Editor: demcodon

Nhìn thấy Bạch Mẫn Hoa cực đoan như vậy, Dịch Tình cũng hoảng sợ. Mặc dù cô khác với Bạch Mẫn Hoa, càng không có quan hệ huyết thống với Đại tá Bạch. Nhưng thế hệ ba mẹ đều là Đại tá Bạch nhìn thấy từ nhỏ đến lớn. Thậm chí còn là một tay đề bạt, gia đình nào mà không phải lòng tràn đầy kính sợ ông cụ? Cho dù cô không thích Sở Từ, thậm chí là chán ghét Sở Từ. Nhưng cũng sẽ không cảm thấy Đại tá Bạch có gì không đúng. Tại sao Bạch Mẫn Hoa lại dám trách lung tung vậy?

Đầu tiên không nói ngôi nhà và bệnh viện của Sở Từ không phải Đại tá Bạch cho tiền mua. Nếu cho thì sao? Những thứ của nhà họ Bạch vốn dĩ không thuộc về Bạch Mẫn Hoa cô ta. Ông cụ còn sống, muốn làm gì là tự do cá nhân của ông cụ, còn không đến lượt Bạch Mẫn Hoa ở đây nói lời cay đắng.

Dịch Tình hơi bất mãn trong lòng. Đột nhiên cảm thấy lời nói của ba không phải không có lý. Quả nhiên nên tránh xa Bạch Mẫn Hoa này mới tốt.

Trước kia Bạch Mẫn Hoa còn trẻ, xúc động kiêu căng. Nhưng thân phận ngang hàng, trong cuộc sống có thể qua lại với nhau. Nhưng bây giờ thì khác, sau khi thiếu đi tầng thân phận nhà họ Bạch, Bạch Mẫn Hoa trở nên không ngừng nhỏ đi, dường như hơi lấy oán trả ơn.

Cô có thể chịu đựng. Thậm chí có thể vui mừng khi thấy Bạch Mẫn Hoa chống đối với Sở Từ. Nhưng điều đó không có nghĩa là Bạch Mẫn Hoa có thể lướt qua Đại tá Bạch.

Giống như khi cô ở trong quân đội. Mặc dù hơi nổi cáu và tính kế. Nhưng cũng tuyệt đối sẽ không phản bội quân đội và lén làm điều gì xấu cho cả quân khu.

Lúc này Bạch Mẫn Hoa cũng ý thức được mình quá kích động, vội vàng muốn kiềm chế bản thân lại. Nhưng lúc này, Dịch Tình đã không muốn tiếp tục trò chuyện với cô ta nữa, đành kiếm cớ vội vàng rời đi.

Nhìn bóng lưng của cô, Bạch Mẫn Hoa càng cảm thấy buồn bực, nhỏ giọng lầm bầm: “Đôi mắt danh lợi, giả bộ cái gì chứ...”

* * *

Ngày hôm sau, trở về tứ hợp viện của Sở Từ, Dịch Tình cảm thấy hơi khó chịu. Sau khi suy nghĩ xong rũ mi nói: “Tôi đã nói chỗ cô ở cho Mẫn Hoa biết. Cô muốn mắng thì cứ mắng đi!”

“Mắng cô làm gì? Anh Thẩm đã nói với tôi từ đầu. Nếu cô làm điều gì có lỗi với tôi thì sẽ tính trên đầu anh ấy. Cho nên nhờ phúc của cô, anh Thẩm lại thiếu tôi một nhân tình, tùy tiện tôi ra điều kiện.” Sở Từ còn có thái độ không nhịn được.

Khi nàng dẫn Dịch Tình về nhà đã đoán được Bạch Mẫn Hoa cũng sẽ giống như con quỷ nhỏ âm hồn không tan quấn lấy nàng không buông.

“Cô muốn làm phiền anh Thẩm?!” Dịch Tình trừng mắt nói: “Liên quan gì đến anh ấy? Cô cũng là người không phân biệt được đúng sai.”

“Vậy thì có cách nào? Ai bảo Thẩm Dạng dẫn cô đến đây chứ.” Sở Từ bĩu môi nói.

Đang nói chuyện, ngoài cửa có một nam một nữ tiến vào, vừa thấy Sở Từ đã lập tức lấy lòng.

“Sở Từ, những gì cô dặn chúng tôi cũng đã làm. Nhưng tôi thấy Từ Phú Niên dường như bắt đầu nghi ngờ hai chúng tôi, công việc này không thể tiếp tục làm. Vậy khi nào chúng tôi có thể về quê?” Người nói chuyện chính là Sở Đại Bàn ở bên Từ Phú Niên.

Mấy ngày nay hắn và Nha Nha làm rất nhiều chuyện. Nhưng nhìn chung, chúng đều gây phiền phức cho Từ Phú Niên.

Cuộc sống ở thủ đô thoải mái hơn ở nông thôn nhiều, làm đứa con trai duy nhất của Từ Phú Niên, hắn mỗi ngày cũng quần áo đến duỗi tay, cơm đến há miệng. Trên dưới nhà họ Từ không có ai dám làm phiền hắn. Dù sao có bà cụ che chở, mặc dù Từ Phú Niên không hài lòng về hắn. Nhưng dù sao cũng là ‘hạt giống của ông’, nên chịu đựng được thì chịu đựng.

Nhưng có thể là gần đây cần nhiều tiền hơn, Từ Phú Niên bắt đầu nghi thần nghi quỷ, cảm thấy chị em bọn họ không có tính cách giống ông. Vì thế ông bắt đầu hỏi đông hỏi tây, hỏi nhiều khó tránh khỏi có chỗ bị lộ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play