Editor: demcodon

Sở Từ không quá chú ý đến chuyện thi đại học. Đầu tiên là nàng vốn dĩ không thích học chữ, thứ hai là bởi vì kỳ thi đại học bây giờ không còn đáng sợ như thời đại của nàng.

Phải biết rằng vào triều đại Đại Hạ, con cháu nhà nghèo đều nghĩ xuất đầu lộ diện và không chỉ có đặc biệt mười năm học tập vất vả.

Bây giờ thi đại học là một năm một lần. Nhưng ở Đại Hạ thì ba năm một lần, rất nhiều người 4-50 tuổi vẫn còn cố gắng tham gia cuộc thi. Cho nên ở tuổi Sở Đường, mặc dù học thêm mấy năm thì nó chẳng là gì với nàng cả.

Vào ngày có điểm thi, Sở Từ đang nghiên cứu huyệt đạo cơ thể người trên người gỗ đối diện rất mê mẩn. Đột nhiên có tiếng động lớn truyền đến cửa phòng, Sở Đường xông vào như cơn gió, trực tiếp bế Sở Từ lên tốc độ cực nhanh.

“Chị ơi! Chị nhanh xem đi, em thi đậu! Điểm hạng nhất cả huyện đệ!” Sở Đường nói xong cũng không bỏ Sở Từ xuống mà nhấc chân ôm người chạy ra ngoài như bay.

Dánh sách được dán ở những nơi dễ thấy trên các đường lớn hẻm nhỏ của huyện, có vô số người lần lượt đến xem điểm thi. Nhưng càng có nhiều người buồn bã bởi vì không nhìn thấy tên mình.

Đi xem điểm thi với Sở Đường còn có mấy giáo viên trong trường cậu. Hiện tại đang chiếm vị trí, vừa thấy cậu bế Sở Từ đến, gương mặt già cũng kích động đến bật khóc. Sở Đường đặt Sở Từ xuống, Sở Từ lập tức nghe mấy người lớn tuổi xung quanh nói: “Sở Đường nhà cháu thực sự có triển vọng nha! Hạng nhất đó, điểm này chỉ sợ có thể cao nhất trong cả tỉnh! Hết khổ rồi! Bà chủ Sở, em trai cháu có được ngày hôm nay thật sự ít nhiều cũng nhờ có cháu đó!”

“Đúng vậy, với điểm số này được phân đến trường học chắc chắn không tệ! Nhưng điểm của huyện chúng ta năm nay tốt hơn nhiều, 12 học sinh vào đại học và 30 học sinh vào cao đẳng, đã rất ấn tượng!” Có giáo viên nói.

Ánh mắt của Sở Từ cũng sáng ngời. Mặc dù nàng không để ý đến điều này, nhưng có tin tức tốt cũng không tệ. Nàng nhìn tên và điểm trên bảng. Mặc dù nàng không hiểu rõ lắm, nhưng nàng rất hài lòng với danh hiệu hạng nhất này.

“Không đúng, trường học phân như thế nào? Tiểu Đường không phải đã điền nguyện vọng sao?” Sở Từ hơi khó hiểu.

“Chị à, thật sự việc điền nguyện vọng thi vào đại học chỉ mang tính tượng trưng và trên danh nghĩa. Học sinh bọn em không mang tính quyết định, hơn nữa chỉ có hai nguyện vọng. Mặc dù em thi điểm cao, nhưng vẫn có trường hợp em được trúng tuyển vào trường học điểm thấp. Tất nhiên, cũng sẽ không chôn vùi những học sinh có điểm cao. Nói chung đều được nhận vào các trường cao đẳng cao cấp nhất dựa trên điểm của học sinh. Chỉ là điểm của em đặc biệt xuất sắc, nên có cơ hội cao hơn đến một trường học tốt.”

Lúc này Sở Từ mới gật đầu hiểu rõ. Nhưng vừa rồi nàng thật sự bị Sở Đường làm cho sợ hãi. Thằng nhóc này giống như phát điên, xem nàng thành đồ vật mà bế lên chạy đi, cũng không sợ té ngã.

Bình thường kêu cậu luyện võ tập thể hình thì dáng vẻ của cậu nhìn như một học sinh yếu ớt. Bây giờ xem ra lại rất mạnh mẽ.

Mặc dù dáng vẻ này của Sở Từ nhìn qua rất vui vẻ, nhưng so với các thành viên khác trong nhà thì có vẻ quá nhạt nhẽo, làm cho mấy giáo viên hơi xấu hổ, còn tưởng rằng Sở Từ đang lo lắng về học phí. Nhưng sau khi nghĩ lại, không đủ sao? Ai không biết Sở Từ là kẻ có tiền chứ?

“Chị ơi, chị hãy tin tưởng em, sau này em nhất định sẽ giúp đỡ cho chị, tuyệt đối sẽ không kéo chân sao của chị.” Sở Đường nghiêm túc nói.

Các vị trí đều là phía trên sắp xếp. Mặc dù tương lai còn nhiều điều chưa biết, nhưng hiện tại cậu đã thi đại học. Cho dù tương lai có xảy ra chuyện gì cậu cũng sẽ không làm cho Sở Từ mất mặt.

“Nhóc con đã trưởng thành.” Sở Từ bĩu môi, cảm thán một câu lại nói: “Em đã làm rất tốt.”

“Mấy thầy cô, nhờ có sự dạy dỗ của mọi người mà Tiểu Đường nhà tôi mới có thành tích như vậy. Tối nay tôi mở tiệc ở Phúc Duyên Đài, xin mời mấy thầy cô đến chung vui.” Sở Từ nói.

Thật ra những giáo viên này đã biết điểm sớm hơn Sở Đường. Nhưng bọn họ chạy từ xa đến xem bảng điểm với Sở Đường cũng đều chân thành quan tâm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play