Bởi vì tâm tình sa sút, cộng thêm thân thể quá mỏi mệt, sau khi Ash vào phòng, cậu cũng không dò xét kỹ "Căn phòng các phù thủy ở", trực tiếp tìm tới phòng tắm, tắm rửa qua loa, sau đó ngã xuống chiếc giường mềm mại, không kịp suy nghĩ nhiều thứ hơn nữa, cậu đã bị cơn mệt mỏi nặng nề đánh gục.
Ngủ một giấc thẳng đến giữa trưa ngày hôm sau.
Cậu bị giọng nói của Evan đánh thức.
Ash mơ mơ màng màng mở mắt ra, ánh mắt lướt qua lớp lớp rèm giường trắng tinh, dừng trên cái loa kèn bên đầu giường. Giọng của Evan cũng phát ra từ đây.
"Ash, thức dậy thôi. Đã giữa trưa rồi, dậy ăn rồi ngủ tiếp. Cậu thức rồi thì nói một tiếng vào cái loa kèn này."
Evan lặp đi lặp lại những lời này, hiển nhiên sự kiên nhẫn của anh đã được rèn luyện rất tốt vì cô em gái hay gây rắc rối nào đó.
Ash hơi tỉnh táo một chút, cậu mở miệng, định nói cho Evan biết mình đã thức.
"A, A..."
Không có tiếng nào phát ra.
Lúc này Ash mới phát hiện, cổ họng của mình vừa khô vừa khan, giống như là bị sưng lên, cậu mới làm động tác nuốt một chút thì đã đau giống như là dao cắt.
Đương nhiên cũng không nói ra tiếng được.
Bị cảm rồi ư? Ash – thân là dược sư đời tiếp theo của thôn Dogo đã không còn trải nghiệm cảm giác này từ lâu, lập tức hơi ngẩn ra.
Ở bên kia, dường như Evan cũng đã nhận thấy sự khác thường, dù sao anh ta cũng đã gọi Ash thức dậy hồi lâu, Ash không thể nào im lặng lâu như vậy. Mặc dù thời gian tiếp xúc không lâu, nhưng Evan biết Ash là một đứa trẻ ngoan không thích gây thêm phiền phức cho người khác, chắc chắn chuyện ngủ nướng như thế này sẽ không xảy ra với Ash.
Thế là trong giọng nói của anh mang theo sự lo lắng và khó hiểu: "Ash? Cậu thức chưa?"
Ash nghe thấy Evan lo lắng, lúc này cậu từ bỏ việc cố gắng nói ra tiếng, mà cố gắng giơ tay lên định gõ cái loa kèn.
"Ưm!"
Tay cậu mới vừa chuyển động một cái, một cơn đau đớn tê dại lan khắp toàn thân.
Ash khó tin mà hơi di chuyển thân thể, mới dùng sức một chút, cả người cậu trở nên mềm oặt và nằm liệt trên giường... Không, không cử động được!
Tựa như hôm qua đã có một tảng đá lớn lăn qua cả người cậu một lần.
"Ash? Ash!" Giọng nói của Evan trong cái loa càng trở nên gấp gáp.
Ash xoay con ngươi, bất đắc dĩ nhìn chằm chằm cái loa kèn, nhưng không có cách nào trả lời, chỉ có thể nằm trên giường như một con cá chết.
...
"Hôm qua cậu ta đã làm gì vậy?" Zoya nhìn kết quả khám cơ thể của Ash mà "Mắt hiển vi" trả về, vẻ mặt không thể tin nổi: "Chiến đấu với một đám quỷ khổng lồ hả?"
Anh là phù thủy giỏi trị liệu nhất trong dinh thự này, đồng thời cũng từng nghiên cứu ma dược học.
Vừa rồi Evan mượn dùng quyền khống chế dinh thự để vào phòng Ash, phát hiện người thiếu niên bị cảm và còn không động đậy được thì lập tức nhanh chóng đi tìm Zoya tới.
Zoya vứt thẳng một cái ma pháp bậc hai "Mắt hiển vi" qua, sau khi hiểu rõ tình hình thân thể lúc này của Ash thì không khỏi sợ ngây người: "Căng dây chằng, sợi cơ bắp bị đứt... Này nhóc, tối hôm qua cậu tự đi tới đây bằng cách nào vậy?"
Ash vô tội mở to đôi mắt xanh: "..." Tối hôm qua đâu có bết bát như bây giờ.
"Nói nhiều như vậy làm cái gì!" Evan ở bên cạnh lo lắng: "Chữa khỏi cho cậu ấy đi!"
"Bệnh cảm thì chỉ cần một bình thuốc phép là được rồi." Zoya xoa cằm: "Còn về cơ thể, cơ thể cậu ta đang trưởng thành, tốt nhất là đừng sử dụng pháp thuật và thuốc phép để thúc đẩy chữa trị. Tôi đi điều phối thuốc, chữa trị dần dần, nhưng mà phải nằm mấy ngày trên giường."
Ở phương diện này, Zoya là người có quyền uy nhất, Evan trực tiếp gật đầu: "Làm phiền anh rồi."
"Không phiền." Zoya cười rộ lên, anh ta lớn hơn Evan mấy tuổi, tính tình rất là ôn hòa: "Sau này cậu ta sẽ là phù thủy nhỏ của vương tọa Rực Rỡ của chúng ta rồi, là người một nhà mà, đương nhiên phải bảo bọc nhau."
Anh ta lấy ra một bình thuốc có sẵn từ trong vòng tay không gian, đưa cho Evan: "Uống cái này trước đi, chữa bệnh cảm cho xong. Còn thuốc khác thì tôi sẽ lập tức đi phối chế ngay."
Nói xong, anh ta vội vàng rời khỏi phòng.
Evan thì đút thuốc cho Ash.
Ash: "..." Vậy mà còn khó uống hơn cả thuốc tiêu hóa tối hôm qua nữa!
Rốt cuộc bệnh cảm đã hết. Nhưng vị giác đã chết lặng hoàn toàn rồi, Ash lặng lẽ nghĩ.
Dù ghét bỏ mùi vị của bình thuốc phép này, nhưng Ash cũng không thể không thừa nhận, dược hiệu đúng là có hiệu quả nhanh chóng. Mới uống xong trong chốc lát, cổ họng của cậu trở nên thoải mái hơn, luồng hơi lành lạnh nấn ná ở nơi đó, xoa dịu cơn đau đớn khô khốc trước đó.
Thuốc phép thần kỳ.
Dược hiệu vượt xa thuốc mà cậu phối chế ở thôn Dogo gấp trăm lần!
Thế là Ash thay đổi cách nghĩ của mình lần nữa, khó mà đảm bảo rằng sau này cậu sẽ không bị cảm lần nữa. Vậy thì cậu nên học thuốc phép, rồi tạo ra thuốc phép có vị dễ uống hơn.
Sau khi cổ họng đỡ một chút, Ash thử nói chuyện.
"A... Anh Evan." Giọng của cậu hơi khàn khàn, nhưng chí ít có thể nói ra cả câu: "Cảm ơn anh."
"Không có gì." Evan cười cười: "Không nghe Zoya nói hả? Sau này cậu chính là phù thủy nhỏ của vương tọa Rực Rỡ, là người một nhà đấy."
Ash nghe vậy, cậu mím khóe môi, để lộ hai cái lúm đồng tiền cạn.
Bỗng nhiên cậu càng thêm mong đợi... Đến học viện phù thủy của vương tọa Rực Rỡ.
Bởi vì có nhiệm vụ nên Evan không ở lâu trong phòng của Ash. Sau khi nói chuyện một lát với Ash, anh ta vội vàng rời đi. Anh còn gọi Elena đến để thay mình.
Elena bưng một bát canh rau cải đến, dáng vẻ buồn bã ỉu xìu, chắc chắn sáng nay đã bị Evan quở mắng rất dữ.
Nhưng trước mặt Ash, cô vẫn cố gắng hoạt bát: "Ash, lại đây, tôi đút cậu ăn một chút. Đợi anh Zoya sắc thuốc phép xong, chắc cậu cũng có thể tự ăn. Mà trước đó thì ăn một chút làm ấm bụng đi."
Ash không từ chối ý tốt của cô, ngượng ngùng rủ mắt: "Làm phiền cô rồi."
"Chẳng phải là vì cứu hai ta nên cậu mới trở thành bây giờ sao?" Elena nhẹ nhàng đỡ Ash ngồi dậy, cố định vị trí ngồi cho cậu: "Nếu như cậu không triệu hồi Trăng Đỏ, thì khi đó tôi chết chắc rồi."
Cô cười cười với Ash, cũng không hỏi Ash làm thế nào mà triệu hồi được Sigourney, cô tự dời đề tài, vừa đút cho Ash ăn một muỗng canh rau cải, vừa nói: "Đừng thấy cơ thể của cậu bây giờ bị thương, không cử động được mà lầm, tố chất thân thể của cậu rất tốt. Nếu đổi là người khác nhận lấy sức mạnh của ngài ấy, có lẽ sẽ bại liệt ngay."
Cô nói: "Ngay cả chính Trăng Đỏ cũng từng khen cậu mà."
Ash kinh ngạc ngước mắt: "Hả?" Tối hôm qua cậu có hề nghe kể đâu?
"Lúc ngài ấy mua quần áo." Elena suy nghĩ một chút, thuật lại tình cảnh Sigourney đi ra khỏi phòng thử quần áo, "Ngài ấy nói, "Thân thể của thằng nhóc này được rèn luyện không tệ, không yếu ớt như phù thủy", chắc là đang khen cậu nhỉ?"
Ash: "...Ưm!" Cậu bỗng nhiên cắn đầu lưỡi, sau đó mặt cậu cực kỳ đỏ.
Đúng rồi! Hôm qua cậu không hề nhớ ra, Sigourney đã đổi hết quần áo từ trong ra ngoài của cậu!
Nói cách khác...
Bị, bị thấy hết rồi?!
Bị thấy hết rồi!
Ash trừng to mắt, dưới sự ngượng ngùng và bối rối, người ta sẽ bùng phát tiềm lực kinh khủng, cậu dùng chính sức của mình, rụt về ổ chăn ngay lập tức, kéo chăn qua mặt, chỉ để lộ ra một đôi mắt ướt sũng, ánh mắt chuyển động khắp nơi, hiển nhiên suy nghĩ của cậu đang rất hỗn loạn.
Elena giơ cái muỗng và ngẩn người, một hồi lâu sau cô mới phản ứng lại, đoán được nguyên nhân mà Ash lại làm ra hành động lớn như vậy.
Cô đặt cái muỗng lại vào bát, không nhịn được mà bật cười ha hả: "Ash, có phải cậu quá ngây thơ rồi không? Chuyện này có gì mà ghê gớm đâu? Sao lại phản ứng kịch liệt như vậy... Ha ha ha, đáng yêu ghê... A! Gượm đã!"
Cô bỗng nhiên ý thức được cái gì đó, tiếng cười im bặt, giọng nói cũng trở nên ngờ vực: "Không đúng, Ash, phản ứng này của cậu... Cậu, chẳng lẽ cậu...?"
Cô lập tức hạ giọng, thần thần bí bí, không thể tin nổi, rồi lại hưng phấn giống như biết được một bí mật lớn: "Chẳng lẽ cậu thích Sigourney hả?!"
Sau khi hỏi xong thì chính cô cũng cười, cảm thấy mình nghĩ viển vông rồi, nghi ngờ lung tung làm gì, làm sao có thể chứ. Nhưng một giây sau, rốt cuộc cô nhìn thấy ánh mắt Ash chuyển đến, đối diện với cô.
Sau đó cái đầu giấu trong chăn nhẹ nhàng gật gật.
Elena: "...!!!"
A!
Gì?
"Thật hay giả vậy?" Elena hoảng hốt, sao lại trực tiếp thừa nhận như vậy? Cô thì thào: "Vừa rồi cậu còn thẹn thùng đến mức rụt lại luôn mà, sao giờ lại to gan như vậy hả? Cậu đùa tôi à? Bởi vì tôi nghi ngờ cậu thích ngài ấy?"
Giọng nói rầu rĩ của Ash phát ra từ dưới chăn: "Cũng đâu phải là chuyện xấu gì mà, sao không thể thừa nhận chứ?" Nhưng mà cậu thẹn thùng không phải là vì chuyện này.
Elena kinh ngạc, Ash nói thật ư?
Là thật!
Là Sigourney ấy?!
Là Sigourney ấy!
Thế mà! Có người! Dám! Thích ngài ấy!
Oa! Oa! Oa!
Elena bị cái bí mật lớn này làm cho nổ tung, kích động hưng phấn tới mức nói không ra lời.
Hơn nửa ngày sau, cô mới đập mạnh một phát lên mép giường, chóp mũi cũng toát ra chút mồ hôi vì háo hức quá mức: "Nhóc con! Gan lắm! Tôi ủng hộ cậu! Cố lên!"
Ash: "..." Cái cảm giác giống như cậu sắp lên chiến trường ngay lập tức này là sao?
...
Tự nhận là cùng chia sẻ một bí mật, kết thành đồng minh giữ bí mật với Ash, trong những ngày Ash nằm tu dưỡng trên giường, gần như Elena đều hầu ở bên giường Ash mọi lúc, nói cho Ash những thứ Sigourney thích, cố gắng để Ash có thể theo đuổi Sigourney thành công.
Theo quan điểm của cô, chuyện Ash theo đuổi được Sigourney có hai điểm lợi.
Một là cô và Ash có quan hệ không tệ, nếu như Ash đề nghị Sigourney nhận cô làm học trò, Sigourney sẽ phải cân nhắc một chút đúng không?
Hai là nghe nói một khi người ta yêu đương, tính cách sẽ mềm hơn so với quá khứ. Nói không chừng Sigourney vui vẻ thì chủ động nhận cô làm học trò thì sao?
Elena vui vẻ dự tính, vừa tiếp tục kể cho Ash: "Nghe nói, khi Sigourney uống máu tươi thì nhất định phải dùng một ly thủy tinh xinh đẹp sáng long lanh. Ash, sau này cậu nhất định phải thu thập nhiều cái ly loại đó, rồi tặng cho ngài ấy để tăng thiện cảm."
"..." Ash ngồi dựa trên giường, nâng mắt nhìn cô.
Không, Sigourney không dùng ly thủy tinh gì cả.
Anh ấy dùng hộp.
Rốt cuộc lúc này cậu cũng rõ mấy cái "Nghe nói", "Nghe đồn" trong miệng Elena không hề đáng tin chút nào, Ash yên lặng xóa sạch mấy ghi chép trong lòng mình mấy ngày nay.
Tốt nhất là nên dựa vào bản thân mình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT