Tuy lúc đầu trong kế hoạch của anh, Ngu Uyên đóng vai trò gần như là "bình hoa", nhưng trong cục diện chính trị rắc rối phức tạp, cho dù là một cái bình hoa cũng nhất định phải được trưng bày ở nơi nó nên ở.

Nói cách khác, Hạ Ngung không thể ở nhà mãi được, hắn được ra ngoài tiếp nhận chức vị và nhiệm vụ người chồng để lại.

Chu Mộ Thời đã chuẩn bị chu đáo, lập kế hoạch công việc hàng ngày của alpha tường tận đến từng phút đồng hồ, cụ thể đến từng động tác biểu cảm, đồng thời anh sẽ đứng ngoài quan sát tất cả.

Dưới sự khống chế cẩn thận tỉ mỉ này, dù cho là một kẻ ngu xuẩn trí thông minh cực thấp cũng không lý nào làm sai, với năng lực của Hạ Ngung, đương nhiên hắn còn hoàn thành tốt hơn nữa.

Chu Mộ Thời là ủy viên trên danh nghĩa, ngoại trừ tham gia hội nghị định kỳ ra thì không còn việc gì khác, thế là mỗi ngày anh đi chung một chiếc xe với Hạ Ngung tới chỗ hắn làm việc, ngồi bên tay trái alpha khi gặp gỡ khách và tiếp nhận phỏng vấn, một tấc cũng không rời.

Anh không lộ mặt công khai nhiều trong giới chính trị, có vài vị khách cũng không biết mặt anh, thế nên coi anh như là trợ lý của Hạ Ngung một cách đương nhiên, trong lúc nói chuyện sẽ sai bảo anh đi pha trà.

Chu Mộ Thời dùng máy truyền tin, cũng chẳng buồn ngẩng đầu lên.

Vị khách lập tức hết sức khó xử, nhìn người đàn ông ở chỗ ngồi chính một cách bất mãn.

Hạ Ngung cười cười, nói: "Xin lỗi, nhưng đây là người yêu của tôi."

Vị khách sửng sốt, lúng túng hơn nữa.

Chu Mộ Thời nhíu mày, nhưng không nói gì, đưa tay nhấn chuông, lập tức có trợ lý thật sự bưng trà vào.

Sắc mặt vị khách nhân hơi hòa hoãn lại, nói: "Đây là lần đầu tiên tôi gặp đó, xin lỗi."

Hạ Ngung lễ phép giải thích: "Em ấy lo lắng cho sức khỏe của tôi cho nên ở lại đây, ngài không cần ngại."

Vị khách cảm thán: "Tình cảm hai người tốt thật đấy."

Chu Mộ Thời ho nhẹ một tiếng, bưng ly nước lên uống một miếng.

Hạ Ngung nhìn anh một cái, tự giác chuyển đề tài về chuyện chính.

Sau khi tiển khách đi, Chu Mộ Thời nhận được tin nhắn thư ký gửi đến, có một việc khẩn cấp cần anh đi giải quyết.

Anh dọn đồ và rời đi, Hạ Ngung tiễn anh đến cửa phòng làm việc, trước khi Chu Mộ Thời mở cửa, anh dặn dò: "Sau này tôi sẽ không đích thân tới nữa, sẽ có trợ lý ở lại đây thay tôi."

"Vâng." Hạ Ngung nói, "Ngài còn dặn dò gì không?"

"Lần sau chú ý chừng mực một chút."

Chu Mộ Thời dặn dò xong thì định đi, lần này Hạ Ngung lại không dứt khoát đáp ưng, mà hỏi tiếp: "Chừng mực ngài nói là gì?"

Nét mặt của hắn thoạt nhìn như là thật sự thắc mắc, chân thành xin chỉ bảo: "Là chừng mực làm chồng, hay là... chừng mực làm bản sao? Tôi không rõ ý của ngài."

Chu Mộ Thời nâng mắt nhìn hắn, vẻ mặt hơi có vẻ không kiên nhẫn, dường như không hiểu vì sao hắn có câu hỏi này.

"Chừng mực làm người trong tay tôi."

"Trong trường hợp không có sự cho phép của tôi, đừng nói lời thừa thải."

Hạ Ngung nhìn anh và chớp mắt mấy cái, vẻ mặt chân thành ngoan ngoãn: "Vâng, như ngài mong muốn."

Giọng nói của alpha rất giống người chồng ban đầu của anh, lúc nói chuyện chỉ cần hơi nâng giọng lên một chút là có thể bắt chước y hệt.

Ngu Uyên xuất thân trong một gia đình ưu tú, bất kể là thần thái hay giọng đều thì luôn mang theo một chút kiêu ngạo không thể che giấu, Hạ Ngung lại có thể biểu hiện vừa đúng sự kiêu ngạo này.

Chỉ khi nói chuyện với anh giọng điệu mới phóng khoáng, tiếng nói cũng trầm hơn, trông có vẻ ôn hòa vô hại, tựa như sự sắc bén lúc diễn xuất chưa từng tồn tại.

Khi ngồi trên xe, Chu Mộ Thời nhớ lại hồ sơ của hắn.

Nghiên cứu sinh ngành diễn xuất của một trường đại học nghệ thuật nổi tiếng, năng lực nghiệp vụ quả nhiên rất xuất sắc.

Lúc trước trợ lý cũng cân nhắc điểm này mới chọn trúng alpha trong vô số lựa chọn.

Bây giờ anh suy nghĩ một chút, phải chăng có quá trùng hợp hay không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play