Đại tá Bạch sau khi nghe xong Sở Từ kể lại những gì đã trải qua thời thơ ấu, tâm trạng đã rất nặng nề. Mà Sở Từ như là không nhìn ra, lại bắt đầu nói về chuyện của Sở Đường.
“Em trai cháu dù sao cũng là bé trai. Lúc đó cậu cả vẫn chưa có con nên chuẩn bị nhận nó về nuôi để nối dõi tông đường. Nhưng đáng tiếc, cậu cả rất nhanh đã có ba đứa con trai. Sở Đường tự nhiên trở nên có cũng được mà không có cũng không sao. Cho nên từ nhỏ phải phụ trách tất cả việc nhà, hỡ một chút bị cậu cả đánh chửi. Nhưng may mắn nó từ nhỏ đã thông minh. Sau khi giành được cơ hội đi học thành tích hàng năm đều rất xuất sắc...” Sở Từ tiếp tục nói.
Khi nhắc đến em trai Sở Đường này, Sở Từ nhướng mày. Đại tá Bạch cũng có thể nhìn ra được con bé này thực sự xem em trai thành báu vật. Cũng may em trai của con bé là đứa hiểu chuyện, bằng không thì có thể sẽ bị con bé cưng chiều đến sinh hư.
Sau khi nghe xong tất cả những gì Sở Từ nói, thời gian đã trôi qua rất nhiều.
Gương mặt già nua của Đại tá Bạch cũng không nhịn được. Từ Phú Niên có lỗi với hai chị em này, mà ông già như ông ta cũng có lỗi!
Mặc dù mấy năm nay ông ta cảm thấy mình có lỗi với nhà họ Từ, nhưng thái độ của ông ta với gia đình người ta cũng không quá đáng. Chức vụ của Từ Phú Niên thực sự là do ông ta nghĩ cách đề bạt. Ngay từ đầu ông ta chỉ cung cấp một chức vụ nhỏ mà thôi. Tất nhiên, sự quan tâm đặc biệt của người khác không phải là ý của ông ta...
Khi nhà họ Từ mới đến thủ đô, ông ta đã chuẩn bị cho một căn nhà, môi trường ở mức trung bình, không đặc biệt cao cấp. Ngoài ra còn tìm việc cho mấy đứa em của Từ Phú Niên, cho một số tiền cũng không nhiều, cũng không hơn.
Nhưng lúc này, ông ta lại cảm thấy mình đã nợ hai chị em Sở Từ quá nhiều. Nếu tính theo sự cực khổ của bọn họ mấy năm nay thì ông ta còn sống chỉ sợ cũng trả không xong!
“Chuyện này... là lỗi của ông.” Thật lâu sau, Đại tá Bạch thở dài nói: “Năm đó ông cũng không nghĩ nhiều. Cô bé à, cháu có yêu cầu gì cứ việc nói, ông sẽ làm những gì ông có thể.”
Sở Từ không nhịn được cười: “Ông Bạch, ông vẫn đừng dễ dàng hứa hẹn.”
Đại tá Bạch sửng sốt, sau đó khóe miệng co giật. Dáng vẻ ghét bỏ này quả thực không cần quá rõ rang như vậy.
“Lại nói tiếp, cháu là cháu gái của cảnh vệ theo ông. Ông chăm sóc cháu cũng là lẽ dĩ nhiên. Hơn nữa hiện tại chúng ta vốn dĩ là hai ông cháu. Cho nên ông cũng không giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo cháu... Cô bé à, Bạch Chấn Thăng ông là người sắp xuống mồ rồi. Nhưng bây giờ lại không có người thân nghiêm túc, Từ Phú Niên này ông nhất định không thể giữ lại. Sau này ông sẽ là người cô đơn. Cho nên, ông suy nghĩ... tương lai cháu và em trai cháu hãy dưỡng lão đưa tang cho ông đi.” Bạch Chấn Thăng nói.
Sở Từ nheo mắt. Không phải là nợ nàng sao?
“Cháu ghét bỏ cái gì? Nhà họ Bach của ông trước kia cũng từng có thân phận và địa vị. Mặc dù không có nhiều châu báu, nhưng tiền bạc... thực sự không thiếu. Bản thân ba cháu là Từ Phú Niên cũng biết con đường làm quan không có hy vọng gì, còn dùng hết mưu kế với ông như vậy, đơn giản chính là vì chút vật ngoài thân này. Mấy thứ đó tương lai đều để lại cho chị em hai đứa, hai đứa còn không vui?” Đại tá Bạch nói tiếp.
“Ông cũng biết con bé cháu không thiếu tiền. Nhưng dù sao cháu cũng phải nghĩ cho chồng của cháu chứ? Tiểu Từ là người có thực lực, có ngày sẽ leo lên vị trí cao hơn ông. Nhưng nếu không có chỗ dựa thì nó sẽ lãng phí rất nhiều thời gian. Trước kia ông không thích chăm nom cho Đại Phú, đó là coi thường. Nhưng Tiểu Từ thì khác, nếu giúp được thì ông vẫn sẽ giúp.” Đại tá Bạch nói tiếp.
Ông ta đã lớn tuổi, nói không quan tâm việc sau khi chết là không có khả năng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT