Sở Đường đã thức dậy và bắt đầu đọc sách từ sáng sớm, thấy Sở Từ hùng hổ đi ra ngoài cũng không suy nghĩ nhiều. Bởi vì mấy ngày nay không nhìn thấy dáng vẻ này của Sở Từ nên vô cùng lo lắng. Có đôi khi thật giống con trai, đặc biệt là khi sải chân bước đi và đột ngột nhìn thẳng một người.
Sở Từ quen thuộc đường đi đến nhà họ Hoàng, trong chốc lát đã đi đến nhìn thấy trước cửa rất náo nhiệt.
Bên cạnh là mấy người hàng xóm, chính giữa mới là cả nhà họ Hoàng. Mẹ chồng Thôi Hương Như cũng hơn 40 tuổi nhưng nhìn như là 60. Bởi vì một mình nuôi con trai con gái không dễ dàng, cho nên năm tháng trôi qua gương mặt già nhanh hơn những người khác.
Dì Hoàng không cao, mấy năm nay nuôi mập ra, trên nét mặt già nua không giấu khôn khéo tài giỏi, làn da sẫm màu, nhìn hơi dữ tợn.
Một trái một phải đứng bên cạnh dì Hoàng chính là con thứ hai Hoàng Kiến Tân và con gái út Hoàng Lan. Hoàng Kiến Tân năm nay 18 tuổi, đi học ở huyện giống như Sở Đường, chữ viết được thông qua. Lúc tết nhất lễ lạc thường viết câu đối giúp người trong thôn. Đương nhiên là phải trả tiền.
Về phần Hoàng Lan, gương mặt không tính xuất chúng. Nhưng một bộ quần áo xinh đẹp này giống như Sở Phương Phương nhà họ Sở kia, đều là người thích chưng diện, tuổi không lớn, mới 15 tuổi mà thôi.
Một trai một gái này nhìn về phía Thôi Hương Như đứng đối diện với dáng vẻ như đề phòng cướp. Mà chồng của Thôi Hương Như là Hoàng Kiến Dân, lúc này giống như gà con được ba mẹ con dì Hoàng bảo vệ ở sau người. Một người phụ nữ giống như Thôi Hương Như có thể ăn tươi nuốt sống hắn.
Thôi Hương Như mặt xám mày tro, trên mặt tuôn nước mắt: "Mẹ, con thật sự không phải cố ý làm mất vòng tay. Hơn nữa... hơn nữa ngày đó sau khi con khóa cửa đi thì Tiểu Lan... Tiểu Lan nó về nhà..."
"Thôi Hương Như! Cô có ý gì? Oan uổng em gái nhà mình là ăn trộm sao? Cô rốt cuộc là rắp tâm gì?" Đột nhiên, dì Hoàng chỉ vào mặt Thôi Hương Như mắng, trừng to đôi mắt dữ tợn: "Bản thân phạm lỗi không thừa nhận có phải hay không? Cái vòng tay kia rõ ràng chính là cô và đứa con hoang kia trộm. Tội nghiệp cho tôi một mình nuôi ba đứa con phải ăn mặc tiết kiệm nhiều năm như vậy mới mua được vòng tay kia không nỡ đeo. Cô khen ngược, tùy ý cho người ngoài cướp của tôi, con dâu như cô tôi cũng không dám nhận!"
Thôi Hương Như miệng ngậm đắng nuốt cay. Từ sau ngày đó Sở Từ đến chị đã bắt đầu hỏi thăm hàng xóm. Kết quả có 2-3 người nhìn thấy Hoàng Lan vào cửa. Nhưng lại có một người nói lúc Hoàng Lan rời đi lén lút, trong tay cầm đồ vật. Mặc dù không thấy rõ, nhưng lại giống kim loại hình tròn.
Vòng tay kia của mẹ chồng là bạc, một cặp, trên mỗi cái còn được đính ba viên đá quý. Nhưng bởi vì đã lớn tuổi nên đeo không hợp. Vòng tay này truyền con dâu không truyền cho con gái. Mặc dù không phải bảo bối vô giá, có thể xem như ngoài ngôi nhà thì nó là đồ vật đáng giá nhất.
Lúc hoài nghi là cô em chồng trộm vòng tay thì chị đã nói bóng nói gió hỏi qua. Phản ứng cô em chồng hơi không đúng, ánh mắt rất trốn tránh, nhưng chính là chết không thừa nhận.
Trải qua mấy ngày nay chị đã có thể khẳng định ai là ăn trộm. Cho nên kêu chị lại nói là lỗi của Sở Từ thì vô luận như thế nào chị cũng không làm được.
"Mẹ, con làm con dâu mẹ nhiều năm như vậy, mẹ còn không biết tính của con sao?" Thôi Hương Như khóc nói.
"Chính là hiểu biết mới không chấp nhận được cô. Cô nói thử xem, cô gả vào cửa mấy năm rồi? Ngay cả quả trứng cũng không đẻ được. Bình thường ăn ngon lười biếng, thức dậy trễ hơn mẹ chồng là tôi, còn làm hại con trai tôi ngã gãy chân. Bây giờ thương gân động cốt, mấy tháng vẫn chưa khỏi, không chừng còn để lại di chứng. Nếu còn giữ tai họa như cô thì nhà chúng tôi còn không phải bị cô khắc hết sao?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT