Sở Từ nói về đạo lý căn bản là không thể phản bác.
Sắc mặt Dịch Tình đều suy sụp, màu sắc xanh trắng trông rất đẹp. Lúc này Sở Từ đột nhiên cảm thấy Dịch Tình cũng không phiền phức như vậy. Dù sao cuộc vui lớn như vậy, thật thú vị! Đặc biệt là cô trông xinh đẹp, dáng vẻ tức giận khác hẳn mọi khi, giống như đang hát tuồng, rất thú vị.
Bị ánh mắt khiêu khích của Sở Từ nhìn chằm chằm như vậy, Dịch Tình như muốn phát điên. Cô hơi hối hận. Bởi vì Sở Từ căn bản ra bài không theo lẽ thường. Cô cho rằng Sở Từ sẽ thảo luận về kiến thức y học với cô, cho rằng mình có thể khoe ra những kiến thức hiểu biết về nước ngoài với cô ta. Nhưng kết quả lại kêu cô rao hàng...
Phải biết rằng, trước giờ cô đi mua đồ luôn đến các cửa hàng bách hóa nhà nước. Khi thấy những người bán hàng rong rao hàng, cô tuyệt đối chỉ xem thường và không tiếp cận một chút nào.
“Cô đang ngụy biện!” Dịch Tình nghẹn một hồi mới nói một câu, lại nói tiếp: “Cô không được rao hàng!”
“Cô là nhân viên của tôi, quảng cáo bệnh viện nhà mình một chút có vấn đề gì sao? Nếu cô không muốn bị đuổi việc, phiền cô hãy giống như tôi rao lớn tiếng và vang dội một chút, rao thêm mấy lần.” Ngay khi Sở Từ có hứng thú xấu xa, căn bản là không thể dừng lại.
Cô Dịch này quá khoe khoang, mặt mũi cao hơn trời.
“Không thể!” Dịch Tình lập tức hét lên.
“Trước đó cô Dịch nói thật dễ nghe, còn nói so tài với tôi. Xin hỏi cô lấy cái gì so tài với tôi? Một cô gái chỉ biết ăn diện, ngũ cốc chẳng phân biệt, cả người không có chỗ nào không quý giá. Người như cô còn cần phải so tài sao? Ở nhà để cho ba mẹ nuôi là được rồi, tìm người xui xẻo như tôi làm gì?” Sở Từ không đuổi người đi được thề không bỏ qua.
“Sở Từ, cô gái ngang ngược này, cô nói bậy gì đó? Tại sao cô dám xem thường tôi?” Dịch Tình tức giận.
“Tôi xem thường cô sao? Không có, tôi đang khen cô giống như bảo vật quốc gia.” Sở Từ cười khẽ, giây tiếp theo quay đầu chậm rãi rao hàng.
Giọng nói của nàng ngọt ngào và thanh tao, to và rõ ràng, nghe rất thoải mái. Đặc biệt là dáng vẻ tự nhiên này giống như đang làm một việc vô cùng bình thường, làm cho Dịch Tình càng thêm cảm thấy khó tin.
Cô... là con gái của Sư đoàn trưởng, cũng là niềm hy vọng của mẹ cô. Từ nhỏ đến lớn, mọi người đều ngước nhìn cô, ghen tỵ với cô. Cô xưa giờ chưa làm qua chuyện thấp hèn như vậy.
Quả nhiên từng làm cô gái hôi hám ngang ngược chính là da mặt dày như vậy. Dịch Tình hơi uất ức nghĩ.
Nhưng không rao thì sao? Không rao thì bị Sở Từ đuổi ra khỏi bệnh viện. Hôm nay vất vả cầu xin lâu như vậy đều mất trắng. Nếu rao...
Dịch Tình do dự một lúc, đột nhiên nghĩ đến Sở Từ là cháu gái của Đại tá Bạch, có lẽ cũng không đáng sợ như vậy?
“Rao thì rao, tôi biết cô là muốn làm khó tôi. Nhưng cô cũng đừng quá xem thường tôi. Lúc trước tôi ở đơn vị chiến đấu có cực khổ nào không chịu qua chứ?” Dịch Tình kiên nhẫn nói, chỉ cảm thấy tủi nhục cả đời mình đều đã dùng hết.
“À, sau khi rao xong, buổi tối cô về nhà nhớ khóc lóc kể khổ trước mặt Sư đoàn trưởng Dịch, nói cô vì học tốt mọi thứ mà tự nguyện, không trách tôi, làm Sư đoàn trưởng Dịch cảm thấy tôi ỷ thế hiếp người. Đừng quên đó!” Sở Từ lại châm chọc.
Dịch Tình nghẹn họng, trong lòng nghẹn muốn chết.
Nếu dựa theo tình huống bình thường, cô nhất định sẽ nói với ba một câu. Nhưng cô sẽ không chủ động nói Sở Từ không tốt. Quả thực sẽ tỏ ra mình tủi thân trước, sau đó nói chuyện thay Sở Từ. Như vậy mới có thể để cho người khác đồng tình kẻ yếu, càng cảm thấy cô hiểu chuyện...
Nhưng tại sao ở chỗ Sở Từ, tâm tư của cô đều bị nhìn thấy rõ ràng như vậy?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT