Editor: demcodon

Tính tình của Sở Từ cũng không tốt hơn Dịch Tình. Nhưng nàng có nguyên tắc khác với Dịch Tình.

Nếu nàng không kiên nhẫn với một người, vậy phần lớn là bởi vì nhân phẩm hoặc tính cách của người đó không hợp với nàng. Mà Dịch Tình lại xem cuộc sống và đức hạnh của một người.

Cuối ngày, chân Dịch Tình như muốn sắp gãy. Nhưng Sở Từ vẫn như bình thường, còn thỉnh thoảng đi đường vòng, sắc mặt vẫn không thay đổi. Không giống như cô cả người đã toát mồ hôi, giọng nói cũng khan. Cô cũng không dám nhớ lại trải nghiệm của một ngày này. Quả thực còn đáng sợ hơn huấn luyện 10 năm trong quân đội.

“Nếu cô cầu xin tôi, tôi có thể mang hòm thuốc giúp cô, để công việc của cô không quá vất vả như vậy.” Sở Từ liếc mắt nhìn cô rồi cười nói: “Đương nhiên, cũng là nể tình cô kiếm tiền giúp tôi.”

“Hôm nay chúng ta kiếm được bao nhiêu tiền?” Dịch Tình khó khăn mở miệng hỏi.

Sở Từ bán rất nhiều thuốc. Mặc dù đều là những thứ luôn có sẵn trong nhà, nhưng dù sao cũng nên có chút lãi, đúng không?

“Hơn 30.” Sở Từ nói thật.

Dịch Tình trợn to đôi mắt: “Là tiền lãi hả? Sao ít như vậy?”

Sở Từ trợn mắt: “Cô cũng thật tưởng bở, tiền lãi? Đây là tổng số tiền bán thuốc có được. Về phần tiền lãi, cô đoán xem!”

Dịch Tình càng hết chỗ nói, lợi nhuận từ dược phẩm rất cao. Nhưng hôm nay giá Sở Từ bán dường như rất thấp, chỉ sợ lợi nhuận chưa đến một nửa. Tính toán như vậy, cô bận rộn cả ngày chỉ kiếm được 10 đồng, thậm chí còn ít hơn. Mặc dù số tiền này không phải quá thấp, nhưng hai người đã hoàn toàn kiệt sức.

“Ít như vậy, ngày mai có đi nữa không?” Dịch Tình hơi nhát gan.

“Đồng chí Dịch Tình, khi cô còn trong quân đội, tiền lương một tháng hiện tại của cô đại khái cũng chỉ khoảng 100 đồng, đúng không? Số tiền bản thân cô kiếm được căn bản không đủ tiêu. Nhưng cô có biết những người bên ngoài kiếm được một tháng bao nhiêu hay không? Cô có tin rằng bọn họ trả giá và cố gắng còn vất vả hơn những gì cô và tôi đã trải qua ngày hôm nay không?” Sở Từ thở dài.

Dạy cô gái này cũng khá tốt, bằng không Sư đoàn trưởng Dịch thự sự quá đáng thương.

Sở Từ không có lòng tốt giải thích giúp người khác, chỉ là nàng tôn trọng thành quả lao động của mình. Dù kiếm được mấy trăm nghìn cũng được, mấy đồng cũng thế. Chỉ cần bản thân nàng kiếm được thì tuyệt đối không có lý gì để không thích.

Mặc dù nhìn thấy được ánh mắt khinh thường và chán ghét của Sở Từ. Nhưng lúc này Dịch Tình lại không còn sức để phản bác. Hơn nữa... hôm nay cô rất xúc động.

Trước kia ba luôn nói đất nước đã lâm vào cảnh khốn khó cách đây hơn 20 năm trước. Ông còn luôn nhắc khi đó rất nhiều người chết đói, kêu cô phải quý trọng từng hạt gạo lương thực. Nhưng suy cho cùng thì thời đại mà ba nói đã trôi qua, mà cô không có ấn tượng. Thậm chí mấy năm nay ba từng bước thăng chức. Ngay cả mẹ cũng có thể nuôi sống cả nhà, nên cô trước nay chưa bao giờ lo lắng vì củi, gạo, mắm, muối.

Nhưng mà hôm nay đến những gia đình đó, ban ngày mà trong nhà tối om. Ngay cả điện cũng không dám dùng, còn dùng đèn dầu kiểu cũ trước đây. Những người già đó mặc quần áo lỗi thời không ra gì, giày dép trên chân trẻ con vừa dơ vừa rách. Đó là điều mà cô không thể tưởng tượng được.

Hơn nữa, cô thậm chí không nghĩ đến còn có người bởi vì tiết kiệm mấy hào mà không chữa bệnh, có trẻ con bởi vì mấy đồng học phí mà không đi học. Thậm chí có một số gia đình đến bây giờ vẫn chưa có đồ điện.

Quả thực đáng sợ.

Từ Vân Liệt và Sở Từ có xuất thân tương tự. Khi Từ Vân Liệt còn nhỏ chỉ sợ cuộc sống còn khó khăn hơn những người mà hôm nay cô đã thấy, đúng không? Cho nên, đối với Từ Vân Liệt, cô quá mức xa xỉ? Bởi vậy anh mới có thể lựa chọn người phụ nữ không phóng khoáng như Sở Từ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play