay áo lên, để lộ ra cánh tay cơ bắp rắn chắc, cùng nắm tay sức bật mười phần——
Bạc Truyện Hỏa đột nhiên cảm thấy nguy hiểm, không chút do dự giơ tay đầu hàng: “Người anh em! Có chuyện từ từ nói!”
Vệ Thời thờ ơ lướt qua Bạc Truyền Hỏa đang cầm theo cả gậy selfie cùng giơ lên, đi đến trước mặt Vu Cẩn.
Vu Cẩn chớp chớp mắt, ngây ngốc nhìn anh.
“Tay.” Vệ Thời ra hiệu.
Vu Cẩn ngoan ngoãn vươn móng vuốt, được lòng bàn tay thô ráp nóng bỏng ấn lên mạch đập. Vệ Thời vừa đánh giá, vừa hỏi: “Còn nhớ được bao nhiêu? Biết mình là ai không?”
Vu Cẩn lắc đầu, cậu thấy mình là hoàng tử bươm bướm, có thể biến những chú bướm thành quả cầu tinh linh. Nhưng phải giữ ý tứ, trộm nghĩ trong lòng thôi.
Vệ Thời ừ một tiếng, lại hỏi: “12 nhân 31 bằng bao nhiêu?”
Vu Cẩn chậm rì rì mở miệng: “372.”
Bạc Truyền Hỏa: “!!!” Hắn ngơ người, lập tức tiến lên lôi kéo làm quen: “Tiểu Vu tính siêu quá nha, choáng vậy mà vẫn làm tính được ——”
Sau khi qua cửa, độc tố tan đi, Vu Cẩn đã khôi phục lại một chút, nghe vậy liền ủy khuất: “Tôi không ngốc……”
Ánh mắt Vệ Thời như lưỡi dao sắc bén lạnh lùng quét qua Bạc Truyền Hỏa, Bạc Truyền Hỏa lùi lại hai bước, sống lưng toát, trong lòng rít gào —— choáng thì nói là choáng, có thế thôi cũng không cho người ta nói, fan mẹ ruột này dùng bạo lực bao che khuyết điểm!
Bạc Truyền Hỏa nghĩ lại một chút, cảm thấy đây cũng là cơ hội tốt.
Hiện tại 3 người đều đi một mình, tạm thời tổ đội không thể tốt hơn. Bản đồ vòng này rất kỳ quái, chính mình đến giờ cũng chỉ mới tìm được một tờ “17”, người anh em trước mặt này…… Tuy là fan quá khích nhưng rõ ràng rất mạnh.
Ba người tổ đội sẽ thành combo vô địch…… À không, phải là…… Bạc nam thần cùng mẹ đơn thân mang theo con trai ngốc……
Bạc Truyện Hỏa càng nghĩ càng hài lòng, đang định mở miệng thì bỗng thấy người anh em kia đã dẫn Vu Cẩn đi.
Bạc Truyện Hỏa quýnh lên: “Tiểu Vu! Người anh em……”
Vệ Thời quay đầu, ánh mắt không mang theo độ ấm, viền mắt thâm thúy càng khiến người ta sợ hãi. Đây là lần đầu tiên anh nhìn thẳng vào Bạc Truyền Hỏa kể từ khi tiến vào.
Bạc Truyền Hỏa chợt cảm thấy tay phải lạnh toát, bàn tay định cầm tay Vu Cẩn vừa rồi dựng hết lông tơ.
Bạc Truyền Hỏa nhanh chóng buông gậy selfie, trịnh trọng lấy ra tấm bản đồ của mình: “Chỗ tôi có đồ tốt……”
Vệ Thời nhẹ nhàng dùng hai ngón tay rút ra một xấp. Bạc Truyền Hỏa nghẹn họng, “2”, “3”, “5”, “8” đều có, bản đồ của người ta nhiều đến mức có thể đánh bài poker! Sau đó tròng mắt Bạc Truyền Hỏa gần như rớt ra ——
Vu Cẩn ở phía sau chậm rì rì đi bị người anh em này cầm lấy tay!
Vu Cẩn ngẩng mặt tròn, tư duy chậm chạp nhìn thẳng Vệ Thời, khí đối diện đôi mắt của anh thì cười ngây ngô, lộ ra hàm răng trắng nhỏ vừa nhìn đã biết không có tí công kích nào.
Vệ Thời nắm tay bé ngốc, trước khi ra ngoài ném lại một câu: “Rẽ trái căn phòng thứ 2, có súng bắn tỉa.”
Bạc Truyền Hỏa sửng sốt, sau đó lập tức mừng như điên. Súng bắn tỉa! Súng bắn tỉa đó! Mình luyện cả đột kích lẫn ngắm bắn mà thiếu súng bắn thì quả là mất phụ tá đắc lực.
