Dịch Tình nói lời nhẹ nhàng êm dịu, nhìn qua ngược lại cũng không nhìn ra có ý làm thấp đi Sở Từ. Dù sao Sở Từ thực sự là thương nhân.
“Cô Dịch muốn mua?” Sở Từ cũng giả vờ nghe không hiểu hỏi.
Dịch Tình rất chân thành gật đầu: “Tôi biết cuộc sống của cô không dễ dàng. Từ nhỏ ba tôi đã dạy tôi nếu có thể giúp đỡ người khác, nên cô đừng khách sáo với tôi.”
Sở Từ nhìn cô gái này đặt mình ở vị trí cao, không khỏi cảm thấy buồn cười. Sau khi suy nghĩ mấy giây mới nói: “Sư đoàn trưởng Dịch quả thực biết dạy con gái, làm cho cô có một trái tim nhân hậu như vậy. Cô nói cũng đúng, cuộc sống của tôi không dễ dàng. Nhưng có rất nhiều người còn khó khăn hơn tôi. Nếu cô có lòng muốn giúp, vậy không bằng cứ dứt khoát một chút. Tôi cũng không bán đồ cho cô, cô đưa tiền cho tôi là được. Tôi lập tức cho người đưa về huyện Y Thủy làm chuyện tốt này.”
Sở Từ nhếch miệng mỉm cười, Dịch Tình bị thái độ trực tiếp làm cho sửng sốt, chưa kịp phản ứng lại.
Đây đúng là con bé ngang ngược, lại không biết xấu hổ đòi tiền? Đúng rồi, cô nhớ lần đầu tiên gặp Sở Từ thì nàng cũng là như thế này!
“Cô Sở, như vậy thì không tốt lắm đâu... Nếu tôi trực tiếp đưa tiền cho cô, giống như không tôn trọng người khác. Cô là con gái, tôi làm sao có thể làm cho cô xấu hổ chứ?” Dịch Tình lại nói.
“Nhưng tôi không cảm thấy không tôn trọng.” Sở Từ nhướng mày, vẻ mặt vô tội: “Tôi nghèo, điểm này thực sự đúng, hơn nữa con người của tôi rất đơn giản. Nếu tôi cầm tiền của cô, còn chiếm lợi của cô mà không thừa nhận, cho rằng là giao dịch bình đẳng thì tôi quá giả dối. Cô Dịch, chuyện làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ trinh tiết này tôi sẽ không làm. Cho nên, nếu cô muốn giúp tôi thì trực tiếp một chút, đừng làm những việc dư thừa. Hai chúng ta cũng không thân, cô muốn ném tiền thì cứ ném. Tôi sẽ không cảm thấy có gì không tốt.”
Nàng nói xong, trong phòng im lặng.
Gương mặt già của ba mẹ Thẩm Dạng hơi co giật.
“Cô.... cô...” Dịch Tình cứng họng đến mức đỏ bừng, cũng không biết nên nói gì.
Loại cảm giác này giống như đang chọc phải một kẻ vô lại. Nhưng bạn có biết rõ đúng sai đến đâu thì đối phương đều căn bản không quan tâm, còn phải dùng một cách thô tục và thô thiển nhất làm bạn không nói nên lời.
“Nói rất đúng.” Sau một hồi bình tĩnh, Sư đoàn trưởng Dịch mới mở miệng nói: “Cô Sở, con gái của tôi đã quen được nuông chiều, từ nhỏ chưa từng chịu khổ. Trên mặt tiền bạc cũng thoải mái hơn, mới làm cho con bé nói ra lời như vậy. Tôi thay mặt con bé xin lỗi cô, hơn nữa tôi hứa sau này nhất định sẽ dạy dỗ lại, không được mắt chó xem người thấp. Hôm nay là một ngày tốt lành hiếm có, hy vọng mọi người đừng bởi vì con bé mà ảnh hưởng tâm trạng. Cô thấy có được không?”
Sư đoàn trưởng Dịch này quả thực là một người biết đúng sai. Lúc xin lỗi cũng không có kéo dài, thái độ rất hợp quy tắc.
“Ngài là thủ trưởng, dùng để bảo vệ đất nước. Một con bé như tôi không có chuyện gì nhận lời xin lỗi của ngài là không đúng. Hơn nữa Sư đoàn trưởng Dịch là Sư đoàn trưởng Dịch, cô Dịch là cô Dịch, hoàn toàn là hai chuyện khác nhau. Hơn nữa, tôi biết thế hệ con cháu của người ba rất hiếu thảo và tốt bụng, rất đáng được khen ngợi. Nhưng người ba quá yêu thương con... cũng không phải chuyện tốt đẹp gì, đúng không?” Sắc mặt của Sở Từ thay đổi, dường như không quan tâm nhẹ nhàng nói một câu.
Sư đoàn trưởng Dịch vừa nghe sắc mặt đã thay đổi. Sở Từ đây là nhắc nhở y viêc cưng chiều con gái vô pháp vô thiên à?
Nhưng... quả thực cũng nói có lý, thời cổ đại còn nói cưng con như giết con. Bây giờ cũng như thế, mấy năm trước phổ biến cậu ấm cô chiêu gây ra chuyện lớn chết người. Nhưng không ai dám kiểm soát, mấy năm nay sự việc như vậy vẫn còn.
Y không phải người không nói lý. Chuyện hôm nay là con gái y sai, trong lòng y biết rõ điều này.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT