Editor: demcodon

Ba Từ cũng thuận miệng hỏi, nhưng phát hiện xung quanh đột nhiên yên tĩnh một lúc. Con trai vốn dĩ đang ăn ngon lành, nhưng động tác chậm lại. Trương Hồng Hoa càng thêm kỳ quái, sắc mặt thay đổi, dáng vẻ ấp úng làm cho ông hơi bất an.

Từ Vân Đống do dự một lúc, nhưng dứt khoát nói thẳng: “Ba, con cũng không muốn lừa ba. Con đã nghỉ học lâu rồi! Đi học có gì tốt? Vừa khó vừa mệt, hơn nữa em không thể hòa nhập trong lớp. Mọi người đều cười nhạo con.”

Sắc mặt ba Từ lạnh lùng, nhưng nghĩ có lẽ là do người khác. Bởi vậy lại nói: “Ai, tại sao bọn họ cười nhạo con?”

“Năm ngoái, con nói muốn đến Phúc Duyên Đài tổ chức sinh nhận cho bạn họ. Kết quả Sở Từ không cho con vào cửa. Các bạn học cảm thấy con nói mạnh miệng nên cô lập con. Bọn họ cả ngày đều nói con trèo cành cao, còn nói mấy lời khác rất khó nghe. Dù sao con không muốn bị khinh bỉ. Bên ngoài có nhiều người thất học như vậy, thêm con cũng không sao. Trong nhà không phải có ba và mẹ con sao? Con ở nhà mấy năm thì tìm cô gái có gia cảnh không tệ kết hôn. Đến lúc đó cho hai người cuộc sống tốt.” Từ Vân Đống nói với vẻ mặt không sao cả.

Trong thôn có nhiều bé trai không đi học. Gã đã 16 tuổi, một số bạn thân cùng tuổi với gã có thể tự kiếm tiền. Gã sẽ không ngu ngốc đi thi đại học như Sở Đường, trong huyện này còn thiếu người đi thi đại học sao? Đầu tiên là tham gia vòng sơ tuyển lại đến kỳ thi lớn, hơn 600 học sinh đầu bảng cuối cùng chỉ có hơn 40 người một bước lên trời, xác suất quá nhỏ!

Tất nhiên, bản thân Từ Vân Đống cũng không biết sở dĩ bạn học trong trường không muốn chơi với gã cũng không phải bởi vì gã không có cách mời khách ở Phúc Duyên Đài. Mà bởi vì sau khi gã không thể vào Phúc Duyên Đài, diễn xuất cả người đều thay đổi, sợ người khác xem thường gã. Bởi vì một chút chuyện vặt vãnh đã gây gổ với bạn học, cố tình gã còn có một người mẹ đánh đá bao che cho con, ai còn dám trêu chọc nữa? Chỉ có thể kính trọng nhưng không dám gần.

Lúc này Từ Vân Đống cũng không cảm thấy mình có lỗi. Thậm chí nói xong còn tập trung ăn, càng làm cho ba Từ ngồi đối diện tức ngực khó chịu.

Ông cho rằng con trai mình chịu ấm ức, trong lòng thậm chí còn hơi tin tưởng nó. Nhưng bây giờ con trai lại nói với ông, lý do không đi học chỉ là bởi vì chuyện đi Phúc Duyên Đài ăn cơm.

“Không phải bà nói với tôi là điểm của nó không tệ sao? Đã lây như vậy rồi, sao nó không đi học?” Ba Từ tức giận đến mức tay phát run, ánh mắt hơi tối sầm.

“Ông hét cái gì? Điểm của Vân Đống chúng ta vốn dĩ là không tệ, nhưng tôi cũng mới biết được nó nghỉ học đã lâu. Nhưng mọi chuyện đều đã như vậy, chúng ta còn có thể làm gì nữa? Hơn nữa, đi học cũng chưa chắc là đường ra duy nhất. Bây giờ đi học nghề sớm một chút cũng không tệ, Vân Đống không phải thích ăn sao? Cho nên tôi nghĩ cho nó đi theo đầu bếp của Phúc Duyên Đài học chút tay nghề. Ai biết ông vô dụng như vậy, lại bị Sở Từ phận con cháu đuổi việc.” Trương Hồng Hoa cũng tràn đầy bất mãn.

Ba Từ đương nhiên biết đi học không phải đường ra duy nhất. Bên ngoài còn rất nhiều người không biết chữ cũng đều sống tốt. Nhưng ông lại muốn con trai mình sống một cuộc sống tốt.

Trước kia Trương Hồng Hoa cả ngày nói con trai sẽ vào đại học. Nhưng còn bây giờ thì sao? Xảy ra chuyện lập tức sửa miệng. Nếu cứ bị bà tiếp tục cưng chiều như vậy, con của ông sẽ bị hủy!

“Dựa theo lời bà nói vậy là lỗi của tôi hả?” Ba Từ giận dữ hét lên.

“Tất nhiên là lỗi của ông. Đã sắp hai năm rồi, ông đang làm gì? Tôi vừa phải trồng trọt vừa phải chăm sóc con. Tại sao tôi lại bận rộn như thế? Hơn nữa thái độ của ông bây giờ là gì vậy? Con trai chỉ là không đi học mà thôi, lại không đi trộm cướp! Có cần trừng mắt to đến như vậy không?” Trương Hồng Hoa không cam lòng yếu thế.

||||| Truyện đề cử: Hái Hồng |||||

Ba Từ vừa thấy máu trong người trào ra, đột nhiên đứng lên, đôi tay run rẩy lật bàn úp lại.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play