Editor: demcodon

Có nơi ở, cả người Thôi Hương Như cũng có thêm mấy phần sức sống nhiều, không giống vẻ mặt tuyệt vọng như vừa rồi. Nhưng dì Hoàng dù sao cũng làm mẹ chồng chị 5 năm, ở trước mặt bà nhất thời vẫn chưa kiên cường nổi. May mắn có Sở Từ ở bên cạnh không làm cho dì Hoàng chiếm được lợi.

Của hồi môn của chị không ít, xe đạp và đồng hồ bàn trong của hồi môn lúc trước đã bán. Cho nên còn lại cũng chính là máy may và thùng chăn, ngoài ra một số đồ dùng hằng ngày.

Sở Từ cũng không muốn để lại mấy thứ kia cho nhà họ Hoàng. Bởi vậy ngay cả là một cặp ấm trà cũng ôm đi toàn bộ. Mấy người nhà họ Hoàng nhìn thấy như vậy vẻ mặt vừa giận dữ vừa bất lực.

Mấy chị dâu có quan hệ tốt với Thôi Hương Như mỗi người đều giúp dọn đồ. Bởi vậy chưa đến một tiếng đã dọn xong đồ đạc. Tiếp theo, dì Hoàng nhìn trong nhà thiếu không ít đồ, trong lòng nghẹn một hơi lấy ra một hộp tiền nhăn dúm. Bên trong có tờ 100, 50. Nhưng có một số là mấy hào. Sở Từ cũng không chê phiền phức nghiêm túc kiểm kê. Sau khi xác nhận đúng 1000 đồng, lúc này mới đưa cho Thôi Hương Như cất.

"Chị Hương Như, chờ lúc lên huyện thuận tiện gửi tiền vào ngân hàng đi, giữ nhiều tiền trong người không an toàn." Sở Từ nói trước mặt mọi người.

Thôi Hương Như gật đầu, để cho nhiều người như vậy nghe chính miệng chị đồng ý gửi tiền vào ngân hàng thì ăn trộm cũng sẽ không đến.

Nói đến ngân hàng, Sở Từ cũng muốn xem "ngân hàng tư nhân" thời đại này trông như thế nào. Nhưng thứ nhất trên tay nàng chỉ có hơn 200 đồng, trong đó 200 là sáng nay mới kiếm được từ chỗ thím Quế Vân. Thứ hai trong không gian càng an toàn hơn. Cho nên tạm thời khẳng định không có cơ hội tiếp xúc với ngân hàng.

Trước mắt của hồi môn và tài sản đã được chia xong. Sở Từ đi cùng Thôi Hương Như và nhà họ Hoàng đến cục dân chính của huyện.

Lại nói tiếp, đây cũng là lần đầu tiên Sở Từ rời khỏi phạm vi thị trấn nhỏ này. Khoảng cách giữa thị trấn này và huyện rất lớn. Phần lớn nhà dân ở thị trấn đều là một số thấp bình thường, không gọn gàng. Nhưng ở huyện thì khác. Bên huyện mặc dù cũng có đồng ruộng, nhưng nhà ở tương đối dày đặc hơn thị trấn, nhà lầu và cửa hàng kinh doanh nhiều hơn không ít. Tất nhiên, đối với Sở Từ làm cho nàng kinh ngạc chính là xe điện, 4 xu một người. Bên trong có vị trí, coi như sạch sẽ, mạnh mẽ hơn xe ngựa xe bò trước kia nhiều. Quan trọng nhất chính là tốc độ nhanh. Nếu như thứ này đâm vào người đối phương khẳng định không chết cũng bị thương.

Vừa đến huyện, mắt của Sở Từ đều phát ra ánh sáng, đặc biệt là tò mò với những người sử dụng đồ điện. Nếu không phải trong lòng vì chuyện của Thôi Hương Như có khả năng lạc khỏi một đám người.

Quá trình ly hôn diễn ra rất nhanh, hai vợ chồng đi vào không bao lâu đã giải quyết xong mọi chuyện. Lúc đi ra họ cầm một tờ giấy xem như chính minh ly hôn.

"Hương Như..." Đầu Hoàng Kiến Dân hơi choáng vàng, mơ màng hồ đồ đã ly hôn. Trong lòng rất khó chịu, nhìn bóng dáng lạnh lùng của Thôi Hương Như theo bản năng vươn tay túm lấy cánh tay cô.

Thôi Hương Như hơi sửng sốt, nhưng vẫn lập tức bỏ qua, ánh mắt châm chọc nói: "Hoàng Kiến Dân, anh vẫn nên cách xa tôi một chút thì tốt hơn. Bây giờ chúng ta đã không còn là vợ chồng, tôi không muốn bị mẹ anh nói thành hồ ly tinh quấn lấy anh không buông."

"Anh... xin lỗi." Hoàng Kiến Dân hơi cúi đầu: "Anh cũng không muốn, em cũng biết trong lòng anh có em. Nhưng mẹ anh đang nổi nóng, anh không có biện pháp. Nếu... nếu bà nghĩ thông suốt, anh sẽ đến đón em về..."

Thôi Hương Như nghe được lời này, vốn dĩ đau lòng buồn bã ngược lại mỉm cười: "Anh xem tôi là cái gì? Muốn ném như thế nào cũng có thể? Hoàng Kiến Dân, hai chúng ta sau này ai gả cưới đều không liên quan nhau. Sau này tôi không bao giờ muốn nhìn thấy anh nữa nữa!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play