Tất cả đồ đạc trong quán ăn của dì Tiền đã bị nàng phá nát, đã không có giá trị. Cho nên Sở Từ căn bản không cầ thiết cũng thuê luôn những gì trong đó.
Dì Tiền làm buôn bán lâu như vậy đương nhiên có thể nghe hiểu ý của Sở Từ, lập tức sắc mặt của bà trắng bệch. Bà muốn trả nhà tự nhiên cũng muốn thuận tiện bán đồ đạc bên trong. Nhưng mấy thứ dùng trong sinh hoạt cũng chỉ có thể bàn giao cho khách thuê nhà tiếp theo. Nếu không ai sẽ thuê căn nhà trống chứ?
Nhưng Sở Từ đã mở miệng, bà còn có thể làm gì? Chỉ có thể cứng đầu nói: "Vậy... vậy đồ đạc trong nhà tôi sẽ kêu mấy đứa con trai và con dâu dọn..."
Bà vừa thốt ra lời này, bà Vương và chủ nhà đều mở to đôi mắt nhìn và giật mình. Tại sao dì Tiền đột nhiên đổi tính vậy? Trước đó không phải còn hung dữ dọa người sao?
Những người trong phòng bệnh dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn chằm chằm dì Tiền. Bà Vương nghĩ: có lẽ là bởi vì Sở Từ đuổi mấy tên trộm đi nên cảm động được dì Tiền này. Nhưng thành thật mà nói, sau một thời gian dài tiếp xúc với cháu Tiền này bà cũng có thể nhìn ra được người phụ nữ này căn bản không phải đèn cạn dầu. Làm sao dễ dàng cảm động như vậy?
Nhưng mặc kệ như thế nào, cháu Tiền có thể lui một bước cho dù là ai cũng là một chuyện tốt. Tảng đá lớn trong lòng chủ nhà cũng lập tức rơi xuống. Ngược lại thương lượng chuyện thuê nhà với Sở Từ.
Kết cấu căn nhà của dì Tiền cũng giống như Phúc Duyên Đài của Sở Từ. Nhưng giá cả ban đầu rẻ hơn nhà của Sở Từ nhiều. Ngay cả phòng trên lầu cũng tính 18 đồng một tháng cho nàng. Nếu Sở Từ cũng muốn thuê căn nhà trống bên cạnh quán ăn Tiền Tiến thì phải đập tường thông ba nhà với nhau. Cho nên còn phải tốn một số chi phí khác của hắn. Nhưng giá cả cũng không đắt.
Dì Tiền nghe giọng Sở Từ và chủ nhà trong lòng đau xót. Đó vốn dĩ là tài sản của bà. Bà vốn dĩ muốn đuổi Sở Từ đi. Nhưng bây giờ thì tốt rồi, tặng không đồ đạc của mình ra ngoài, một chút lợi ích cũng không vớt được!
Sau khi thương lượng với chủ nhà xong, ngày hôm sau Sở Từ thuê căn nhà trống khác, lại tìm mấy công nhân và bắt đầu bận rộn. Nhưng việc kinh doanh bên Phúc Duyên Đài cũng không bị chậm trễ. Ngoài công thức bí mật, các nguyên liệu khác cũng như cách làm Sở Từ đều giao cho Mạnh Hỉ Lai. Người này rốt cuộc cũng là đấu bếp lâu năm, làm ra món ăn cũng không khác gì Sở Từ. Hơn nữa trải qua một khoảng thời gian tuyên truyền nên Phúc Duyên Đài của Sở Từ xem như đứng vững vàng gót chân ở huyện. Thậm chí đã mơ hồ trở thành quán ăn số một ở huyện này.
* * * Mấy ngày sau, dì Tiền khập khiễng bước vào quán ăn và trả lại hết số tiền đánh cược còn lại cho nàng. Trước khi đi trông thật đáng thương, dường như mới mấy ngày đã già hơn mười tuổi.
Hai cú đạp của Sở Từ thật sự làm cho dì Tiền nhớ rất lâu. Sau khi trả tiền xong bà sẽ không xuất hiện nữa. Chỉ sợ cả đời này khi nhắc đến hai chữ 'Sở Từ' sẽ làm cho bà sợ hãi đến mất ngủ.
Phúc Duyên Đài mở rộng, việc buôn bán ngược lại rất tốt. Dù sao trước đây diện tích có hạn, khách đến ngồi lại cũng ít hơn. Nhưng sau khi mở rộng, Sở Từ đã đặc biệt xây dựng một số phòng riêng lớn, thu xếp sạch sẽ và thoải mái; còn thuê mấy nhân viên phục vụ trẻ tuổi làm cho Phúc Duyên Đài trông càng cao cấp hơn.
Bởi vì có nhân viên nên Sở Từ làm bà chủ cũng có nhiều thời gian rảnh rỗi. Mỗi ngày nhìn nhân viên phục vụ xinh đẹp bận rộn tới lui càng tập trung hết sức cùng Hoắc thần tiên nghiên cứu cách điều trị thính giác của Từ Vân Liệt.
"Bà chủ, bên ngoài có một ông già tìm cô." Sở Từ đang trò chuyện sôi nổi với Hoắc thần tiên, bên ngoài xuất hiện một người phục vụ nói, nói xong còn không quên bổ sung một câu: "Ông còn là người què..."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT