Editor: demcodon

Lúc này trong đầu Trương Hồng Hoa đã không ngừng tính giá, tính đến cuối cùng sắc mặt đều xanh. Hơn 200 đồng, Từ Nhị cũng đáng giá này?

"Không được, không được, mấy đứa mỗi người một cái áo bông còn chưa đủ? Còn có chăn này hai bộ cũng dễ làm thôi. Trong nhà mày cũng không có nhiều chỗ để những đồ này..." Trương Hồng Hoa vội vàng nói.

"Nếu mẹ không mua cũng được. Chờ anh cả của con trở về kêu anh ấy mua cho con." Từ Nhị cố ý nói.

Khóe miệng Trương Hồng Hoa run rẩy, nhìn chằm chằm trên mặt Từ Nhị muốn thủng một lỗ trên. Không thể không nói, họ Sở này cũng không phải thứ tốt, đặc biệt là Sở Từ này! Trước kia dù sao cũng là đứa con hoang không ai nuôi không ai quan tâm, một chút quy củ cũng không hiểu. Con trai bà mới đến bao lâu chứ? Lại đi theo Sở Từ học được tính khí thất thường như vậy!

Nếu cứ tiếp tục như vậy, tương lai thằng hai này chỉ sợ sẽ ngày càng phản nghịch! Trương Hồng Hoa suy nghĩ, đột nhiên nói với Từ Nhị: "Thằng hai à, nếu cuộc sống của con ở đây quá khổ, vậy không bằng ly hôn về nhà đi. Tiền sính lễ trước đó mẹ trả lại cho nó, cuộc hôn nhân này coi như không thành?"

"Thím chẳng lẽ đã quên sao? Ngày đó đưa người tới thím đã ký hợp đồng. Cho dù thím muốn đổi ý, vậy cũng phải đợi đến 5 năm sau đi." Sở Từ ở bên cạnh không mặn không nhạt nhắc nhở một câu.

Trương Hồng Hoa nhất thời nghĩ tới trong nháy mắt ngậm miệng: "Tám bộ chăn và sáu cái áo bông đúng không? Được rồi, trở về ta suy nghĩ lại. Nếu suy xét rõ ràng sẽ nhanh chóng đưa đồ tới cho mấy đứa." Trương Hồng Hoa căng da đầu nói.

Bà suy xét một chút, áo bông và chăn đều dùng bông. Một bộ chăn mặc dù bình thường 4 ký bông, nhưng dùng ít một chút cũng được.

"Vậy được, tôi và Từ Nhị sẽ chờ tin của thím. Nhưng có một chuyện thím đừng quên, thời tiết mùa đông bên chúng tôi lạnh. Lúc thím mua chăn số ký không thể thiếu, thấp nhất 4 ký." Sở Từ nói nhẹ một câu ở sau lưng.

Trương Hồng Hoa vừa nghe suýt nữa ói ra máu. Nhưng bà cũng không phải lần đầu tiên nhìn thấy bản lĩnh vô lại của Sở Từ này. Bởi vậy cũng không tiếp tục giảm giá, mà là cõi lòng đầy tâm sự rời đi.

Bà vừa đi, biểu cảm vui mừng trên mặt Từ Nhị rốt cuộc không nhịn được, đối mắt sáng lên.

"Có vui vẻ như vậy không? Bây giờ cậu chính là người nhà họ Sở của tôi. Cho dù anh cả cậu đến đây cũng không có biện pháp làm chủ thay cậu." Sở Từ cũng không quên đâm con dao nhỏ lạnh lẽo.

Từ Nhị mỉm cười: "Anh cả của tôi vẫn không có tin tức, tôi còn tưởng rằng anh ấy xảy ra chuyện gì. Trước kia anh ấy gửi thư cũng sẽ không nhắc tới tình hình quân đội. Cho nên làm cho tôi cũng không hiểu biết về chiến sự, chỉ có thể lo lắng. Bây giờ thì tốt rồi, cuối cùng cũng an tâm."

Sở Từ liếc mắt xem thường, thư này đương nhiên không thể nhắc tới những chuyện có liên quan đến quân đội. Bằng không, không cẩn thận tiết lộ cơ mật quân sự trong thư thì ai chịu trách nhiệm?

Nhưng nghĩ đến quân đội trong lòng Sở Từ thật sự rất ngứa. Nàng muốn cưỡi ngựa, muốn cầm cây trường thương đã từng chiến đấu với nàng, muốn rơi đầu chảy máu, giết đến sảng khoái!

Thật đáng tiếc khi cơ thể này ở trạng thái không thể tập võ, hơn nữa căn cốt cũng không tốt. Cho dù tương lai tập võ cũng chỉ có thể tự bảo vệ mình, không có khả năng sẽ có thành tựu quá lớn. Đương nhiên, dựa vào sự cố gắng của nàng tương lai có đối phó với người thường vẫn là có thể.

Chờ sau khi Từ Đại kia trở về nàng thật ra muốn xem người đàn ông này vuông hay tròn có thể làm cho Từ Nhị ngoan ngoãn và ngưỡng mộ như vậy.

Sau khi nhận được tin vui này, Từ Nhị luôn cảm tháy phấn khích, cả người ấm áp không ít, làm việc đều đặc biệt ra sức. Bảy mẫu đất của Sở Từ trước đó đã xử lý xong. Bây giờ lại có hai anh em này hỗ trợ, trước khi Sở Đường và Từ Nhị đi học vùng đất trồng trọt đã được bỏ trống và sẵn sàng chuẩn bị gieo trồng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play