Editor: demcodon

Sau khi Hoắc Hạnh Quả nói xong, đôi mắt già nua của ba Từ hơi vẩn đục đầy nước mắt. Ông nuôi ba đứa con trai, nhưng chưa từng có một đứa nào nói những lời như vậy với ông. Ông cũng biết tất cả đều là lý do của bản thân ông. Nhưng bây giờ ông đã già rồi, cảm thấy hối hận thì đã trễ. Hôm nay nghe một con bé không có quan hệ gì mà đối xử với ông như ông nội ruột, trong lòng giống như bị bọc một lớp nước đường, ngọt ngào và béo ngậy.

Thậm chí trong chớp mắt, đột nhiên có loại cảm giác hiểu ra.

Con bé nói rất đúng, có phải ruột thịt hay không, có phải cùng họ hay không thì có liên quan gì? Ông cũng chỉ có một chút tiền để dành mua quan tài, còn trông cậy vào có người thừa kế sao? Trong tương lai, dù là con của Sở Từ hay là Đường Ngọc sinh đều là cháu nội của ông, sống chung tốt, tình cảm vĩnh viễn sẽ luôn có. Nhưng nếu ông giống như trước đây đã đối xử với con trai, cũng khó trách bọn nhỏ sau này không quan tâm ông.

“Cháu ngoan...” Ba Từ thở ra một hơi u ám, vuốt đầu Hoắc Hạnh Quả.

Thật là nhân quả tuần hoàn... Ông vẫn luôn cảm thấy Hoắc Hạnh Quả không có ba mẹ. Thậm chí ông nội duy nhất cũng đã qua đời, vô cùng đáng thương. Còn Sở Từ mỗi ngày đều rất bận rộn, ngoài việc dạy dỗ con bé cũng không biết chơi với bọn trẻ. Cho nên khi không có việc gì thì ông cũng sẽ chơi với con bé này giết thời gian, không ngờ lòng tốt vô tình lại nhận được chân tình của con bé này.  

Những lời nói đơn giản của Hoắc Hạnh Quả đã làm ba Từ thay đổi thái độ. Điều này ngay cả Sở Từ cũng không ngờ đến. Ba Từ gỡ được khúc mắc trong lòng, sắc mặt cũng tốt hơn rất nhiều. Khi nhìn thấy Từ Vân Viễn, buồn bã nói: “Thằng hai, con muốn ở rể cũng được, đều tùy con. Trước đây ba có lỗi với con, sau này ba sẽ sửa...”

Trong mắt Từ Vân Viễn hiện lên một tia phức tạp, vẫn không nói gì. đam mỹ hài

Nhưng Đường Ngọc ở bên cạnh ngược lại nói: “Chú ơi, chú giữ sức khỏe cho tốt, đừng suy nghĩ nhiều.”

Đường Ngọc đã lên tiếng, thái độ của Từ Vân Viễn cũng tốt hơn trước rất nhiều: “Nếu mọi chuyện đã qua, sau này... không cần nhắc đến nữa.”

Ba Từ nghe vậy gương mặt già nua vô cùng kích động.

Bữa cơm đoàn tụ gia đình lúc này mới có thể tiếp tục tiến hành.

Nhà của Sở Từ rất yên tĩnh, Từ Vân Viễn và Đường Ngọc ngủ lại một đêm. Nhưng sáng sớm hôm sau hai người còn chưa đi, Sở Từ thậm chí còn chưa kịp đến bệnh viện thì đã có người đến thông báo nói là có người gây chuyện.

Sở Từ vừa nhận được tin tức lập tức chạy đến. Từ Vân Liệt đúng lúc đang ở nhà, nghe được Sở Từ gặp rắc rối thì sắc mặt đen đến đáng sợ. Mặc dù Từ Vân Viễn không biết đã xảy ra chuyện gì. Nhưng suy nghĩ cẩn thận, theo bản năng cảm thấy có liên quan đến chú ba Đường Vĩ của Đường Ngọc. Bởi vậy cũng chủ động đi theo.

Vừa đến bệnh viện, trước cửa đã vây quanh rất nhiều người. Một số người trong đó là công chức nhà nước, bao gồm người của Sở Y tế và đồn công an.

“Chính là cô ta! Cô ta chính là bà chủ ở đây!” Sở Từ vừa xuất hiện, bà cụ Từ lập tức hét lên một tiếng, nghiêm túc và ngầm có chút vui vẻ. Thậm chí bản thân bà cũng không nghĩ đến Sở Từ còn đắc tội người khác. Quả thực là như có trời giúp.

Mà nhân viên công an lập tức tiến lên: “Chúng tôi nhận được đơn tố cáo, nói cô đã đánh người trong bệnh viện. Đây là bản giám định thương tích, còn mời cô đi theo chúng tôi về đồn công an hỗ trợ điều tra.”

“Người tố cáo có phải là Đường Vĩ không?” Từ Vân Viễn hỏi thẳng.

Công an sửng sốt, nhưng vẫn gật đầu.

“Đồng chí công an, khi sự việc xảy ra tôi cũng có mặt. Sở Từ quả thực có ra tay, nhưng đó chỉ là phòng vệ chính đáng. Bởi vì lúc đó ông Đường rất mất lý trí, cản trở vợ sắp cưới của tôi chữa bệnh. Hơn nữa còn mắng chửi Sở Từ, thậm chí chuẩn bị ra tay. Sở Từ bị ép rơi vào đường cùng mới có thể phản kháng. Nhưng cô ấy chỉ là con gái, nhiều nhất cũng chỉ là xô đẩy nhẹ mấy cái mà thôi, không có khả năng tạo thành vết thương nghiêm trọng. Cho nên tôi nghi ngờ ông ta đã tìm người tạo giả những vết thương này sau đó mấy phút.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play