Cả bản đồ bị nhiệt độ nóng cháy phân cách, mấy khu vực an toàn còn lại thì đang giao chiến mãnh liệt.
Ở vùng núi phía Bắc xa xa, tuyển thủ nhảy xuống từ vách núi nhanh chóng hấp dẫn tầm mắt tất cả mọi người.
"Mợ, cái quái gì thế kia?" Caesar thò đầu ra từ bụi cây, vẻ mặt kinh ngạc: "Chúng ta đến đó nhìn một cái không?"
Tá Y suýt nữa bị đạn lạc bắn trúng, nhấc chân đạp hắn một cái: "Cậu mẹ nó làm đột kích có thể bảo vệ vị trí bắn tỉa nghiêm túc chút không hả? Tổ đội với cậu chẳng khác gì đưa trẻ con mẫu giáo đi chơi công viên."
Vừa nói vừa nhanh chóng lên đạn, bắn trả lại đối thủ.
Hai người từng làm cộng sự khi ở Bạch Nguyệt Quang, số phiếu vòng 1 cũng tương đương, lại cùng thuộc nhóm nhảy dù thứ hai. Sau khi hạ cánh cùng nhau nhanh chóng thanh tràng.
Tá Y đoán Văn Lân và Vu Cẩn rất có thể bị vây trong khu vực nhiệt độ cao, hai người đành tổ đội trước họ.
Trong trận chiến cá nhân, thời hạn tổ đội tối đa chỉ có 4 tiếng.
2 tiếng đầu tiên, Tá Y đã diệt được 6 người, Caesar dùng shotgun loại 3 người.
—— trước khi gặp nhau, mọi việc vẫn diễn ra thuận lợi.
"Cẩn thận!" Ánh mắt Caesar tối sầm, đẩy Tá Y sang một bên, tránh viên đạn bay đến từ phía đối diện "Mẹ nó tên Tóc đỏ kia chơi kiểu quái gì vậy, có giỏi thì vứt súng đấu tay đôi với thằng này xem —— mà đồng đội hắn là ai thế? Khó giải quyết như vậy, cách dùng súng hơi lạ ——"
Hắn khó hiểu nhìn ra phía sau, thì thấy Tá Y đang nhìn chằm chằm lên trời, biểu cảm khó có thể tin nổi.
Một tay súng bắn tỉa xuất sắc tuyệt đối không thể thất thần ngay lúc này được.
"Tiểu Vu." Tá Y bỗng nhiên mở miệng: "Kia là Tiểu Vu. Mượn hướng gió nhảy dù chỉ có thể là Tiểu Vu."
Caesar sửng sốt: "Sao cậu ấy lại nhảy xuống —— từ từ, liệu có người thừa cơ bắn cậu ấy hay không?!"
"Hướng Tiểu Vu nhảy là khu vực an toàn Bạc Truyền Hỏa đang thanh tràng. Tên ngố kia ăn nhiều tài nguyên như vậy, chắc chắn có súng." Tá Y nhanh chóng mở miệng: "Cậu tránh ra đã."
Caesar vọt sang một bên.
Hắn thấy Tá Y nhanh chóng điều chỉnh kính ngắm đến hướng Bạc Truyền Hỏa, nhưng lập tức nhíu mày: "Không được, tên đó đứng ở góc khuất. Nếu bắn ở góc này chỉ sợ Tiểu Vu sẽ gặp nguy hiểm ——"
Đang nói, Tá Y bỗng há to miệng ngạc nhiên.
—— trong kính ngắm, boongke(1) phía sau núi bỗng nhiên nổ tung, Bạc Truyền Hỏa khiêng giáo, ôm camera chật vật lăn lộn.
(1) boongke: được phiên âm từ cách đọc từ bunker của người Pháp, là công sự để ẩn nấp và chiến đấu, được bố trí trong trận địa phòng ngự hoặc tại các cứ điểm - theo Wikipedia
* Đậu: Huhu không biết truyện này bị làm sao mà không đăng ảnh lên được, hôm qua đăng ở truyện khác vẫn được, giờ phải làm sao
Sau tiếng nổ, đám người ở gần anh ta và Caesar cũng biến mất.
Không phải Tóc đỏ —— mà là người đồng đội từ đầu đến cuối chưa xuất hiện của hắn.
Bị cú nổ quấy nhiễu, Bạc Truyền Hỏa cũng không chủ quan nhắm vào Vu Cẩn nữa mà nhanh chóng rút lui.
Tá Y vẫn giữ vẻ mặt kinh ngạc, một lúc lâu sau mới chửi thề một câu, đeo súng lên: "Đi thôi."
Caesar ồn ào: "Rời khu an toàn sao? Chúng ta không qua chỗ Tiểu Vu được, không bằng tiếp tục đấu súng với Tóc đỏ ——"
Tá Y không biểu lộ cảm xúc gì: "Nghe thấy tiếng súng vừa rồi không? Đồng đội của Tóc đỏ chỉ cần 1 giây là loại cả hai chúng ta. Đám vừa chơi với chúng ta chỉ là bia ngắm cho Tóc đỏ tập bắn thôi. Ở lại để tự làm mình mất mặt à?"
Caesar sửng sốt, phun ra một câu: "Tên đó —— vì sao lại muốn cứu Tiểu Vu?"
Tá Y thực sự đau khổ vì IQ của đồng đội: "Cậu nghĩ cẩn thận lại xem, người ta cứu Tiểu Vu sao? Tiểu Vu không có gì trong tay, mang mỗi bộ đồ nhảy xuống, người ta nhắm vào đống tài nguyên trong tay Bạc Truyền Hỏa kìa. Ngốc không để đâu cho hết!"
Cách đó 1 km.
Hồng mao sung sướng nhận lại súng, hỏi đi hỏi lại: "Vệ ca, thật sự để lại cây súng này cho tôi à? Ấy Vệ ca anh định đi đâu —— Vệ ca yên tâm, tôi thủ ở đây, dù lên núi cao xuống biển lửa cũng bảo vệ tuyển thủ Vu cho anh ——"
Vệ Thời tháo kính ngắm xuống, ném cả cho Tóc đỏ: "Không cần."
Hồng mao: "A?"
Vệ Thời: "Để cậu ấy luyện tập."
@
Khi Vu Cẩn vừa nhảy khỏi vách núi, mặt trời mới lên cao, dù đón gió tung bay.
Được nửa đường, dòng khí hỗn loạn —— bắt đầu lắc lư quay cuồng rơi xuống.
Thời gian chuẩn bị chiến đấu chỉ còn 35 phút.
Khu an toàn dưới chân xanh um tươi tốt, hiển nhiên không bị nhiệt ảnh hưởng.
Dù rơi trên ngọn cây, cành khô thô to cùng tán cây bị vải dù ép cong xuống —— Vu Cẩn nhanh chóng nhảy xuống.
Dưới gốc cây có một khẩu súng tự động và trang bị đựng trong túi trong suốt.
30 viên đạn súng trường, 1 túi lương khô.
Nhưng đó không phải thứ quan trọng nhất ——
Vu Cẩn thật cẩn thận tháo túi đựng ra, buộc vào một nhánh cây hướng về phía ánh nắng. Đáy túi được kéo xuống bằng một hòn đá sạch.
Nhiệt độ cao kéo dài và gió núi lạnh lẽo làm cậu sắp mất nước lần nữa.
1 tiếng sau, nếu cậu chưa bị loại, thiết bị tạm thời này sẽ mang đến cho cậu nguồn nước sạch nhất —— nước chưng cất thực vật.
Treo túi cẩn thận xong, Vu Cẩn rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm.
Dưới bóng râm, cậu dựa vào chạc cây xù xì, đang chuẩn bị kéo ba lô lắp đạn vào súng trường, đột nhiên sờ vào khoảng không.
Nơi treo ba lô rỗng tuếch. Một bóng người bị ánh mặt trời kéo dài ra, đầu ở cạnh thân cây.
Sống lưng Vu Cẩn nháy mắt cứng đờ.
Súng kíp bị cậu vứt trên đỉnh núi, súng trường còn chưa nạp đạn. Tình huống này chỉ có một phương án ——
Vu Cẩn không chút do dự xoay người, cố gắng mang vẻ mặt vô hại, đôi mắt lấp la lấp lánh: "Người anh em, tổ đội không?"
Vừa xoay người một cái thì khựng lại.
Vu Cẩn nhớ rõ gương mặt này.
Học viên cấp A, phần lớn thời gian đều cầm camera live stream với fan trong rừng cây nhỏ.
Chiến đội Ngân Ti Quyền, Bạc Truyền Hỏa.
Học viên xếp hạng 2 vòng bỏ phiếu của Crowson, em trai của tuyển thủ chuyên nghiệp Bạc Phúc Thủy, hiển nhiên có chút tài năng. Tá Y mấy lần gọi hắn là "Tên ngố", nhưng cũng lén phân tích lại cho Vu Cẩn.
Bạc Truyền Hỏa giống Ngụy Diễn, đều gần đạt tới trình độ của tuyển thủ chuyên nghiệp, không cần tổ đội với ai.
"Cây súng này ——" vì tổ đội, Vu Cẩn quyết đoán hiến tế trang bị.
Nhưng mà nhìn lại, sau lưng Bạc Truyền Hỏa đã có một đống súng cao cao thấp thấp đủ loại.
Vu Cẩn nhanh chóng đẩy giá: "Còn có lương khô——"
Bạc Truyền Hỏa bất động như núi.
Vu Cẩn ngẫm nghĩ, cuối cùng mở miệng: "Tôi có bản đồ."
Bạc Truyền Hỏa nhướn mày, mắt đào hoa khẽ nhếch: "Nói thử xem."
Vu Cẩn nhanh chóng nhớ lại địa hình mình quan sát được từ trên đỉnh núi: "Tọa độ ( 20, 160) nhiệt độ cao không thể đi qua, khu vực an toàn ( 30, 160), phía Nam vẫn đang nóng lên, 2 tiếng sau sẽ vượt qua giới hạn chịu đựng, những chỗ khác ——"
Vu Cẩn nhìn ba lô của mình: "Tôi muốn đạn súng trường."
Bản đồ vòng lại chia thành 9X9, tốc độ tăng nhiệt mỗi khu vực không giống nhau. Dựa vào thực lực của Bạc Truyền Hỏa, đáng lẽ hắn phải đang ở chiến tuyến bên bờ sông có tài nguyên phong phú ——
Nếu Vu Cẩn không nhầm, không phải hắn cố ý ở lại, mà là bị vây ở khu an toàn này.
Đổi đạn lấy tin tức, hợp tình hợp lý.
Bạc Truyền Hỏa nghĩ một lát: "Thành giao. Nếu cậu không ra khỏi đây được ——"
Vu Cẩn rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm, nhảy xuống khỏi thân cây, dùng nắm tay vỗ ngực: "Thành tích mục tiêu tĩnh của tôi chỉ có 5, anh có thể loại tôi bất cứ lúc nào."
Bạc Truyền Hỏa: "......"
Hiệp nghị tổ đội tạm thời đạt thành, Vu Cẩn lắp đạn vào súng.
Vừa quay đầu lại thì thấy Bạc Truyền Hỏa đang dùng ánh mắt kỳ dị nhìn mình.
"Có biết trang điểm không?"
Vu Cẩn ngạc nhiên: "A......"
Bạc Truyền Hỏa hài lòng gật đầu, đưa cho cậu một cây bút: "Kẻ lại mắt hộ tôi." Nói xong bổ sung: "Vừa nãy có tên tâm thần bắn tôi, lúc tránh bị trôi mất."
Lúc này Vu Cẩn mới nhìn kỹ mặt Bạc Truyền Hỏa, ngũ quan đúng là không tồi —— ngoài gương mặt bị dính chút nước bùn, những chỗ khác hình như có dặm phấn.
......đi thi đấu còn trang điểm.
Bạc Truyền Hỏa thấy cậu ngây người, nhịn không được lên tiếng phê bình: "Đồng đội nên lẫn giúp đỡ lẫn nhau ở các loại phương diện. Chỗ này không có gương, tôi tự kẻ mắt chẳng khác gì người mù bắn súng. Chẳng lẽ cậu lại để tôi tự ra tay? Có biết thương đồng đội không?"
Bị đồng đội không ngừng thúc giục, Vu Cẩn đành phải kẻ lại mắt cho hắn.
Đối phương thì đã lôi camera ra khỏi túi.
Chớp mắt Bạc Truyền Hỏa mở miệng, Vu Cẩn cảm thấy sống lưng tê dại.
Đè thấp giọng, từ cổ họng phát ra chất giọng nam thần: "Các bảo bối, nhớ tôi không? Vừa rồi không bật camera vì sợ các bạn lo lắng. Ngoan ngoan, chờ tôi trở về......"
Bạc Truyền Hỏa say mê tương tác với máy quay, Vu Cẩn ngốc ở ngoài, trong lòng không ngừng tính toán.
Thời hạn chuẩn bị chiến đấu chỉ còn 20 phút, trong vòng 20 phút —— cậu cần phải giao chiến với hai tuyển thủ gần khu an toàn nhất.
Trong rừng cây, Vu Cẩn nhanh chóng dựa vào phương hướng trong trí nhớ bố trí mai phục. Không ngoài dự kiến, quả nhiên hai người đang đi tới hướng này.
—— tiếng súng chợt vang lên.
Hai gã tuyển thủ đều ở ngoài khu an toàn, đột nhiên bị phục kích, cẩn thận tránh né trên mặt đất nóng rực.
Súng tự động của Vu Cẩn được cài đặt bắn liên tiếp 3 phát, phát đầu tiên lệch tâm nghiêm trọng, phát thứ ba miễn cưỡng sát mục tiêu.
Phát thứ 6, thứ 18.
Khoang cứu nạn bắn ra trong tầm mắt.
Thiết bị truyền tin trên tay phải của Vu Cẩn lóe sáng —— mục tiêu đầu tiên bị diệt.
Bên cạnh, Bạc Truyền Hỏa cuối cùng cũng đóng camera, nhẹ nhàng giải quyết kẻ chạy thoát bằng một phát đạn, khôi phục chất giọng bình thường: "Đúng là trình độ 5 điểm mục tiêu tĩnh."
Tiện đà ném camera cho Vu Cẩn: "Cầm."
...... Vu Cẩn rốt cuộc cũng biết camera ở đâu ra, chân máy bị gãy đôi, tám phần là Bạc Truyền Hỏa bẻ từ máy theo dõi nào đó để tự thêm cảnh cho mình.
"Bật nút đỏ khởi động máy, quay góc mặt bên trái, chú ý điều chỉnh tiêu điểm, cậu biết lấy sáng không?" Đồng đội nghiện diễn vừa chỉ đạo vừa rút súng ra khỏi ba lô, hung ác mở miệng: "Dám bắn người của ta. Ló mặt ra, bố đây bắn nát!"
Kính ngắm nâng lên.
Bạc Truyền Hỏa giận dữ nổ súng ——
Vu Cẩn tròn mắt nhìn theo hướng họng súng, thấy khoang cứu nạn bắn ra ở triền núi xa xa.
Bạc Truyện Hỏa sửng sốt.
Ngay sau đó là một tiếng súng khác.
Vu Cẩn chớp chớp mắt, bỗng nhiên chỉ vào hắn: "Trên mặt anh có điểm đỏ......"
Đoàng một tiếng.
Ụ đất bên cạnh boongke nổ tung, Bạc Truyền Hỏa bị bất ngờ xoay người nhào xuống bùn.
Nhưng mà kỹ năng của hắn rất tốt, lăn hai vòng trốn được ra phía sau tảng đá, nói gì không rõ.
Vu Cẩn cũng nhanh chóng trốn vào boongke: "Anh nói gì, tôi không nghe rõ ——"
"Camera......" Bạc Truyền Hỏa rít gào: "Tắt cameras, nhanh nhanh nhanh, đừng quay tôi, phấn nhòe hết rồi —— cậu bấm máy nhìn xem đối diện trốn chỗ nào rồi ——"
Vu Cẩn nhanh chóng cắm camera xuống đất, nâng súng ngắm của đồng đội lên, nhìn về phía đỉnh núi phía xa——
Đồng tử màu hổ phách đột nhiên sáng lên.
Cách đó 3000m, Vệ Thời đi ra từ boongke, ra dấu với Vu Cẩn sau đó hạ súng ngắm xuống, rồi biến mất ở bên kia sườn núi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT