Editor: demcodon

Từ Vân Liệt cúi đầu nhìn ly trà trong tay mình cũng hơi tò mò. Mấy ngày nay ngày nào hắn cũng uống, hương vị không tệ.

“Ly của anh Từ hả? Là tráng dương.” Sở Từ không đỏ mặt nói thẳng.

Nghe được những lời này, bác Thẩm suýt chút nữa phun ra. Đại tá Bạch cũng nheo mắt.

Nụ cười trên mặt Từ Vân Liệt chợt tắt lịm, đẩy ly trà lên bàn: “Tiểu Từ, anh.... không cần đâu.”

Hắn là biểu hiện chưa đủ ra sức sao? Cơ thể cũng khỏe mà!

“Anh suy nghĩ vớ vẩn gì vậy? Anh đang trong kỳ tân hôn, uống mấy thứ này rất tốt cho cơ thể. Nếu không sẽ nhanh già. Không riêng gì anh, chỉ cần là người trẻ tuổi đều có thể uống, lo trước khỏi họa.” Sở Từ vội vàng nói.

Dù sao thứ này được sản xuất bởi sách Phúc Duyên, thực sự không có tác dụng phụ.

Sau khi nói như vậy, Từ Vân Liệt cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.

So với trà của Từ Vân Liệt, bác Thẩm đều cảm thấy ly trà lão niên của mình cũng không tệ. Sau khi vào bụng còn rất thoải mái, dường như mệt mỏi trên người đều giảm bớt mấy phần. Ông lập tức lại uống thêm mấy hớp, cũng tin tưởng những gì Sở Từ nói.

“Cô bé, cháu cũng rất thú vị.” Uống xong trà, Đại tá Bạch đột nhiên nói một câu, trên mặt lộ ra nụ cười.

So với vẻ mặt lúc mới vào cửa thì bây giờ trông thuận mắt hơn rất nhiều. Nàng nhìn dáng vẻ ông cụ này có thể cảm nhận được một mùi hương đồng loại từ trên người ông ta. Nàng có thể tưởng tượng rằng ông cụ này trước kia rất dũng cảm, trên tay dính máu hoặc là khí chất cũng đủ để cho nàng tôn kính. Vừa rồi khinh thường chỉ vì một chút việc nhỏ. Bây giờ thay đổi thái độ cũng bởi vì thêm mấy phút hiểu biết, cũng làm nàng nhìn rõ ràng hơn.

“Ngài cũng vậy.” Sở Từ cười: “Đại tá Bạch, ngài đến đây là xem tranh phải không? Đồ treo trong phòng làm việc của tôi, muốn xem lúc nào cũng được.”

Bác Thẩm nghe giọng điệu này của cô thì thở dài nhẹ nhõm.

Đại tá Bạch nổi tiếng là tính tình lập dị, nghe nói khi còn trẻ ông ta rất quyền lực. Nhưng cũng có nhiều thành tích phi thường.

Ông nghe người thế hệ trước nói, năm đó vị Đại tá Bạch này đã mắc sai lầm lớn. Bởi vì ông ta tự phụ và tàn bạo nên đã theo đuổi kẻ thù không ngừng. Khi đến bãi mìn thì toàn quân bị diệt, ngay cả bản thân ông ta cũng suýt chút nữa đã chết. Ít nhiều nhờ lúc nguy cấo có một người lính che chở ông ta. Người lính kia đã chết, mà ông ta bị huỷ hoại gương mặt. Bởi vì cuộc chiến đó mà ông ta áy náy cả đời. Nhưng từ đó về sau, tâm trạng của Đại tá Bạch cũng dần nguôi ngoai, cứ thế leo đến vị trí này. Thậm chí còn có thể cao hơn nữa, chỉ là ông ta đã lớn tuổi.

Ông ta ở tuổi này về hưu cũng không sao. Mặc dù tính cách hành quân của ông ta đã thay đổi rất nhiều, nhưng tính tình vẫn rất cứng rắn, nói là trước khi tìm được người thừa kế thích hợp thì cho dù ông ta chết cũng phải chết trên vị trí này. Cho nên đến bây giờ chưa có ai lay chuyển được ông, hơn nữa thể chất của ông ta tốt, năng lực còn mạnh mẽ hơn. Cho nên vẫn tiếp tục làm Đại tá của quân đội.

Đại tá Bạch rất dứt khoát, cũng không nói chuyện với Sở Từ mà trực tiếp di chuyển vào phòng làm việc. Nhưng vừa đến phòng làm việc, giống như phản ứng của bác Thẩm trước đó, trong chớp mắt ông ta đã bị đồ vật trong phòng chinh phục.

Con hổ cũng có sở thích.

Đại tá Bạch thích chính là những thứ này. Ông ta yêu thích một số đồ cổ xưa, đặc biệt là cổ xưa truyền thừa; đừng nhìn ông ta là quân nhân đánh giặc, nhưng ông ta viết chữ thư pháp rất giỏi, cầm kỳ thư họa mọi thứ đều thông thạo, tuyệt đối có thể so sánh với những nhà văn lớn thời cổ đại.

Chỉ có mấy người thân quen mới biết được sở thích của ông ta. Người ngoài cũng không dám nghĩ đến, dù sao ai có thể tin được một ông cụ quê mùa lại thích nghe nhạc, cũng thích vẽ viết lên giấy trắng chứ.

“Được, là thứ tốt!” Đại tá Bạch đột nhiên lấy chiếc kính lúp từ trong túi ra, cẩn thận nhìn kỹ bức tranh kia.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play