Người anh em này cũng có chút thú vị, như mình vì xào CP buộc phải bắt tay, anh ta lại chỉ cần diễu võ dương oai —— fan cuồng thật là đáng sợ, có lẽ đã sớm mơ ước cầm tay nhỏ của idol từ lâu rồi.
Fan của người khác thì đồng hành cùng các sự kiện là được rồi, người này còn xông luôn vào trường đấu, người anh em kia chắc phải dùng kỹ xảo gì để trà trộn vào làm học viên……
Âm thanh nhắc nhở vang lên, Bạc Truyền Hỏa nhìn phương hướng hai người biến mất, nhanh chóng đi về bên trái. Căn phòng thứ 2 quả nhiên là phó bản cấp S, khả năng xuất hiện súng bắn tỉa rất lớn.
Bạc Truyền Hỏa vui mừng khôn xiết bước vào, đột nhiên đồng tử co rụt!
Nước mưa nhân tạo rơi như trút nước, nhộng trùng cải tạo gen treo trên lá chuối, bị nước mưa đánh ra kết tủa bọt trắng. Toàn bộ căn phòng như thể đều là khoang cải tạo của bọn chúng, trong nước mưa hình như chứa glyxerit(1)……
(1) glyxerit: là các este được tạo thành từ glycerol (Glyxêrin) và các axít béo. Là một thành phần để tạo nên xà phòng Bạc Truyện Hỏa ngơ ngác sờ lên mặt mình.
Thứ bị kết tủa còn có kem nền, phấn mắt, phấn khoáng của mình ——
Trôi lớp trang điểm.
Bạc Truyện Hỏa kêu lêm một tiếng thê lương, nhanh chóng ném gậy selfie đi: “Đồ XX fan cuồng chỉ biết báo thù kia! Không phải chỉ là cái nắm tay thôi sao?! Đợi đấy! Ba ba đây sớm hay muộn cũng đòi lại ——!!”
@
Vu Cẩn ngoan ngoãn đi theo Vệ Thời ra ngoài, ánh sáng trên hành lang quá yếu khiến cậu phải mở mắt thật to.
Vệ Thời hơi nghiêng đầu, liền nhìn thấy hai tròng mắt màu hổ phách lấp lóe lấp lóe, bởi vì bị độc gây choáng mà thỉnh thoảng xoay vòng vòng.
Vệ Thời lập tức lấy khẩu súng thỏ con ngốc nghếch đang đeo xuống, ấn vào lòng cậu: “Ôm.”
Chất độc của bướm Dạ Lan Hương chỉ có thể khiến con mồi tê liệt trong nửa giờ, các triệu chứng của Vu Cẩn sẽ biến mất trong thời gian ngắn, nhưng di chứng sẽ kéo dài liên tục 2-3 ngày —— liên quan đến ý chí của bản thân.
Hiện tại Vu Cẩn rõ ràng đã rời sa trường đấu, như đi vào cõi thần tiên. Phương pháp chữa trị thông thường là đưa cho người bệnh thứ quen thuộc nào đó để kích thích ý thức quay trở lại.
Nhưng mà lúc này Vu Cẩn hự hự ôm súng —— cách thức rất quái dị, một tay ấn nòng súng, một tay kéo chuôi súng, còn treo dây súng qua đầu.
Vệ Thời đẩy cánh cửa ở cuối hành lang ra, nhìn cậu mà suy tư gì đó: “Còn nhớ mình tới đây làm gì không?”
Vu Cẩn gật gật đầu, vui sướng nói: “Boy group…… Main dancer!”
Vệ Thời dùng cằm chỉ súng: “Đây là cái gì?”
Vu Cẩn trịnh trọng: “Đàn ghi-ta!”
Vệ Thời: “……”
Cửa phó bản mở ra, bên trong là ánh sáng ảm đạm, những con bướm ngụy trang như bộ xương khô bám vào cây bạch dương.
Vệ Thời dọn ra một chỗ để ngồi, ra hiệu Vu Cẩn ngồi xuống.
“Về sau nếu gặp phải tình huống này, đầu tiên phải nấp kỹ.” Vệ Thời vuốt chuôi súng, ra lệnh.
Chậc, vẫn quá yếu.
Vu Cẩn nghe lời gật gật đầu, sau đó chạy tới boongke, nhét nhét mình vào đó, thấy Vệ Thời xoay người định đi, nhịn không được hỏi: “Anh…… Anh đi đâu?”
“Thanh tràng.” Vệ Thời từ trên cao nhìn xuống, nhìn thỏ tinh không thể khiến người ta bớt lo.
Vu Cẩn quơ quơ súng trong tay: “Vậy…… tôi ở đây chỉnh dây!”
Vệ Thời qua loa gật đầu, cho tuyển thủ boy group chút mặt mũi.
Tiếng súng vang lên, dưới tán bạch dương chợt hiện ánh lửa, Vu Cẩn lại lấy ra bản đồ, viết viết vẽ vẽ trên mặt trái. Vệ Thời thanh tràng xong đi tới, liền nhìn thấy Vu Cẩn háo hức chờ mình.
“Lời viết xong rồi!”
Vệ Thời dọn rương vật tư, đột nhiên thấy Vu Cẩn chỉnh kính ngắm. Trước khi Vu Cẩn bị choáng đã không chỉnh, sau đó càng không có chuyện tự nhiên ngộ ra.
Quả nhiên Vu Cẩn giơ súng lên, tủi thân nói: “Đàn bị hỏng rồi.”
Vệ Thời ừ một tiếng: “Vậy hát to lên.”
Người đàn ông buông súng xuống, đất đá vụn khi nổ súng bị kích lên còn chưa rơi hết, cánh tay trái rắn chắc cầm băng đạn lên, khi cúi đầu có thể thấy rõ hình dáng cơ bắp trên cổ, ánh mắt sâu hun hút.
Vu Cẩn ngơ ngác nhìn một lúc, bỗng nhiên nói một câu: “Anh thật đẹp mắt.”
Vệ Thời không tỏ ý kiến, ngồi xuống bên cạnh cậu. Vu Cẩn hít hít mũi, có thể ngửi thấy mùi máu nhàn nhạt. Hiển nhiên không phải của người đàn ông này, mà từ con mồi bị anh hạ thủ.
Vệ Thời nói: “Còn muốn hát không.”
Vu Cẩn nhanh chóng gật đầu.
Trong rừng rậm âm u, thiếu niên hắng giọng. Vệ Thời lười biếng ngồi bên cạnh, hờ hững nhìn bản đồ trong tay. Camera bên cạnh đèn trần vừa rồi trong lúc giao chiến đã “vô tình” bị hỏng, vị trí quay vốn dĩ rất tốt ——
Từ góc đó nhìn xuống, có thể thấy cánh tay người đàn ông đặt trên boongke ngay phía sau Vu Cẩn, giống như ôm người vào lòng.
Khoảnh khắc Vu Cẩn cất giọng, ánh mắt Vệ Thời khẽ nhúc nhích, dời mắt khỏi bản đồ.
Chất giọng thiếu niên rất trong trẻo, ôn hòa không chút gờ ráp, hiển nhiên từng qua huấn luyện chuyên nghiệp. Âm điệu lúc đầu hơi thấp, rồi dần dần cao lên như một bản ballad, so với nhạc mạnh đang lưu hành như thể một dòng nước chậm rãi chảy xuôi.
“Họng súng bươm bướm ~ màu đỏ cà chua ~ mềm mại mị mị ~ cùng bạn vui Tết thiếu nhi ~ dữ dội biết nhường nào ~”
Vệ Thời: “……”
Vu Cẩn mất trí dường như đã đánh mất logic đặt câu cơ bản nhất, tiềm thức có thể miễn cưỡng gieo vần.
Lời bài hát ngoài vần điệu ra thì không đúng tí nào.
Nhưng giai điệu lại nhảy nhót mềm mại khó giải thích được.
Mắt Vệ Thời giật giật, cuối cùng vẫn nhẫn nại.
Vu Cẩn hát xong một bài, mắt lấp la lấp lánh.
Vệ Thời: “Không tệ lắm.”
Vu Cẩn lập tức được đà lấn tới, chỉ vào khẩu súng mơ ước đã lâu bên cạnh Vệ Thời: “Tôi có thể hát lại bằng đàn ghi-ta của anh không?”
Vệ Thời ném khẩu ném cho thỏ ngốc.
Đôi mắt màu hổ phách lập tức cười thành vầng trăng non, Vu Cẩn vô cùng vui sướng hát lại một lần, lại đòi Vệ Thời súng bắn tỉa.
Sau đó là súng trường……
Trước khi cậu phá hết vật tư của Vệ Thời, anh bỗng nhiên lên tiếng: “Gần xong rồi.”
Vu Cẩn mờ mịt: “Sao cơ……”
“Lại đây.”
Vu Cẩn vui vẻ bò tới, tiếp tục nấp kỹ, có lẽ đã ngồi quá lâu, khoảnh khắc đại não đong đưa dường như có vô số thông tin lộn xộn nhảy ra.
“Còn nhớ tên mình là gì không?” Vệ Thời híp mắt nhìn thỏ ngốc.
Vu Cẩn ngây người: “Vu…… Vu Cẩn……” Sắc mặt cậu chợt cứng đờ: “Tôi tôi tôi sao lại ở chỗ này —— đại, đại ca?!”