Editor: demcodon

Hai ông cụ nói chuyện vui vẻ một lúc sau xem như vừa rồi không có chuyện gì xảy ra. Từ Vân Liệt cũng rất thân với bọn họ, nên bữa cơm này ăn cũng coi như vui vẻ.

Cơm nước xong còn một tiếng nữa mới đến giờ hẹn lúc 4 giờ, nên Từ Vân Liệt dẫn theo Sở Từ đi dạo quanh khu nhà ở. Trong quân đội này không thiếu thứ gì, thậm chí bán mọi thứ như căn tin trường học. Sở Từ cũng coi như biết được thêm.

* * *
Cùng lúc đó, Sư đoàn trưởng Dịch đã trở về nhà, nhìn thấy con gái còn giận dỗi không để ý đến y cũng hơi bực bội, trực tiếp gọi con gái đến trước mặt.

“Con có biết hôm nay mình đã làm gì sai không?” Sư đoàn trưởng Dịch nói.

“Con không có!” Dịch Tình tức giận.

“Không có? Con cho rằng chúng ta đều là kẻ ngốc nghe không hiểu những lời con nói sao? Tình à, con đừng nhìn Tiểu Từ là người thành thật, điều gì nên hiểu trong lòng nó cũng biết rất rõ!” Sư đoàn trưởng Dịch cảm thấy không thoải mái và nói tiếp: “Hôm nay ba dẫn con qua đó cũng là nhất thời hồ đồ. Ba vốn nghĩ mình chưa từng thấy qua Sở Từ này, thuận tiện gặp một lần cũng không sao. Ai biết con vừa vào nhà đã không cho người ta sắc mặt tốt. Trước đây ba chưa bao giờ thấy con làm nũng với vợ chồng ông Thẩm như vậy. Không phải cố ý làm xấu mặt người ta sao?”

Sư đoàn trưởng Dịch thở phào nhẹ nhõm, lại nói: “Con gái à, con ở trước mặt Sở Từ người ta thật sự không có gì đáng kiêu ngạo. Lúc ăn cơm, ba có nghe ông Thẩm nói Sở Từ người ta tự mình kiếm tiền nuôi em trai vào đại học, còn con thì sao? Con biết cái gì? Không nói đến chuyện khác, tiền con tiêu sài đều là ba mẹ dành dụm cho con; hoặc chính là dựa vào gương mặt này được bạn bè trong trường cho. Ngoài ra công việc này, với trình độ của con cũng chỉ có thể bang bó vết thương cho binh lính, biết một số thuốc tây, giải phẫu đứng đắn con cũng làm không được. Trong mấy năm nay, mặc dù con cầm danh hiệu kỹ thuật, nhưng tự mình nghĩ lại, người khác có phải cho ba mặt mũi mới bầu con hay không?”

“Ba! Con... con ở trong bạn cùng lứa tuổi đã xem như...”

“Đã xem như tốt đúng không?” Sư đoàn trưởng Dịch trực tiếp chặn lời cô nói: “Những người khác là không có hậu trường như con. Nếu không, con cho rằng con có thể sống tốt hơn bọn họ sao?”

“Ba cũng không yêu cầu con có triển vọng lớn nào, chỉ cần đừng lùi về sau là được. Nhưng con nhìn xem mấy năm nay, con ngoại trừ vây quanh Tiểu Từ thì còn làm được gì? Nếu Từ Vân Liệt có một chút thiện cảm với con thì không sao. Nhưng người ta đã mấy lần ám chỉ con tránh xa một chút, con lại không nghe lời. Tình à, con là con gái của ba, ba có thể hại con sao? Trước kia ba cảm thấy hai đứa bọn con xem như xứng đôi. Nhưng bây giờ ba cảm thấy, nếu con thật sự thành đôi với Từ Vân Liệt, đó mới gọi là không xong!” Sư đoàn trưởng Dịch nói tiếp.

Dịch Tình lập tức khóc không ra hơi.

“Tiểu Từ đã có bạn gái, con hãy tỉnh táo lại đi. Ba đã nghĩ kỹ rồi, đơn xin kết hôn của nó được phê duyệt sớm cũng tốt, cũng có thể làm con dập tắt phần tình cảm này.” Sư đoàn trưởng Dễ nói.

Trước đó bởi vì chưa nhìn thấy Sở Từ, đơn xin này y vẫn luôn chưa giải quyết. Bây giờ cũng đến lúc.

Từ Vân Liệt là một nhân tài. Trước kia y lo lắng một nửa kia của hắn không đủ nhận thức về tư tưởng hoặc là nhân phẩm có vấn đề, muốn điều tra một chút. Bây giờ cũng điều tra xong, có thể đưa ra quyết định.

“Không được! Ba, tuyệt đối không thể phê duyệt! Ba phê duyệt thì con làm sao đây? Mọi người trong khu nhà ở đều biết con thích anh Vân Liệt, anh ấy dẫn một đứa con gái vào, con đã thành trò cười. Nếu bọn họ kết hôn, ba bảo con gác mặt ở đâu? Hơn nữa Sở Từ căn bản không thích hợp với anh ấy, người phụ nữ độc đoán và vô lý như cô ta chỉ biết ảnh hưởng đến anh Vân Liệt cả đời!” Dịch Tình nóng nảy, cũng không quan tâm đến thể diện mà trực tiếp hét lên.

Sư đoàn trưởng Dịch vừa nghe thì hoảng sợ. Đây là con gái của y sao? Con gái yếu mềm và hiểu chuyện đó sao? Trách y, lẽ ra nên chặt đứt tình cảm của nó sớm hơn!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play