*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dịch: LTLT

Thẩm Thức Thiềm có lẽ cũng không ngủ ngon, sáng sớm Mạnh Tân Đường thức dậy thì đã nhìn thấy cậu mang hai quầng thâm mắt đen thui đang dọn dẹp hai chậu hoa trong sân.

“Hôm nay sao lại sớm vậy?” Mạnh Tân Đường lau mắt kính rồi đeo lên.

“Cả đêm không ngủ.”

“Không ngủ?”

Thẩm Thức Thiềm vốc một nắm đất cuối cùng đắp lên, gõ gõ cái xẻng nhỏ trên đất, gõ rớt một lớp đất nhỏ. Cậu nhìn hắn, cười nói: “Độc thân bao nhiêu năm nay, có thể hơi hưng phấn.”

Mạnh Tân Đường không nhịn cười nổi, hắn còn tưởng chỉ có mình hắn không giấu được chuyện trong lòng chứ, ồn ào cả buổi, hôm qua trong nhà hai người đều tự mình lặng lẽ dằn vặt.

“Sớm biết vậy, hai chúng ta nên trò chuyện cả đêm luôn.” Nói xong, hắn đi đến bên cạnh Thẩm Thức Thiềm rồi ngồi xuống, giúp cậu đặt hai chậu hoa về lại vị trí ban đầu. Nhìn như vậy mới nhận ra, hôm nay hoa trong sân hình như nhiều hơn bình thường, hắn nhớ ban đầu hai chậu hoa này là đặt ở tít ngoài rìa, bây giờ phía bên phải lại trải dài ra rất nhiều màu sắc.

“Hoa trong nhà kính trồng hoa cũng phải chuyển ra ngoài sao?” Mạnh Tân Đường chỉ những chậu hoa chưa từng xuất hiện ở trong sân hỏi.

“Ừ.” Thẩm Thức Thiềm gật đầu, “Lúc đầu nghĩ buổi tối lúc đi xem Ngôn Ngọ biểu diễn sẽ mang một bó hoa cho cậu ta, nhưng tối qua gửi tin nhắn nói chuyện với cậu ta một hồi, cảm thấy nhiệm vụ hôm nay hơi có chút gian khổ, cho nên quyết định lát nữa qua đó tìm cậu ta, thuận tiện mang cho cậu ta một phần bữa sáng để hạ cơn giận.”

Thẩm Thức Thiềm tìm bàn chải đánh răng và ly cho Mạnh Tân Đường, trong tứ hợp viện chỉ có một bồn nước hình vuông, hai người chia nhau lấy nước, ngồi đánh răng ở trong sân, trong radio ở bên cạnh còn đang í í a a hát hí. Mới đầu Thẩm Thức Thiềm vẫn chưa cảm thấy gì, mãi đến bước súc miệng cuối cùng, thanh âm của hai người đan xen vào nhau, cậu mới phát hiện bản thân mình hình như rất lâu rồi chưa được nghe lại tiếng súc miệng hòa lẫn vào nhau thế này. Bình thường đều là một mình cậu quay về phía sân đánh răng, sau khỉ nhổ nước ra, thỉnh thoảng sẽ vô cùng buồn chán hướng về cái sân vắng vẻ kia kéo dài giọng ra, đổi lại một đợt tiếng chim hót.

“Đến con ngõ bên cạnh ăn sáng trước đã, sau khi ăn xong em về lại chăm hoa, anh thì sao? Nếu có việc thì ăn xong anh cứ đi đi.”

Mạnh Tân Đường và Thẩm Thức Thiềm sóng vai nhau bước đi, nghe thấy câu nói này liền nhướng mày, rất nghiêm túc nhìn người đang ở bên cạnh, nói: “Đương nhiên là anh rãnh rồi, anh giúp em.”

Đi bộ trong con ngõ, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng của các cụ già đùa với chim chóc, tiếng đánh cờ, Mạnh Tân Đường đang sống trong một tòa nhà, bình thường tuyệt đối sẽ không có trải nghiệm thế này. Hắn nhìn ngó nghe ngóng một hồi, nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy Thẩm Thức Thiềm, cậu đang ở với một nhóm các ông cụ. Thật ra lúc đó hắn cảm thấy rất thần kỳ, rõ ràng kém nhiều tuổi như vậy, cậu ở trong nhóm người đó lại chẳng có cảm giác lạc quẻ, rất giống một người bạn cũ của các ông cụ.

“Lần đầu tiên anh gặp em, thì em đang ở đầu con ngõ, hát hí cùng với mấy ông cụ.” Mạnh Tân Đường nghiêng người, hỏi, “Vì sao thích chơi cùng bọn họ vậy?”

Thẩm thức Thiềm suy nghĩ: “Thì cảm thấy ở cùng với mấy ông cụ ấy rất thoải mái. Thật ra mấy ông cụ ấy rất vui tính, mà còn am hiểu rất nhiều thứ, dù sao cũng lớn hơn chúng ta nhiều tuổi đến vậy, có rất nhiều suy nghĩ bây giờ chúng ta học cũng không được.”

Thẩm Thức Thiềm lúc nói chuyện tay chắp sau lưng, dáng vẻ già dặn, phối hợp với giọng điệu từng trải, gọng kính viền vàng càng tăng thêm khí chất thư sinh. Mạnh Tân Đường hơi lui nửa người về sau, tinh tế nhìn cậu một lúc lâu.

Quán bán đồ ăn sáng Thẩm Thức Thiềm dẫn đến rất đặc biệt, cậu gọi sữa đậu nành mặn và cơm nắm thịt khô, Mạnh Tân Đường chưa từng ăn. Sữa đậu nành mặn có hơi giống đậu hũ, bên trên bỏ mấy khúc bánh quẩy cắt ngắn và rong biển, mùi vị thơm ngon mằn mặn. Mạnh Tân Đường ăn xong, chỉ cảm thấy bữa sáng này ăn thật là thoải mái.

Bởi vì sợ sớm như vậy đồ ăn để lâu quá sẽ trở nên không ngon, Thẩm Thức Thiềm liền nói chủ quán đóng gói phần kia lại chờ lát nữa sẽ mang đi. Lúc về nhà có đi ngang qua tiệm hoa, Thẩm Thức Thiềm kéo Mạnh Tân Đường lại, dẫn hắn bước vào tiệm.

Chủ tiệm hoa là một người phụ nữ trông rất tri thức, nhìn thấy Thẩm Thức Thiềm bước vào, lập tức mỉm cười, nhỏ giọng nói một tiếng chào, khi nhìn thấy Mạnh Tân Đường đi theo phía sau, thì trong mắt khẽ hiện lên chút kinh ngạc. Ánh mắt của cô di chuyển qua lại giữa hai người, cuối cùng nụ cười trở nên tươi hơn, quay người đi đến phía sau giàn hoa.

“Buổi tối về muộn, nên đến mua hoa chỗ chị sớm hơn.” Ánh mắt Thẩm Thức Thiềm rơi xuống nhóm hoa phía bên trái, “Ồ? Cậu đã nhập cúc ngũ sắc à?”

“Nhập rồi mà hôm nay cậu cũng không cần nó.” Giọng nói của người phụ nữ từ bên trong truyền ra, mang theo ý cười. Rất nhanh, trong tay cô cầm hai cành hoa bước ra.

“Bách hợp, một cành cho dì, một cành cho hai người.”

Ngay lúc này Mạnh Tân Đường thật sự từ tận đáy lòng khâm phục loài sinh vật “con người này”, thật sự quá thông minh, không gì không thể.

Thẩm Thức Thiềm thì lại cực kỳ bình tĩnh, cậu khẽ cười ra tiếng, nhận lấy hai cành hoa: “Vậy có phải tôi chỉ cần trả tiền một cành là được rồi không?”

Người phụ nữ mỉm cười không để ý đến cậu, bước một bước đến bên cạnh, chìa tay ra với Mạnh Tân Đường.

“Tôi là Trịnh Hi Vi, rất vui được gặp anh.”

Mạnh Tân Đường hơi khom người, nói xin lỗi: “Chào cô, tôi là Mạnh Tân Đường. Để phụ nữ mở miệng trước, là tôi không đúng rồi.”

Trịnh Hi Vi bởi vì câu nói này lại nhìn người ở trước mặt thêm mấy lần, vừa dời tầm mắt thì thấy Thẩm Thức Thiềm đang híp mắt mỉm cười nhìn cô.

Hai người trở về nhà, Mạnh Tân Đường thấy Thẩm Thức Thiềm lấy một cây kéo ra, ở dưới mép cành hoa cắt một đoạn hơi nghiêng, cắm vào trong bình sứ nhỏ ở trên bệ cửa sổ. Hôm nay nhiều hơn một cành so với mấy ngày trước.

Mạnh Tân Đường nhìn bình sứ kia một hồi lâu, trong lòng cân nhắc xem chuyện mình đang nghĩ có ổn hay không, Thẩm Thức Thiềm có thích hay không. Chờ đến khi hoàn hồn lại, phát hiện Thẩm Thức Thiềm đã bắt đầu “xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt” cắt hoa trong chậu.

Trong những người hắn quen biết lúc trước cũng có người thích hoa, nhưng hình như bọn họ đều không thể tha thứ cho bất cứ ai phá hoại hoa của bọn họ, ví dụ như mẹ của Ngụy Khải Minh. Hắn nhớ trước đây Ngụy Khải Minh cắt mấy bông hoa đi lấy lòng một cô gái, kết quả vẫn bị mẹ Ngụy phạt chép kiểm điểm một ngàn chữ, không được chép văn không được không có tình cảm chân thành. Ngụy Khải Minh từ nhỏ đã là kiểu người ngay cả bài tập làm văn cũng viết không đầy nửa trang giấy, một ngàn chữ này được gã rặn ba ngày, ba ngày đó cũng không thể vào nhà.

“Cắt hoa mình tự trồng như này, không đau lòng sao?”

Cây kéo trong tay của Thẩm Thức Thiềm rất sắc bé, cũng rất cẩn thận, một kéo một cành, mà hầu như còn không đụng đến cành hoa bên cạnh một chút nào.

“Thật sự không đau lòng chút nào cả. Có hoa đã nên hái xuống thì đừng do dự, cắt đi tặng cho người xứng đáng, đối với hoa mà nói cũng không tính là lãng phí.” Thẩm Thức Thiềm đẩy mắt kính, ngừng động tác lại, “Huống hồ, sao anh biết được là hoa nghĩ thế nào chứ? Có lẽ nó nghĩ muốn nở cho đến khi tàn úa, nhưng không chừng, lại nghĩ vào lúc nó đẹp nhất được người ta nhìn thấy.”

Thẩm Thức Thiềm xoay qua nhìn Mạnh Tân Đường: “Em cảm thấy là như vậy đó. Trước đây cũng có người từng nói với em như vậy không phải yêu hoa thật sự, thật ra em rất yêu, chỉ là có thể yêu không có theo cách thường.”

Mạnh Tân Đường ngừng lại một hồi, gật đầu: “Đương nhiên là em yêu thật.”

Người say rượu có thể nghe thấy tiếng mưa mà thức dậy, có thể nhớ đến có hoa đang bị dầm mưa, gió thổi, vẫn đội mưa đi cứu hoa, sao có thể là không yêu hoa thật.

Thẩm Thức Thiềm thật sự cắt rất nhiều hoa, Mạnh Tân Đường lại ngó qua, cảm thấy phía bên này đều đã lộ ra một vài chỗ trống rồi. Thẩm Thức Thiềm lại không có chút ý muốn ngừng nào, lại đi đến một phía khác tiếp tục cắt.

Mạnh Tân Đường ước lượng đống hoa bị cắt xuống kia, sờ mũi hỏi: “Em là muốn bó một bó thật to à?”

Thẩm Thức Thiềm trả lời có hơi chậm, cậu nói: “Phải có thành ý mà.”

Chờ đến cuối cùng Thẩm Thức Thiềm cắt hài lòng rồi, cậu mới bỏ kéo xuống, đi đến trước cái bàn đã dựng xong ở trong sân, sửa sang lại từng cành một. Mạnh Tân Đường đứng bên cạnh, nhìn thấy ngón tay linh hoạt của cậu từng chút từng chút khiến những nhánh hoa đó trở nên đẹp nhất.

“Em đi tìm ruy băng.” Thẩm Thức Thiềm nói xong vào trong nhà, không lâu sau lại tay không đi ra ngoài lại.

“Sao thế?”

“Hết ruy băng rồi.” Thẩm Thức Thiềm nói, “Em quên mất, sớm biết ban nãy ở chỗ Hi Vi mua thêm vài cuộn.”

“Anh đi mua cho em.” Mạnh Tân Đường lập tức nói, “Muốn kiểu thế nào?”

“Loại màu trắng bạc, hoặc là anh cứ nói thẳng với Hi Vi là em cần thì được rồi, À đúng rồi.” Thẩm Thức Thiềm cười nói, “Không cần đưa tiền, em đã đóng phí hội viên cả năm rồi.”

Mạnh Tân Đường cười mấy tiếng, trả lời “được”.

Trong tiệm hoa, Trịnh Hi Vi nhìn thấy hắn lại đến, đứng dậy hói hắn có chuyện gì, Mạnh Tân Đường nói đúng tình hình. Trịnh Hi Vi hơi nhíu mày, trông có hơi khó hiểu lầm bầm: “Sao lại dùng nhanh như thế?”

Hôm qua dọn dẹp cửa hàng, cô còn nhớ Thẩm Thức Thiềm vừa cầm một bọc ruy băng lớn, trong một khoảng thời gian chắc chắn không cần đến cái mới, nên đã đặt những loại ruy băng chỉ có Thẩm Thức Thiềm sẽ dùng ở trên tầng cao nhất trong ngăn tủ. Cô tính chuyển thang đến, thì nghe thấy một giọng nói: “Để tôi.”

Hỏi vị trí xong, Mạnh Tân Đường giúp cô đặt thang, còn lấy tay rung thử mấy cái, xác nhận có chắc chắn chưa.

Trịnh Hi Vi leo lên ba bậc thì mở cửa tủ ra, ruy băng đặt ở bên trong cùng, cô lười bước thêm bậc nữa, nên kiễng chân lên.

“Cẩn thận, đừng nhón chân.”

Trịnh Hi Vi ngẩn người, cúi đầu nhìn xuống. Mạnh Tân Đường đối diện với ánh mắt của cô, thấp giọng giải thích: “Nhón chân trên thang rất nguy hiểm, em gái tôi đã từng nhón rồi bị ngã xuống. Nếu không đến thì để tôi giúp cô, cô nói cho tôi biết ở đâu là được.”

Trịnh Hi Vi chớp mắt, “à” một tiếng, lại vội nói: “Không sao không sao, chỉ là tôi lười thôi.”

Nói xong, lại vội bước lên trên một bậc.

Thật ra thang rất chắc chắn, chỗ đặt chân cũng không hẹp.

Lúc cúi đầu mở túi hàng lớn ra, Trịnh Hi Vi bỗng nhiên ngừng lại. Cô lén nhìn người đàn ông hai tay đang vịn thang ở phía dưới, lại nhìn ruy băng trong tay, hiểu ra được đã xảy ra chuyện gì. Cô bĩu môi, thầm nói cái tên Thẩm Thức Thiềm này.

Sau đó, cô rút ra một sợi ruy băng ở trong túi kia, đặt mấy cái còn lại về chỗ cũ.

Chỉ nhận được có một sợi ruy băng, Mạnh Tân Đường có hơi ngạc nhiên, đoán là chẳng lẽ phí hội viên năm này của Thẩm Thức Thiềm chưa có đóng đủ? Hắn đắn đo một hồi, nói: “Nếu như vẫn còn có thể lấy thêm vài sợi không, tôi sợ lần sau khi em ấy cần dùng thì lại không có, phải qua đây lấy nữa.”

Trịnh Hi Vi lại đưa tay lên: “Chỉ có một sợi thôi, lần sau nhập hàng lại đưa cho cậu ta.”

Mặc dù cảm thấy rất kỳ lạ nhưng Mạnh Tân Đường vẫn không nói thêm gì cả. Hắn lịch sự nói cảm ơn, tạm biệt, lúc đi đến cửa lại bị Trịnh Hi Vi gọi lại.

“Anh Mạnh.”

Mạnh Tân Đường xoay người.

“Tuy nói lời này rất thô bỉ, có thể còn có hơi đáng ghét, nhưng tôi vẫn phải nói.” Tay Trịnh Hi Vi bắt chéo trước người, khẽ mỉm cười, “Bác sĩ Thẩm của chúng tôi thật sự rất không dễ dàng gì, anh phải yêu cậu ta nhiều vào đó. Bạch đầu giai lão là tốt nhất, dù không thể, cũng tuyệt đối đừng phụ lòng cậu ta.”

“Sẽ không phụ lòng em ấy.” Mạnh Tân Đường nói rất nhanh. Hắn không biết tại sao Trịnh Hi Vi nói ra những lời này, nhưng cái từ “phụ lòng” này, dù là phía trước có mang thêm ý phủ định thì hắn cũng không hy vọng sẽ dùng nó để miêu tả tình cảm của bọn họ.

“Cô yên tâm, tôi sẽ đối xử em ấy tốt nhất.”

Cho đến khi Mạnh Tân Đường đã đi xa, Trịnh Hi Vi vẫn còn đứng ở cửa nhìn theo. Cô không biết miêu tả cảm xúc lúc này thế nào, chỉ là nhớ đến nét mặt Thẩm Thức Thiềm sáng sớm hôm nay lúc dẫn Mạnh Tân Đường bước vào tiệm, cô bỗng nhiên có hơi muốn khóc.

Nhiều năm như vậy, cuối cùng cô cũng có thể vì Thẩm Thức Thiềm mà cảm ơn trời đất một lần.

Mạnh Tân Đường cầm một sợi ruy băng duy nhất trở về, cả đường đều đang suy nghĩ hình như không đúng lắm, nhưng có lẽ là người trong cuộc nên mơ hồ, nên hắn lại đặt phương hướng suy nghĩ vấn đề lên trên người Trịnh Hi Vi, cứ suy nghĩ Trịnh Hi Vi rốt cuộc là không đúng ở chỗ nào. Mãi đến khi hắn đẩy cửa viện, bị hương thơm độc nhất vô nhị bao phủ.

Không có giấy bao lại, hình dạng có hơi giống hoa của cô dâu, nhưng to hơn nhiều, màu sắc nhiều đến mức không đếm xuể, nhưng lại không lộn xộn tí nào.

“Lần đầu tiên tặng anh, cũng là món quà đầu tiên. Em đã chọn những bông hoa đẹp nhất, tặng anh bốn mùa, anh Mạnh xin vui lòng nhận cho.”

Không có ai hiểu lãng mạn bằng Thẩm Thức Thiềm.

Sợi ruy băng được cột trên bó hoa bị gió thổi bay lên, lướt qua cánh tay nâng lên của Mạnh Tân Đường.

Một bó hoa vượt qua sông núi ao hồ, vượt qua bầu trời đầy sao.

——-

Sữa đậu nành mặn: là món ăn sáng khá nối tiểng và thịnh hành ở khu Trường Tam Giác (lấy Thượng Hải làm trung tâm, ba tỉnh là Giang Tô, Chiết Giang, An Huy).



Cơm nắm thịt khô:



Bách hợp trắng: ngụ ý thuần khiến và trang nghiêm, đại diện cho trăm năm hảo hợp và tình yêu bền vững của các đôi tình nhân, vợ chồng.

Cúc ngũ sắc: Cúc ngũ sắc, duyên cúc, hoa cánh giấy, cúc zinnia, di nha, bạch nhật, đôi khi còn được gọi là cúc ta (danh pháp hai phần: Zinnia elegans) là một loài thực vật có hoa đơn niên thuộc họ Cúc (Asteraceae). Ý nghĩa của hoa: màu hồng: tình yêu kéo dài; nhiều màu: tưởng nhiệm một người bạn không còn; màu đỏ tươi: vĩnh cửu bất biến; màu trắng: lương thiện; màu vàng: thăm hỏi mỗi ngày

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play