Thu mua dược liệu từ trong tay thôn dân mặc dù không được bao nhiêu tiền. Nhưng nếu muốn duy trì thời gian dài thì trong tay không có tài chính là không được, cũng may nàng tiếp tục dựa theo sách Phúc Duyên học hẳn là có thể phối ra nhiều thuốc. Thứ y dược này bất luận ở thời đại nào cũng sẽ không mất đi tầm quan trọng, cũng có thể mang đến cho nàng một số tiền.
Lúc này, Sở Từ và chồng của Trương Quế Vân hoàn toàn bàn bạc ổn thỏa. Sau khi từ nhà mới trở lại chỗ Thôi Hương Như ở đưa thuốc mỡ dùng để giảm đau thắt lưng tặng cho ông.
Thuốc mỡ này là thoa ngoài da, chú Trương không biết về dược liệu. Nhưng nghĩ dù sao không phải đồ nhập khẩu. Cho dù mặc kệ dùng hẳn cũng không có vấn đề quá lớn. Bởi vậy cũng rất sảng khoái nhận.
"Đúng rồi, mấy ngày nay cháu cũng hồ đồ, vẫn luôn gọi chú là chú Trương. Nhưng cháu cẩn thận suy nghĩ lại dường như thím Quế Vân mới là họ Trương. Thôn chúng ta hình như không kết hôn cùng họ..." Sở Từ đột nhiên nhớ tới chuyện này nhịn không được hỏi.
Bởi vì nàng quen với Trương Quế Vân trước, cho nên hơi có định kiến. Hơn nữa thím Trương Lục trong thôn, còn có chú Trương Ngũ làm thợ xây cho nàng đều họ Trương. Bọn họ lại có quan hệ thân thích với người trước mặt nàng. Cho nên nàng theo bản năng cho rằng chồng của Trương Quế Vân cũng chung một họ với bà.
"Trong thôn thật sự không có kết hôn cùng họ. Chú nhớ ngày đó lúc chú và Quế Vân kết hôn còn mất nhiều sức để kiểm tra nhiều thế hệ. Sau khi xác định không có huyết thống phải giải thích từng nhà, được mọi người đồng ý mới kết hôn. Nhưng đây cũng là bởi vì nhà mẹ của Quế Vân ở thôn nam, cách khá xa. Cho nên mặc dù là cùng họ, nhưng quan hệ cũng không quá lớn." Chú Trương cười nói.
Không kết hôn cùng họ là quy tắc cũ của thôn Thiên Trì, chỉ là quy tắc đã lưu truyền rất lâu. Mà gần mười mấy năm nay người trẻ tuổi trong thôn đều hy vọng tự do yêu đương. Cho nên quy tắc cũng bị hòa tan không ít.
"Quy tắc thôn chúng ta coi như thoáng hơn. Nhưng cũng không phải mỗi người đều có thể thành công kết hôn giống chú và Quế Vân. Chú nhớ rõ... cũng mười mấy năm trước đây, trong thôn chúng ta có một cặp trẻ tuổi quen nhau, đáng tiếc là cùng tộc. Mặc dù tuổi bằng nhau, nhưng giữa lẫn nhau khác nhiều thế hệ. Mặc dù không phải chỉ là họ hàng xa không thể xa hơn. Nhưng chuyện hôn nhân vẫn bị người trong nhà phản đối. Cho nên bọn họ uống thuốc trừ sâu tự tử." Chú Trương lại cảm khái một tiếng.
Ông may mắn ở chỗ ông cố của Trương Quế Vân là chạy nạn đến. Mặc dù họ Trương, nhưng khác với cùng tộc bản địa của bọn họ. Cho nên thành ngoại lệ.
Nhưng sau khi cặp tình nhân tự tử từ mười mấy năm trước, trong thôn cũng không quá khắc khe với chuyện này nữa. Chỉ cần không phải họ hàng gần, lại càng không trong vòng ba đời, gần như không có vấn đề gì lớn.
Mặc dù Sở Từ đã bị sốc khi nghe những lời này, nhưng cũng không ngoài ý muốn. Dù sao nói về truyền thống và ngoan cố thì thời cổ đại càng sâu hơn.
Những lời này đã bị Sở Từ đảo mắt đã quên mất. Chú Trương đi rồi nàng lại đi hỏi thăm Thôi Hương Như một chút, mới biết được chú Trương tên là Trương Bảo Sơn, khoảng 37-38 tuổi, nghe nói lúc tuổi trẻ vì kết hôn cũng thay đổi bất ngờ. Bởi vì Trương Quế Vân đợi 5-6 năm, trong nhà cầu xin trưởng bối trong tộc. Sau khi xác định giữa hai dòng họ này không có huyết thống cuối cùng mối nhân duyên này mới thành.
"Đúng rồi A Từ, ba ruột của em họ gì?" Thôi Hương Như đột nhiên nghĩ tới vội vàng hỏi.
Sở Từ hơi sửng sốt, ba ruột?
"Em không biết." Sở Từ ăn ngay nói thật. Trước khi nàng mượn xác hoàn hồn, Sở Từ mập đều tránh mọi chủ đề có liên quan đến ba ruột của mình. Ngay cả khi có người ở ngay trước mặt cô nói chuyện về người đàn ông đó, cô cũng sẽ lập tức xoay người rời đi. Bởi vậy cho tới nay chỉ biết ba của mình dường như có biệt danh gọi là 'Đại Niên', người trong thôn cũng đều gọi như vậy. Về phần dòng họ và những người khác trong gia đình của ba, hoặc là họ hàng đều hoàn toàn không biết gì cả.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT