Editor: Aminta.

Cảm giác nóng rực bị sự mát lạnh thay thế. Ánh sáng đỏ mà cậu có thể cảm nhận cách lớp mí mắt cũng bỗng nhiên trở nên tối sầm.

Đã mấy giây trôi qua, hay là mấy chục giây nhỉ? Nhưng không có chuyện gì xảy ra cả.

Bùng cháy, nổ tung, bị thương, đau đớn, chết đi, tất cả những dự đoán của cậu khi đối mặt với ánh lửa không hề xảy ra.

Năng lực cảm nhận của cậu vẫn không mất hiệu lực ở Ilov. Vừa nghĩ như thế, Ash mở mắt.

Sau đó cậu đứng đờ người ngay tại chỗ...

Ơ, đây là nơi nào?

Cậu đã không còn ở căn phòng ấm áp ở quán trọ, Elena cũng không ở bên cạnh. Thứ xuất hiện trước mắt cậu là một căn phòng cực kỳ rộng rãi. Tuy rộng rãi, nhưng chẳng hiểu sao cậu lại có cảm giác ngột ngạt.

Chắc là phòng ngủ của người nào đó, bởi vì ở chỗ tận cùng bên trong căn phòng có một cái giường to vô cùng, phía trên có phủ thảm nhung màu xanh mực, trông khá mềm mại dễ chịu.

Hai bên vách tường đều có bày nguyên một hàng kệ chứa đồ, ngay ngắn to lớn, cao thẳng đến trần nhà.

Kệ đựng đồ phía bên phải chứa nhiều loại sách vở, tựa như là một vách tường bằng sách.

Kệ đựng đồ bên trái thì chứa rất nhiều những món đồ kỳ lạ được bày la liệt. Thứ duy nhất Ash có thể nhận ra trong những món đồ đó là kiếm dài và dao găm móc chung với nhau, các loại vũ khí như cung tên chùy gai, nhìn kiểu dáng thôi là đã thấy ngầu, vì là con trai nên Ash cũng không nhịn được mà bắt đầu nhìn chăm chú.

Trừ bỏ giường và kệ đựng đồ ra thì còn có chiếc bàn con và ghế sô pha ở bên chân cậu, trong căn phòng rộng rãi này không còn những món đồ hay vật trang trí khác.

Thế này thì có trống trải hay không?

...Hoàn toàn không.

Trên tấm thảm lông dài có những bộ quần áo bị vứt lung tung, sách vở, giấy tờ lộn xộn, xác cây nào đó mà cậu không nhận ra, những viên đá có màu sắc khác nhau... Còn có những món lẻ tẻ mà cậu hoàn toàn không nhận ra được.

Lộn xộn quá mức.

Ash bất đắt dĩ mà nghĩ, dường như chỉ trong khoảng thời gian cậu nhắm mắt rồi mở mắt ra thì đã xâm nhập vào khu vực riêng tư của ai đó rồi.

Là bị truyền tống lần nữa sao?

Thế giới phù thủy vẫn luôn bất ngờ ly kỳ như thế ư?

Mà điểm truyền tống lại là nơi riêng tư như phòng ngủ này... Ash lúng túng không dám quan sát kỹ nữa, ánh mắt cậu nhìn về phía cánh cửa gỗ dày nặng, bây giờ nên làm gì đây? Mở cửa đi ra ngoài? Nếu như gặp phải chủ nhân của căn phòng thì cậu nên nói gì để không bị xem như là phần tử khả nghi đây?

Ngay vào lúc cậu đang do dự, tiếng gõ cửa "Cốc cốc cốc" vang lên.

Nên nói mời vào hay không? Hay là giả bộ như không có ai ở trong phòng đây?

Không đợi Ash suy nghĩ xong, người gõ cửa đã tự quyết định đẩy cửa tiến vào rồi.

"Ngại quá, Sigourney à. Ta quên ôm đống tài liệu đi... Mà nói này, dấu ấn đoạt tháp trên tay cậu thế nào rồi?"

Một ông lão mặc trường bào tinh linh (đương nhiên là cao cấp hơn nhiều so với bộ mà Ash chọn), ở ngực có cài một huy chương bánh xe hình tròn màu bạc rực rỡ, mái tóc dài trắng như tuyết xõa ngay ngắn ở sau lưng. Dung mạo già nua nhưng cũng là một ông lão cực đẹp lão, dù bộ dáng bây giờ của ông trông có vẻ bẽn lẽn nhưng vẫn không thể phủ nhận cái khí chất tao nhã sắc sảo kia.

(Huy chương bánh xe ở đây có thể hiểu như là bánh xe vận mệnh)

Trông rất dễ nói chuyện thì phải? Ash hơi yên tâm... Không, chờ một chút, vừa rồi ông lão nhắc đến cái tên gì?

Sigourney?

Là Sigourney mà Fell nhắc đến: "Sigourney nhờ tôi chào hỏi cậu dùm" sao?

Trùng hợp ư?

Cái tên đã từng nghe một lần này khiến cậu rối loạn một chút, đến mức không kịp mở miệng giải thích thân phận của mình cho ông lão ngay từ đầu.

Thế là cậu lại nghe thấy ông lão gọi cậu lần nữa: "Sigourney?"

Ash khó hiểu nhìn về phía ông lão, sao nhìn thấy cậu mà lại gọi như thế?

Là đang gọi mình à?

Nhưng mình không phải Sigourney mà.

Không đúng! Ông lão nhìn thấy cậu, nhìn thấy một người xa lạ xuất hiện trong phòng nhưng vì sao lại không kinh ngạc?

Trừ cậu ra thì không còn ai khác trong phòng, vì sao ông lão lại cứ gọi "Sigourney" chứ?

Ash chợt thấy lạnh lẽo ở trong lòng, bỗng dưng cậu nhận ra một sự thật đáng sợ.

Vừa rồi cậu đột nhiên đến một nơi xa lạ, cậu chỉ kịp nhìn thoáng qua cảnh vật xung quanh mà không hề quan sát bản thân.

Bây giờ cậu nhận ra điều này thì lập tức phát hiện nhiều điểm lạ trên người mình.

Tầm mắt của cậu cao hơn không ít so với mọi ngày.

Cậu không hề thở, thế mà vẫn không có việc gì.

Hơn nữa... Bụng, đói quá.

Cậu làm động tác nuốt, cảm thấy chân răng trong miệng hơi hơi ngứa. Lúc cậu nhìn ông lão kia lần nữa, cậu cũng không thấy đối phương là một ông lão đẹp lão mà chỉ cảm thấy đối phương giống như một cái bánh kem xốp mềm mới ra lò nướng, thơm nức mũi.

Thơm quá, muốn ăn ghê!

Nhưng sự khác thường của thân thể mang đến cảm giác quá kích thích, chèn ép dục vọng ăn uống.

Ash cúi đầu nhìn thoáng qua bản thân, thân thể cao gầy được bao bọc trong lớp trường bào làm từ tơ màu đỏ sậm, da thịt lộ ra ở bên ngoài tái nhợt trơn nhẵn, đây chắc chắn chắc chắn không phải là thân thể của cậu!

Cho nên... Cậu kinh ngạc nhìn về phía ông lão, hóa ra tiếng gọi "Sigourney", "Sigourney" vừa rồi là đang gọi cậu sao?

Thân thể này thuộc về Sigourney?

(Sigourney là tên nữ)

Một cô gái?

Mình biến thành một cô gái?!

Ash hiếm khi trở nên bối rối, bởi vì kinh ngạc quá mức nên khiến cho đầu óc cậu trống rỗng, không kịp suy nghĩ gì thì cậu đã đưa tay đè xuống vùng bụng dưới... "Phù...", cậu thở phào nhẹ nhõm, may quá, vẫn còn là con trai.

"Si...gourney?" Giọng nói kỳ lạ của ông lão vang lên.

Ash ngẩng đầu, dưới ánh nhìn chăm chú kỳ quái của ông lão, cậu nhớ lại hành động theo bản năng vừa rồi của mình...

"..."

Nếu như đây là thân thể của cậu thì chắc bây giờ mặt cậu đã đỏ tới mức chiên trứng luôn cũng được.

Nhưng với cái thân thể bây giờ này, dù cảm giác xấu hổ dâng trào cuồn cuộn trong lòng nhưng cậu vẫn không cảm giác thấy chút độ nóng nào trên khuôn mặt.

Cậu yên lặng dời cái tay ra khỏi bộ phận riêng tư.

"Tôi xin lỗi." Cậu nói.

"Không sao. Ta nghĩ Sigourney sẽ không để ý đâu." Ông lão đi tới, đôi mắt màu xám nhạt thông thái sáng ngời: "Xin tự giới thiệu một chút, ta là Nance, là người giám hộ của thân thể bây giờ của cậu. Còn cậu là thiếu niên à? Không, trước tiên đừng nói gì cả. Để ta suy đoán một chút, cậu là thiếu niên đến từ thôn Dogo của bình nguyên Đoạn Hà... Ash Erwin đúng không?"

Ash vô cùng kinh ngạc: "Sao mà ngài biết được?"

"Bởi vì ta có đủ thông tin, còn có đủ kiến thức." Nance thần bí mà chạm vào đầu của mình: "Một nhà chiêm tinh giỏi có thể vẽ ra một con báo từ một cái đốm."

Ash không hiểu gì nhưng chỉ biết là rất giỏi, cậu nhìn ông đầy khâm phục.

Ấy chà! Đáng yêu quá!

Được "Sigourney" nhìn bằng đôi mắt sáng lấp lánh, Nance thật sự thấy lâng lâng. Sau khi lòng hư vinh được thỏa mãn hoàn toàn, ông vui sướng cong môi, chủ động chỉ bảo Ash: "Thật ra rất đơn giản. Cậu nhìn mu bàn tay phải của Sigourney xem."

Ash cúi đầu xem xét, cậu nhận ra ngay: "Dấu ấn đoạt tháp?" Giống y như đúc dấu ấn trên tay cậu!

"Vừa mới rồi ta đã điều tra một chút xem hôm nay có tháp phù thủy cấp ba nào mở ra cuộc chiến đoạt tháp." Nance nói một cách thong dong: "Tháp phù thủy phố Cự Thạch đúng không?"

Ash gật đầu.

"Có thể khiến Sigourney díu líu đến phố Cự Thạch, ta nghĩ rất có thể là cậu." Nance cười nói, "Ta cũng biết rõ Elena chuẩn bị dẫn cậu đến đây. Phố Cự Thạch là một trong những cửa ra vào bình nguyên Đoạn Hà, cậu ở chỗ đó cũng rất hợp lý."

"Tôi có... liên quan đến Sigourney sao?" Ash mờ mịt, cậu quen biết cô... A không, giờ đã là chàng trai rồi. Cậu có quen biết anh chàng này sao? Fell nói như vậy, bây giờ ngài Nance cũng nói như vậy, ngay cả cậu cũng bắt đầu nghi ngờ có phải mình đã mất đi một phần trí nhớ rồi không.

"Và đây là đoàn kịch Trời Sao, chào mừng các vị đến buổi biểu diễn của chúng tôi." Nance hắng giọng một cái, ông tao nhã cúi người chào, sau khi đứng thẳng dậy, ông ranh mãnh nháy mắt với Ash một cái: "Lúc ấy dung mạo của ta có thay đổi một chút, cậu không nhận ra ta cũng rất bình thường. Nhưng mà bây giờ thì sao? Thế nào? Cậu nhớ ra chưa?"

Ash ngạc nhiên mở to hai mắt: "Đoàn kịch Trời Sao!"

"Ồ, xem ra cậu có ấn tượng rất sâu với màn biểu diễn của chúng tôi." Nance mỉm cười: "Cậu còn nhớ rõ ta thế thì chắc chắn cậu cũng chưa quên Sigourney đúng không?"

Ash sửng sốt, chẳng lẽ Sigourney chính là...

Cậu vô thức đưa tay sờ lên khuôn mặt của mình.

Da thịt lạnh lẽo, lông mi thật dài, đôi mắt hẹp dài, bờ môi thật mỏng.

Ngón tay của cậu trượt xuống, chạm đến bím tóc thật dài buộc ở sau lưng, cậu nắm nó ở trong lòng bàn tay: Là màu trắng bạc xinh đẹp, lạnh buốt sáng bóng như làm từ tơ, giống như ánh trăng rực rỡ phủ đầy bàn tay.

Đủ để khiến cậu phác họa ra khuôn mặt quen thuộc kia ở trước mắt.

Tinh xảo, lạnh lùng, xinh đẹp, sắc bén.

Tựa như đóa hoa băng nở rộ trên cánh đồng tuyết.

Ash kinh ngạc nhìn phía trước mặt mình, rất nhanh, cậu đã phát hiện khuôn mặt vô cùng xinh đẹp này cũng không phải là do cậu tưởng tượng ra, mà nó được khắc trên một lớp màn nước lơ lửng, bày rõ ở trước mặt cậu.

"Cậu còn nhớ rõ không?" Nance đứng ở bên cạnh hỏi cậu: "Sigourney cũng không thay đổi dáng vẻ. Cái tên đó tự kỷ muốn chết, hoàn toàn không cho phép khuôn mặt mình biến thành mặt của người khác." À, mặc dù bây giờ cả người cậu ta đã biến thành người khác rồi. Nance cong khóe môi, thầm vui vẻ xem trò vui mà chẳng ngại lớn chuyện.

Ash ngơ ngẩn gật đầu.

Nhớ rõ chứ. Đêm nào người ấy cũng nhảy múa trong giấc mơ của cậu mà, đương nhiên là cậu còn nhớ rõ.

Thì ra Sigourney chính là Trăng Đỏ, Trăng Đỏ chính là Sigourney.

Như vậy người này đã giúp cậu biết bao nhiêu chuyện rồi?

Cứu bọn họ khỏi tay Rachel.

Khiến vương tọa Đỏ Thẫm giao thôn Dogo cho vương tọa Rực Rỡ... Bây giờ nhớ lại thì từ lúc bắt đầu thôn Dogo đã được Fell săn sóc trong âm thầm, mà họ có thể chạy thoát khỏi chiếc vòng của vương tọa Đỏ Thẫm một cách dễ dàng, nhất định là do Fell đã hòa giải. Mà tất cả những gì Fell làm là bởi vì "Sigourney nhờ tôi chào hỏi cậu dùm".

Cũng khiến cho thôn Dogo có được sự tự do tương đối trong tay vương tọa Rực Rỡ.

Người này khiến thôn của cậu, khiến vận mệnh của cậu có cơ hội đi theo một hướng khác. Một cơ hội lấp lánh sáng rỡ.

Cậu không thể tưởng tượng nổi, nếu như không gặp được người này thì bây giờ cậu và mọi người trong thôn sẽ rơi vào tình trạng như thế nào.

"Mình và anh ấy... có quan hệ với nhau?" Ash tự lẩm bẩm, cậu đưa tay phải chạm vào tay trái, sau đó cậu phát hiện ra một điều khó tin, da thịt dưới lòng bàn tay cực kỳ lạnh lẽo nhưng lại có một khu vực nhỏ tỏa ra sự ấm áp.

Đây là gì? Chẳng lẽ...

Cậu gần như vội vàng mà vén ống tay áo lên, ở cùng vị trí có dấu ấn chiếc lá như trên tay cậu, cậu thấy được một ngôi sao nhỏ màu trắng bạc.

Chỉ mới nhìn thấy nó lần đầu thôi mà cậu đã thấy gần gũi.

Tiếng ngài Nance vang lên bên tai cậu: "Giữa cậu và cậu ta có liên kết khế ước."

"Khế ước là một sợi xích ràng buộc hai người lại với nhau. Nó cũng là một cây cầu nối, xây dựng nên một con đường qua lại giữa hai người."

"Bởi vì khế ước, tháp phù thủy coi hai người là một người. Thân thể của cậu ở phố Cự Thạch, cậu ta thì đang cầm huy chương phù thủy áo bào đen, thế là tháp phù thủy gán cho hai người dấu ấn đoạt tháp." Nance nói một cách chắc chắn: "Bởi vì khế ước nên bây giờ cậu đến đây, còn cậu ta thì đến trong thân thể cậu."

"Thân thể của tôi?" Ash lặp lại, đột nhiên cậu như nhớ ra cái gì đó, còn không kịp đắm chìm trong sự thật kích thích này thì cậu đã vội vàng nói cực nhanh: "Không được rồi! Bên chúng tôi đang..."

Nance nâng hai tay lên nhẹ nhàng đè cậu lại, khiến cậu dừng nói.

"Đừng lo lắng." Nance mỉm cười và nói, "Bất kể cậu gặp chuyện gì ở phố Cự Thạch. Nếu Sigourney đã đi qua đó, vậy thì chẳng có chuyện gì đâu."

(Để tránh hiểu nhầm thì bộ này chủ thụ, Ash 100% thụ, vụ trao đổi thân thể sau này sẽ được giải thích thêm, không có việc phản công đâu nhé.:3)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play