Phong Liên Trúc đã có một trải nghiệm quá ngọt ngào ở thế giới game. Cậu vẫn không thể quên được nó sau khi trở lại thế giới tinh tế.
Cậu nhớ trước đây nhóc rồng vàng kia luôn tự bay, nhưng lúc chơi tàu lượn siêu tốc và cầu trượt đồng vàng, anh nhất định phải túm lấy vạt áo trước ngực cậu bằng chân trước ngắn ngủn, dáng vẻ kiên quyết làm cho người ta cảm thấy cực kỳ đáng yêu. Phong Liên Trúc xấu bụng không thèm giơ tay đỡ rồng vàng nữa để xem anh có thể đeo mình bao lâu, ai ngờ Pang Kirates chưa từng buông cậu ra, rõ ràng là tự bay lượn sẽ thoải mái hơn mà.
Lúc trước Phong Liên Trúc định cười chào tạm biệt đó chứ, nhưng điều này lại khiến cậu không thể duy trì sự ung dung như trước đây nữa. Cậu không nhịn được mà nắm lấy vuốt chân trước của nhóc rồng vàng và khẽ nói: "Tôi cũng không nỡ chia ly anh Pang đâu. Tôi sẽ cố gắng, mong đợi vào lần gặp tiếp theo nhé."
Lần này cuối cùng hệ thống cũng không trừ điểm Phong Liên Trúc vì cười giả tạo và giúp Phong Liên Trúc hiểu được một điều —— ở trước mặt con rồng mà mình để tâm, cậu không cần phải giả mạnh mẽ và hạnh phúc, nếu không nỡ thì cứ thể hiện thẳng ra để đối phương biết rằng cậu cũng coi trọng anh như anh vẫn luôn quý cậu.
Quả nhiên, dù lần này rồng béo vẫn miễn cưỡng nhưng anh lại không còn đau khổ nữa, thậm chí anh còn chà vuốt nhỏ lại và trông chờ vào lần gặp tiếp theo.
[Kí chủ Phong Liên Trúc hiểu được sự "thẳng thắn" và cảm giác "quyến luyến", được thưởng 2000 điểm.]
Thật ra vì đã chia đều một số điểm lớn với rồng béo nên Phong Liên Trúc không thèm để ý tới một, hai nghìn điểm này nữa, cậu thấy vui hơn vì cảm xúc của mình ngày càng trở nên phong phú và ngày càng giống một người hoàn chỉnh hơn thôi.
"Gần đây cậu học hành rất tích cực nhé, xem ra một kỳ nghỉ thích hợp có lợi đối với chuyện học của học sinh, phải ghi lại điều này rồi đăng lên hệ thống giáo dục trên mạng tinh tế mới được." Thầy giáo rồng xanh khen ngợi vì rất hài lòng với trạng thái học hành sau ba ngày nghỉ của Phong Liên Trúc.
"Không phải nghỉ ngơi có lợi cho việc học hành đâu, đó là vì tôi cảm nhận sâu sắc được tầm quang trọng của việc học ạ." Phong Liên Trúc chỉ vào sách lịch sử và nói, "Kiến thức luôn là một nguồn sức mạnh đáng sợ nhất đó ạ."
"Tốt lắm!" Thầy giáo rồng xanh quá hài lòng về đứa học trò thiên tài của mình đây, hắn gật đầu mạnh tới nỗi xém nữa đóa hoa nhỏ trên đầu đã rụng xuống luôn rồi, "Coi cậu thích lịch sử và chính trị như vậy, bộ cậu tính học khối xã hội hả? Vậy thì phải học viết thơ cho đàng hoàng vào đấy. Gần đây cậu viết mấy bài văn nghị luận và thuyết minh ổn lắm, văn tự sự còn hơi kém, nhưng chúng nằm trong giữa khoảng 90 và 100 điểm thôi. Còn văn xuôi và thơ ca thì còn kém xa nhé, tốt xấu gì văn xuôi cũng được 50 điểm nhưng thơ ca chỉ có 30 thôi."
"Tôi sẽ học hành chăm chỉ, nhưng tôi không định thi khối xã hội ạ." Phong Liên Trúc nói.
Ngoài mánh khóe đàm phán xuất sắc ra, điều quan trọng nhất đã giúp mọi thứ trở nên ổn thỏa ở thế giới game là kỹ thuật. Vì Phong Liên Trúc có những kỹ thuật tiên tiến, đủ để công ty game thu lợi nhuận từ đó nên họ mới bằng lòng nhượng bộ và không so đo những hiềm khích trước đây. Mặc kệ là trước đây Phong Liên Trúc và Pang Kirates đã mang tới bao nhiêu rắc rối cho mình, công ty game vẫn nén cơn uất ức và tiến hành cuộc giao dịch với Phong Liên Trúc.
"Tôi muốn thi tổng hợp, khối xã hội hay tự nhiên gì tôi cũng thích hết ạ." Phong Liên Trúc nói.
"Tổng hợp?" Thầy giáo rồng xanh thấy hơi ngạc nhiên rồi chợt cười há há, vuốt chân trước ngắn ngủn vỗ lên bả vai của Phong Liên Trúc một cách khổ sở, "Không hổ là học trò của tôi, tôi muốn để cho cả thế giới biết mình vừa tìm được một học sinh xuất sắc như vầy đây."
Thầy giáo rồng xanh đổi mấy chữ trong câu "không hổ là người phụ nữ của tôi, tôi muốn để cho cả thế giới biết mình vừa tìm được một người phụ nữ xuất sắc như vầy đây" nhưng lại không mang tới một cảm giác sai sai, quả nhiên là thầy giáo rồng xanh khí phách đầy mình nhé.
Trong xã hội ngày nay, có vài học sinh sẽ thi luôn hai khối xã hội và tự nhiên. Mấy học sinh khác còn ước gì bớt một môn khỏi học, nhưng học sinh xuất sắc luôn khiến lãnh đạo của bộ giáo dục cho phép họ làm một điều không nằm trong khuôn khổ. Liên Minh quy định là học sinh có thể ghi danh thi tổng hợp, học sinh có số điểm cao trong kỳ thi này sẽ được chọn vào bất cứ đại học nào và không bị giới hạn trong những bài kiểm tra đánh giá thông thường. Chỉ cần học sinh bằng lòng, họ có thể học hết tất cả môn học từ năm đầu tới năm tư trong vòng một học kỳ, tốt nghiệp xong và cứ nhận bằng thôi.
Thầy giáo rồng xanh giúp Phong Liên Trúc nộp đơn xin thi tổng hợp, ban lãnh đạo nhà trường rất vui khi nghe được tin này. Phải biết rằng bạn học Phong đã 18 tuổi rồi. Dù đi thi đại học sau khi tốt nghiệp tiểu học một tháng thì một học sinh 18 tuổi vẫn không được xem là một nhân vật ưu tú gì. Nhưng 18 tuổi mà chỉ ôn thi trong một tháng rồi tốt nghiệp đại học với một thành tích xuất sắc trong kỳ thi tổng hợp thì lại được gọi là chiến tích nhé!
Thật ra bây giờ mà nộp đơn xin thi tổng hợp thì hơi trễ rồi, nhưng sau khi đọc bài thi của Phong Liên Trúc, ban lãnh đạo nhà trường lập tức nộp đơn giùm cậu để cậu thi tổng hợp một mình.
Nhưng kỳ thi tổng hợp lại rất phiền phức, Phong Liên Trúc cần phải tới thi ở Sao Lameil, thủ đô của Liên Minh, chứ không thể thi trên mạng tinh tế.
Cũng vừa dịp Thiếu tướng Laurie đã sưu tầm đủ chứng cứ, lợi dụng giới truyền thông để vạch trần tội ác của võ đài dưới mặt đất với người dân cũng như mang 127 ông lớn, bao gồm Phó hội trưởng của Quốc hội Liên Minh, lên tòa.
Laurie tự mình dẫn người tới đón 100 người phản tổ muốn làm chứng trên tòa, hắn cười tít mắt với đám người Thằn Lằn và nói: "Thật tốt khi mấy cậu chịu làm chứng đấy. Trong quá trình điều tra, võ đài dưới mặt đất giết và cải tạo rất nhiều người phản tổ để xóa bỏ chứng cứ, có nhiều tư liệu trong phòng thí nghiệm đều bị tiêu hủy. Dù tôi gom được không ít chứng cứ bằng video, nhưng nếu không có người làm chứng thì mấy video này cũng chẳng có sức thuyết phục mấy đâu."
Đám người Thằn Lằn chẳng thích Thiếu tướng Laurie cho lắm. Đối với người phản tổ, chẳng qua đế quốc hay Liên Minh đều là mấy kẻ hay chèn ép người khác thôi. Sau khi thế chỗ đế quốc và đổi chế độ thống trị tinh tế từ đế chế thành dân chủ, Liên Minh chưa từng ngừng mấy cuộc nghiên cứu gien tiến hóa và cũng chưa từng đổi cách xử lý người phản tổ. Chế độ đế quốc vẫn còn được áp dụng ở rất nhiều nơi dân chúng không biết đến.
Ngay cả Laurie bây giờ chỉ đang muốn lợi dụng họ để đả kích mấy ông lớn của Liên Minh một cách nặng nề thôi.
Hàng người chậm rãi bước lên phi thuyền. Dù con rồng Kirates đó từng căn dặn quân đế quốc nhớ đối xử với họ thật tốt, nhưng những thứ đang chờ đợi họ vẫn là trại tạm giam lạnh lẽo và tòa án vô tình thôi.
Đám người Phong Lang và Cá Heo 66 nhìn đám người phản tổ bước lên phi thuyền với một vẻ mặt phức tạp. Toàn là người phản tổ với nhau, dù những người này từng nhuộm máu tươi trên tay, đám người Phong Lang vẫn hi vọng họ sẽ có thể trở lại Sao Nguyên Thủy để có một cuộc đời tự do chứ không cần phải sống mãi dưới sự theo dõi của Liên Minh.
Lúc mọi người đang lặng lẽ nhìn chằm chằm vào 100 người phản tổ đó, một giọng nói lại vang lên: "Chờ chút đã."
Mọi người nhìn lại theo hướng giọng nói vang lên và nhìn thấy Phong Liên Trúc đang đi từ từ về phía họ trong một bộ đồ xanh lè. Sau khi dừng lại sau lưng 100 người phản tổ đó, cậu nói với Thiếu tướng Laurie: "Tôi sẽ đi cùng mọi người."
Thiếu tướng Laurie đã được thông báo trước và biết Phong Liên Trúc muốn tới Sao Lameil nên cũng chuẩn bị tâm lý trước. Nhưng lúc thấy Phong Liên Trúc muốn đi theo thật, nét mặt của hắn vẫn méo mó không kiềm chế được.
So với rồng Kirates, tên Phong Liên Trúc đứng ngay trước mặt, kẻ có thể điều khiển suy nghĩ của hắn và khiến hắn không thể không nghe theo lời căn dặn của đối phương, mới càng đáng sợ hơn.
"Anh chuẩn bị thân phận gì cho tôi thế?" Phong Liên Trúc hỏi.
"Cố vấn tâm lý," Laurie trả lời, "Ngài là nhân viên chuyên phụ trách làm ổn định cảm xúc của những người phản tổ bị hại. Thân phận này có thể giúp ngài được tiếp xúc gần gũi với người phản tổ cũng như có thể tự do hoạt động hơn, ngài thấy sao ạ?"
"Không tồi đấy." Phong Liên Trúc khẽ gật đầu.
Thấy cậu bước cùng lên phi thuyền, đám người phản tổ cảm thấy rất sợ hãi, nhưng cũng an tâm phần nào.
Thằn Lằn trừng to đôi mắt, lớp vảy trên mặt cũng không thể giấu được sự kinh ngạc của hắn: "Mày muốn đi chung với bọn tao?"
"Ừ." Phong Liên Trúc gật đầu và nói với Thằn Lằn, "Nếu mấy anh đã bằng lòng ra tòa làm chứng ở Liên Minh thì với tư cách của một người chịu trách nhiệm chủ yếu, tôi sẽ mang mấy anh trở về Sao Nguyên Thủy."
Ai cũng từng thấy thực lực của rồng vàng hôm đó. Dù là Sao Lameil với một bộ phận canh giữ nghiêm ngặt, nếu Kirates muốn dẫn họ đi thì hắn nhất định sẽ làm được.
Trong mắt người phản tổ dần sáng rực lên, ánh mắt nhìn về phía Phong Liên Trúc không chỉ là kính sợ mà còn là cảm kích nữa.
Kirates ấy hả, một sinh vật họ căm thù suốt nhiều năm như vậy không chỉ cứu họ mà còn muốn dẫn họ về lại Sao Nguyên Thủy nữa.
Đám người phản tổ, bao gồm cả Thằn Lằn, không nhịn được mà nghĩ, vì sao mình lại hận Kirates chứ? Thật ra họ không dám hận võ đài dưới mặt đất, đám ông lớn của Liên Minh, viện khoa học của Liên Minh và... loài người nên chỉ có thể giận cá chém thớt với một sinh vật hư vô này thôi.
Khi sinh vật này đứng trước mặt họ, đám người phản tổ mới thật sự nhận ra người họ nên hận là ai.
Chạy bằng tốc độ cao nhất từ Sao Nguyên Thủy tới Sao Lameil cũng tốn tám ngày, Phong Liên Trúc lại phải đi thi vào ngày thứ chín, hôm sau sau khi cậu tới Lameil và ba hôm trước ngày lên tòa.
Cũng không biết có phải hệ thống đã sắp xếp hay không nhưng thời gian vừa khít vào nhau hết, vừa không trễ kỳ thi mà cũng không trễ ngày lên tòa nữa.
Để không lãng phí thời gian, Phong Liên Trúc cũng trộm đăng nhập vào mạng tinh tế và tìm thầy giáo rồng xanh học tiếp. Cậu đọc sách rất nhanh nên đã nắm bắt hết những kiến thức cần biết trong tuần nhập học đầu tiên, thời gian còn lại đều dành cho việc làm bài. Phương châm dạy học của Liên Minh là học trong vui vẻ chứ không tạo áp lực với học sinh, thầy giáo rồng xanh và Phong Liên Trúc cùng nhau tạo ra chiến thuật giải đề nhanh để chạy nước rút cho kỳ thi tốt nghiệp.
Suốt tám ngày trên phi thuyền, bình quân mỗi ngày Phong Liên Trúc sẽ làm mười bộ đề, viết năm bài văn, ba bài trong đó sẽ là văn xuôi hoặc thơ ca. May thay, cậu luôn mang vẻ nghiêm túc và dữ tợn nên chẳng ai dám nói chuyện với cậu cả. Nếu lỡ để Phong Liên Trúc mở miệng nói "Ôi, bầu trời đầy sao, em là đôi mắt đen mê người" thì chắc sẽ hù chết quân đế quốc và đám người phản tổ quá.
Trước ngày mở phiên tòa, Laurie không định để đám ông lớn của Liên Minh biết rằng người phản tổ sẽ xuất hiện làm chứng. Hắn tính nộp đơn xin làm chứng trước đêm lên tòa để đối phương không có cơ hội chuẩn bị luật sư. Vì vậy trước khi mở phiên tòa, đám người phản tổ sẽ không bị "bảo vệ" và tạm thời được tự do.
Nhân cơ hội này, Phong Liên Trúc lén cầm giấy chứng nhận đi tới địa điểm thi, giả trang thành một học sinh bình thường và tham gia kỳ thi đại học.
Trước khi vào trường, thầy giáo rồng xanh gửi một tin nhắn "cố lên" với Phong Liên Trúc bằng trí não trên cổ tay.
"Nếu cậu thi được hạng nhất, tôi sẽ rặn ra hoa bảy màu để tặng cậu nhé." Thầy giáo rồng xanh chỉ đóa hoa nhỏ trên đầu mình và nói ra phần thưởng không có chút mê hoặc nào.
Nhưng Phong Liên Trúc lại rất mong chờ vào phần thưởng của thầy giáo rồng xanh. Lúc nộp trí não cho giám thị, cậu cứ cười mãi thôi.
Buổi sáng hôm thi đầu tiên phải viết văn, thời gian làm bài dài tận năm tiếng, số lượng đề bài lại cực nhiều, cậu phải làm hết năm đề văn luôn.
Phong Liên Trúc làm bài thuận buồn xuôi gió với ba đề văn tự sự, nghị luận và thuyết minh. Năng lực logic của cậu rất mạnh, dù là biện luận, tường thuật hay miêu tả gì cũng không thành vấn đề, điểm thiếu sót duy nhất là cảm xúc.
Tiếp theo là văn xuôi, đề bài là ca ngợi người, vật hoặc cũng có thể là một thứ gì đó trừu tượng mà anh/chị yêu nhất.
Yêu nhất hả...
Phong Liên Trúc nhìn đề bài, trong đầu hiện lên một bóng hình, cậu cầm bút viết ngay ——
Người bạn tùy hứng kia của tôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT