Editor: demcodon

Sau gò đất lại có một mảnh đất hoang, cỏ dại mọc khắp nơi, bình thường căn bản không có ai đi qua. Nếu có người đứng ở chỗ đó, chỉ cần không cố ý làm ra động tĩnh quá rất lớn gần như sẽ không có ai có thể chú ý đến.

Sở Từ nhìn tảng đá nằm trên gò đất kia, ánh mắt đều lóe lên tia sáng mạo hiểm, qua vài giây tự nói với bản thân: "Nơi này tốt, như vậy chọn nó đi."

Tiểu hòa thượng không hiểu ra sao, nhưng Sở Từ căn bản sẽ không giải thích cho cậu.

Trong lòng Sở Từ có quyết định nên bắt đầu thực hành thi.

Thân hình tròn xoe bò xuống từ trên núi chảy mồ hôi cả người. Lúc trở về kéo theo một thanh gỗ, lại lấy dây diều xử lý một hồi, chưa đến buổi tối đã làm ra một cái cung tên giản dị.

Đối với cung tên này Sở Từ tự nhiên là một trăm điều không hài lòng. Vì làm cung cần có sáu vật liệu cần thiết: thân, sừng, gân, keo, lụa và sơn mài. Mùa đông làm thân cung, mùa xuân nhúng sừng, mùa hè kéo gân. Mùa thu kết hợp lụa, keo và sơn mài để làm thành hình cung. Bắt đầu sau mùa đông đặt hình cung vào trong hộp cung để tạo hình chúng. Mùa xuân năm sau gắn dây cung lên kiểm tra. Dựa vào kiến thức về cung tên trước đây của nàng, muốn làm ra một cây cung tốt ít nhất cũng phải ba năm.

Nhưng trước mắt cũng không có sự lựa chọn. Nhưng chỉ là chuẩn bị đồ dùng một lần mà thôi, tính toán chi li ngược lại chậm trễ việc.

Cây cung giản dị này có khả năng thừa nhận sức kéo hẳn là không lớn, tầm sát thương cũng coi như xa. Nhưng nàng dùng cây cung này cũng không phải để giết địch, chỉ cần có thể bắn mũi tên vào đồng ruộng nhà dì Hoàng cũng dễ làm thôi.

Trong ruộng lúa mặc dù có nước, nhưng thời tiết này lúa đã mọc cao nên cũng dễ châm lửa. Cho dù chỉ có một đốm lửa nhỏ cũng có thể hoàn thành theo kế hoạch.

Thừa dịp sắc trời còn chưa tối, Sở Từ đặt cung tự chế và mũi tên thấm dầu ở trong sọt sau lưng. Nàng đi một vòng cách ruộng đất nhà họ Hoàng khá xa mới chui vào cỏ dại gần đó, bò lên gò đất nhỏ kia.

Lúc này chính là giờ ăn cơm chiều, ngoài ruộng căn bản không có ai. Cho dù có vài người cũng cách thật xa cúi đầu làm việc, làm sao nhìn chung quanh chứ? Vị trí của Sở Từ tinh tế hơn, hoàng hôn đang ở sau lưng, ánh sáng vẫn còn hơi chói mắt. Cho nên mọi người lại càng không nhìn lại ánh sáng.

"Thí chủ..." Tiểu hòa thượng trôi nổi ở bên cạnh vội vàng ngăn cản.

"Câm miệng." Sở Từ sau khi khẽ hừ một tiếng trực tiếp lấy tên thấm dầu hỏa ra đốt lửa lên. Tiếp theo chỉ nhìn thấy cung tên cong ra một vòng trăng tròn. 'Vèo' một tiếng tên dầu hỏa trực tiếp bay qua mảnh đồng ruộng kia.

Nàng đây chính là thể hiện bản lĩnh bắn cung giỏi, hơn mười mẫu ruộng của nhà họ Hoàng nàng chọn xuống tay từ vị trí chính giữa. Mà lúc này mặc dù ít người nhưng chỉ cần lửa cháy lên có thể gây ra động tĩnh. Khẳng định sẽ cháy xong ruộng nhà họ Hoàng trước khi dập tắt lửa lớn, cũng bớt cho nhà người khác cùng gặp tai họa. Hơn nữa giữa ruộng nhà họ Hoàng và nhà người khác còn cách cái mương. Hôm nay lại không có gió, ngọn lửa kia không thể cháy lan.

Nàng đủ tự tin với bản lĩnh của mình. Bởi vậy sau khi mũi tên rời khỏi cung cũng không liếc nhìn một cái đã lập tức rời đi, bằng tốc độ nhanh nhất đi đến cửa thôn, lấy những thứ buổi sáng không bày bán ra; thuận tiện thừa dịp không có ai chú ý phá cây cung tên đi. Dây diều quấn quanh căn bản ném vào trong sọt, thanh gỗ trực tiếp ném vào ven đường, nhìn qua bất quá chỉ là nhánh cây hơi bóng loáng mà thôi.

Thời gian trôi qua từng giây, sau mấy phút trong thôn đã bắt đầu náo nhiệt lên. Chỉ nhìn thấy một đám bóng dáng đột nhiên chạy qua một chỗ.

"Nhanh lên! Nhanh lên! Mọi người đều đi giúp đỡ, lúa này gần sắp thu hoạch rồi. Nếu đều cháy hết thì sống thế nào!"

"Cũng không phải sao, tự nhiên tại sao lại cháy, đáng tiếc lương thực..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play