Nhà họ Tần mất ngủ một đêm, bà Tần cũng bị trằn trọc cả đêm. Dưới sự ép buộc của hàng xóm, trong nhà Tần Thất phải chịu mọi chi phí trừ tà. Tuy nói số tiền này không nhiều, nhưng cũng làm cho bà lão đau thấu tim gan.
Sáng sớm hôm sau, Tần Trường Bình và Tần Trường Tố đến nhà họ Sở kể lại câu chuyện một lần nữa, để cho Sở Tú Trinh ở lại kỳ thật cũng không phải chuyện lớn. Dù sao phòng ở của nhà họ Sở cũng không nhỏ, chỉ cần bọn nhỏ ngủ chung thì có thể dư ra một phòng. Nhưng ba ông cậu vừa nghe nguyên nhân Sở Tú Trinh bị đuổi về nhất thời đều làm mặt lạnh.
"Trường Bình à, loại chuyện mê tín này cũng không thể tin tưởng. Khẳng định là bà cốt kia nói bậy, sức khỏe mẹ cháu không tốt, đi qua lại càng không có lợi cho nó. Hơn nữa nhà cậu nhiều người cũng tương đối lộn xộn. Mẹ cháu ở đây cũng chưa chắc có thể dưỡng bệnh được ..." Cậu cả sốt sắng nói.
Tần Trường Bình vốn đã chuẩn bị tâm lý. Lúc này nghe nói như thế cũng không ngạc nhiên. Nhưng trên mặt vẫn phải tiếp tục diễn trò nói: "Cậu, có mấy thứ không thể không tin. Đêm qua đám rắn kia đuổi như thế nào cũng không đi. Mọi người sợ đắc tội quỷ thần cũng không dám giết. Ai cũng nói là ba cháu ngược đãi mẹ cháu mới gặp báo ứng. Nếu mẹ cháu tiếp tục ở nhà không chừng sẽ bị ảnh hưởng từ những đồ dơ này sức khỏe ngày càng sa sút. Đến lúc đó chuyện lạ trong thôn không thể giải quyết được..."
"Mặc kệ mày nói như thế nào, người này chúng tao không thể đón về!" Giọng cậu hai lạnh lùng lại nói: "Con gái gả chồng như chén nước đổ đi, chỉ lo nghĩ chu đáo cho nhà chồng, chẳng lẽ bên nhà mẹ cũng không quan tâm sao? Trong nhà tao có người già và trẻ con. Nếu như bọn họ xảy ra chuyện gì thì làm sao đây?"
Cậu hai nói xong hai ông cậu khác cũng đều gật đầu, còn cậu ba thì nói với ông Sở: "Ba, chuyện này chúng ta thật sự không thể lo được. Tú Trinh đã sớm là người của nhà họ Tần, ba mẹ cũng không thể vì nó mặc kệ con trai và cháu nội được?"
Ông Sở nghe được những lời này trên mặt cũng lộ ra vài phần ủ dột. Những năm gần đây ông cũng từng nghĩ tới nhúng tay vào chuyện của con gái. Nhưng ông có ba đứa con trai, giữa thăng bằng ba chén nước vốn dĩ là chuyện không dễ dàng. Nếu như thêm đứa con gái nữa thì trong nhà còn không biết sẽ loạn thành cái gì.
Có được tất có bỏ, con gái vốn dĩ để nối dõi tông đường cho gia đình khác. Cho dù tốn nhiều tâm tư cũng vô dụng. Huống hồ ba đứa con trai của ông nói đúng vậy. Trong nhà nhiều trẻ con như vậy, sức khỏe trẻ con yếu ớt. Nếu như bọn nó bị đồ dơ quấn lên thì nguy hiểm rất lớn.
"Trường Bình, cháu không phải nói những đồ dơ này là bảo vệ mẹ cháu mới sẽ xuất hiện sao? Nếu nói như vậy dù nó ở thôn họ Tần cũng không sao. Dù sao có cháu và Trường Tố chăm sóc sức khỏe khẳng định sẽ tốt lên, không cần nghĩ đến chuyện dọn đi làm cho người ta nghe xong chê cười." Cuối cùng ông Sở đưa ra quyết định, còn bà Sở ở bên cạnh bĩu môi nhưng không nói gì. Chồng và con trai nói cái gì bà cũng đồng ý.
Mặc dù trong lòng đã chuẩn bị xong, nhưng Tần Trường Bình và Tần Trường Tố đều lạnh lẽo trong lòng. Đây là người thân ruột thịt sao? Năm đó mẹ của Sở Từ cũng bị từ chối như vậy sao?
"Ông ngoại..." Tần Trường Bình chua xót mở miệng.
"Đừng nói nữa, cháu và Trường Tố hiếm khi đến một chuyến, ăn bữa cơm rồi đi." Ông Sở lập tức cắt đứt lời của Tần Trường Bình, tiếp theo liếc mắt nhìn Sở Thắng Lợi một cái: "Thằng cả, vợ mày lại bận việc gì thế? Cả ngày không về nhà, còn không nhanh đi kêu nó trở về nấu cơm!"
Nhắc tới đến vợ là Vương thị thì mặt Sở Thắng Lợi đen, để cho ba mở miệng ông lại không thể không trả lời, chỉ có thể im lặng đi ra ngoài tìm người.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT