Editor: demcodon

Sở Từ làm vậy là cố ý, nhìn thấy dáng vẻ của Bạch Phụ Bình trong lòng càng cảm thấy buồn cười. Thì ra cái gọi là xuất thân là giả, chẳng trách ông không đủ tự tin như vậy. Đối với người như Bạch Phụ Bình, nàng cũng không cần phải khách sáo, cũng không muốn khách sáo, tự nhiên sẽ không kiềm chế tính khí của mình.

“Trưởng phòng Bạch, ngài làm sao vậy? Sao không nói lời nào? À, tôi hiểu rồi, tục ngữ nói rất đúng, đồng hương gặp đồng hương nước mắt lưng tròng, kích động quá mức đúng không? Đúng rồi, không biết trước đây Trưởng phòng Bạch ở trong thôn nào, thị trấn nào, huyện nào? Biết đâu chúng ta còn có chút quan hệ họ hàng. Hơn nữa, tôi vẫn có một số mạng lưới ở huyện. Nếu ngài còn có người thân nào ở trong huyện, tôi chỉ cần chào hỏi một tiếng là có thể chăm sóc thay ngài. Ngài cảm thấy được không?” Sở Từ cười hì hì nói.

Còn không phải là không muốn bị người ta nói là đồ quê mùa sao? Ông càng không thích thì nàng càng phải nói ra.

Mí mắt của Bạch Phụ Bình không ngừng co giật, ước gì có thể lập tức chạy trốn.

Mà vợ của Bạch Phụ Bình vừa thấy, thở dài đi tới: “Tiểu Sở à, con đừng trêu chọc chú con. Ông ấy là người rất sĩ diện, không thích nhắc đến chuyện quá khứ...”

Bùi Phương mỉm cười, nói một cách thoải mái hào phóng.

Sở Từ hơi ngạc nhiên liếc mắt nhìn bà Bạch này, phát hiện người phụ nữ này khoảng 40 tuổi trông khá xinh đẹp, khí chất đáng quý nhất. Giống như những phu nhân giàu có đời trước, rất bao dung.

Số phận của Bạch Phụ Bình cũng quá tốt, lại cưới được người phụ nữ như vậy. Quả thực là... cải trắng ngon bị heo ủi.

Lúc này Bùi Phương nhìn Sở Từ, cũng không khỏi lộ ra vẻ ngạc nhiên. Bà từ lâu đã biết rõ xuất thân của chồng. Mà bà, đáng lẽ là gả cho Bạch Phụ Bình thật. Chỉ tiếc, người đàn ông đó đã mất sớm. Mặc dù người chồng hiện tại của bà không thể so sánh với người đàn ông mối tình đầu của bà. Nhưng năm đó ông cũng trợ giúp cho bà rất nhiều.

Chính chồng là người đã chữa lành nỗi đau mất đi người đàn ông mà bà yêu thương. Hơn nữa, mặc dù chồng không có nhiều tài năng, nhưng cũng là người thành thật trung thành. Bao năm qua giữa vợ chồng đối xử với nhau cũng tôn trọng như khách.

“Trưởng phòng Bạch thật may mắn.” Sở Từ không chút ngại ngùng nói.

Mặc dù không nói ra lý do, nhưng mọi người đều có thể nghe hiểu được.

Cái may mắn này đều có thể nghịch thiên, chưa kể đã nhận một người ba như vậy, còn cưới người phụ nữ như vậy, thật không biết tại sao trời cao lại giúp đỡ ông như vậy.

“Tiểu Sở, con cứ thích nói đùa.” Bùi Phương cười: “Con thích ăn món gì? Lát nữa thím đi mua, tay nghề của thím chỉ bình thường. Nếu món nào không biết làm thím sẽ sang nhà kế bên hỏi trước.”

“Con và anh Từ không kén ăn.” Sở Từ nói.

“Không kén ăn là tốt rồi, con gái nhà thím không thích ăn thịt. Lát nữa con ăn nhiều một chút, con gái phải có chút da thịt mới đẹp.” Bùi Phương lại nói.

Bà nói xong lại nghĩ đến cái gì, nhìn chồng và ba chồng, do dự vài giây rồi nói: “Phụ Bình, hôm nay hiếm khi gặp được đồng hương, anh cũng nên trò chuyện với hai đứa nhiều một chút. Hơn nữa ở nông thôn có quy định giỗ Tổ, cả nhà anh đến đây lâu như vậy cũng chưa từng trở về tảo mộ phải không? Hay là hôm nào em sẽ cùng anh trở về thôn Thiên Trì thăm một lần, xem thử bà con quê nhà có ai cần giúp đỡ thì giúp đỡ một chút. Anh thấy thế nào?”

Bà vẫn luôn tò mò về cuộc sống quá khứ của chồng. Bởi vì bà luôn cảm thấy, đôi khi người đàn ông này dưỡng như có chuyện gì giấu bà.

Chỉ là sau bao nhiêu năm, khi bà nhắc đến về quê thì chồng lập tức trở mặt. Cái tên thôn Thiên Trì là trong một lần bà cô tình nhìn thấy địa chỉ trên phong thư ông chuẩn bị gửi đi.

Hôm nay hiếm khi có ba chồng ở nhà và nhắc lại chuyện xưa. Cho nên bà cũng muốn nói thử xem sao.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play