Những người có mặt đều sửng sốt, tâm trạng phức tạp, có người cảm thấy dì Tiền này cũng thực sự không dễ dàng. Chỉ là đánh cược mà thôi, không nhận cũng không có gì to tát. Dù sao cũng là hàng xóm. Nhưng lại có một số người không nghĩ như vậy. Dù sao mọi người đều ầm ĩ theo cả ngày, trước thi đấu còn vừa phun nước bọt vừa phun đinh. Tại sao vừa thua đã bắt đầu chơi xấu chứ?
Người giữ giấy nợ này nếu là ông lã bình thường có lẽ sẽ lập tức sơ ý đưa giấy nợ ra. Nhưng cố tình mời chính là người bảo thủ, ông lão này từ trước đến nay là người trung thực nhất. Vì một chữ 'tín', cho dù là con cái cũng có thể việc công xử theo phép công, càng đừng nói đến dì Tiền.
"Bà Tiền, bà có thể lấy giấy nợ về. Nhưng quán ăn này bà không thể tiếp tục buôn bán, hợp đồng thuê nhà nửa năm còn lại cũng phải chuyển cho Sở Từ. Đây là tất cả những gì hai người đã nói trước khi đánh cược. Cho dù bà muối đổi ý cũng phải có sự đồng ý của Sở Từ. Nếu không tôi không có tư cách làm chủ." Ông tiên sinh nói thẳng.
Hoắc thần tiên vừa nghe lời này cũng phụ họa gật đầu, cảm thấy trên huyện cũng có người có lý.
Sắc mặt dì Tiền tái mét. Tiền thuê nhà hơn nửa năm thật ra cũng không đáng giá bao nhiêu tiền. Tiền thuê nhà của bà khẳng định không có đắt như bên Sở Từ. Hơn nữa bởi vì thuê sớm nên lúc đó còn rẻ hơn. Tầng trệt mở quán cơm, trên lầu ở, cộng lại cũng chỉ 18 đồng. Thời gian thuê còn lại chưa đến tám tháng, cộng lại cũng chỉ 140 đồng.
Số tiền này mặc dù nhiều, nhưng so sánh với giấy nợ 1000 đồng tự nhiên là cái sau càng quan trọng hơn.
Chỉ là khi thua cuộc thi đấu này, bà ngay cả quán cơm cũng không thể mở được, còn có thể làm gì chứ? Trong quán ăn, bàn ghế nào không cần tiền? Trong quán ăn còn một số dầu, muối, nước tương, dấm trong kho cũng không ít. Nếu bây giờ không mở quán, không phải chuyển hết những thứ đó ra ngoài sao? Điều quan trọng nhất là đất đai trong nhà đã cho mấy anh em chồng trồng trọt từ lâu. Nếu như không mở quán ăn, hai vợ chồng bà chẳng có thu nhập gì cả. Bà còn ba đứa con trai...
Dì Tiền suy nghĩ đến điều này thì cảm thấy lo lắng đau khổ. Một lúc sau sắc mặt trầm xuống, cũng không còn khí thế như lúc trước, nhìn Sở Từ dịu dàng nói: "Sở Từ, lúc trước là dì sai, nhất quyết phải so đó với cháu. Khi đó dì cũng không suy nghĩ thông suốt, sợ cháu cướp chén cơm của dì... Nhưng lần này dì thật sự biết sai rồi. Cháu xem có thể cho dì một cơ hội được không? Dì hứa, sau này chúng ta nước giếng không phạm nước sông. Bất luận cháu làm hoạt động gì, dì cũng sẽ giả vờ như không nhìn thấy. Cháu thấy được không?"
Sở Từ nhìn bà cười chế nhạo: "Dì à, dì đã nói hết những lời tốt xấu rồi sao? Vốn dĩ tôi cảm thấy thứ tự đến trước sau, mọi việc nhường cho dì một chút cũng không sao. Thậm chí cũng không nghĩ nhất quyết phải ép dì đến đường cùng. Chúng ta có thể phát triển thành như vậy đó không phải là bản thân dì đưa ra sự lựa chọn sao? Bình thường dì đối xử quái gở với tôi, nhìn tôi và em trai tôi chỗ nào cũng không vừa mắt thì thôi, phải trái không chút e dè cản trở chúng tôi. Nhưng chuyện hôm qua dì làm quả thật không người con người nên làm. Bây giờ kêu tôi rút tay xem như chưa có chuyện gì xảy ra à? Dì nói cho tôi biết, nếu đổi lại thành dì, dì sẽ làm gì?"
Công việc buôn bán của quán ăn không tốt là điều thứ nhất. Thứ hai, việc buôn bán chú ý vốn dĩ chính là nguyên liệu thật. Căn bản không liên quan đến thứ tự trước sau. Ngoài ra, những ngôi nhà này đều cho người khác thuê để kinh doanh, đổi thành ai cũng vậy, có bản lĩnh khai trương phải chuẩn bị tâm lý cạnh tranh với người khác. Món ăn trong quán của nàng mặc dù ngon, nhưng giá cả lại đắt hơn quán ăn Tiền Tiến. Nếu dì Tiền làm tốt thì không chừng việc buôn bán sẽ tốt hơn trước. Nhưng bà nhất quyết phải dùng thủ đoạn nhỏ. Bây giờ xui xẻo cũng chỉ có thể nói là tự làm bậy không thể sống!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT