Đêm đã khuya, Đình Sương nằm ở trên giường gọi điện thoại cho Bách Xương Ý.
“Anh có biết là mình đánh rơi khăn tay không?” Trên tay Đình Sương đang cầm cái khăn mà cậu quên trả lại.
Bách Xương Ý nói: “Không biết.”
Đình Sương giơ khăn lên trước ống kính: “Cái này vẫn ở chỗ em nè.”
Bách Xương Ý cười bảo: “Ừ, anh biết.”
“Ồ?” Đình Sương nói: “Anh vừa bảo không biết mình mất khăn cơ mà?”
Bách Xương Ý: “Ở chỗ em thì sao tính là đánh rơi được.”
Hình như là thế thật.
Đình Sương nhìn cái khăn trong tay một lát.
Ừ, đương nhiên là không tính.
Cậu để điện thoại qua một bên, bao nhiêu nhớ thương ngọt ngào thì lăn qua lộn lại trên giường cho bằng hết. Sau đó mới cầm điện thoại lên, hời hợt nói với Bách Xương Ý rằng: “Chồng ơi, em buồn ngủ rồi.”
Đây là lần đầu tiên Bách Xương Ý nghe thấy xưng hô này, khóe môi của anh cong lên: “Em nói gì cơ?”
“Em nói là... e hèm.” Đình Sương nhịn cười, lại bắt đầu giở giọng nhân viên đài phát thanh, cao giọng tuyên bố từng chữ một: “Chồng của anh, buồn ngủ rồi.”
“Ngủ ngon.” Đình Sương đang muốn ngắt videocall, đột nhiên nghĩ ra một chuyện, hỏi Bách Xương Ý: “Bên anh trời tối chưa?”
Bách Xương Ý đi tới cạnh cửa sổ: “Đang là chiều tà.”
Đình Sương để chân trần xuống giường, cũng đi tới bên cạnh cửa sổ, kéo tấm rèm ra: “Chỗ em là rạng sáng, có rất nhiều ánh sao trên bầu trời.”
Cậu nhớ những lần cùng Bách Xương Ý ngắm sao trời ở trong vườn, ở trong núi, ở trên mặt biển đêm.
Bách Xương Ý bảo: “Chỗ anh cũng có rất nhiều ánh sao.”
Đình Sương nói: “Anh làm sao mà thấy được, bên anh trời đã tối đâu.”
“Đúng là không nhìn thấy.” Bách Xương Ý nhìn chân trời sáng bừng, ánh mặt trời đã che lấp đi vầng sáng của những ngôi sao khác: “Nhưng anh biết chúng vẫn đang ở trên bầu trời.”
Trong lòng Đình Sương bỗng thấy bình yên đến lạ. Một ngày dài chẳng mấy khi cậu được nhìn thấy Bách Xương Ý, nhưng cậu vẫn biết rằng anh luôn ở đó.
Đình Sương ngồi lên bệ cửa sổ, kể với Bách Xương Ý chuyện của Chúc Văn Gia.
Cậu vừa nhớ lại chuyện cũ vừa kể, từ những điều vặt vãnh nhỏ bé, cho đến việc một tiếng trước cùng nhau đá banh. Suốt quá trình cậu đều kể lại một cách khẽ khàng, bình thản như chiếc lá cây đung đưa trong gió.
“Anh biết không, hôm nay thấy nó mặc quần áo cũ của em, em như nhìn thấy mình của trước đây vậy. Em chẳng biết nên miêu tả cảm giác ấy ra sao nữa...” Đình Sương quay đầu, nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ chốc lát, rồi mới chuyển tầm mắt lại về phía màn hình di động.
Bách Xương Ý nhìn cậu, trong đôi mắt có ý cười nhàn nhạt, anh hiểu rõ Đình Sương đang nói cái gì.
“Em bỗng nhớ về cái lần bọn mình cãi nhau, hoặc là những khi em gây ra rắc rối ─ ─ em cũng biết mình thường xuyên làm ra mấy chuyện kiểu đấy.” Đình Sương dừng một chút: “”Trước nay anh chẳng bao giờ trách mắng em, cũng không hề nổi giận. Ngày hôm nay khi nó tới tìm em, em đột nhiên đã hiểu được... đứng ở vị trí của anh là cái cảm giác gì.”
Hóa ra dáng vẻ ung dung bình thản ấy không chỉ do tu dưỡng, mà thật sự cho rằng “chẳng có gì”.
Dường như trên đời này “chẳng có gì” là to tát, bao gồm cả sinh lão bệnh tử.
Cảm giác ấy rất phức tạp, nhất thời Đình Sương chẳng nói rõ ràng được.
Có lẽ là bị Bách Xương Ý ảnh hưởng. Hoặc có lẽ đã trải qua trèo đèo lội suối, đến khi cậu ngoảnh đầu nhìn lại, góc nhìn của cậu đã hoàn toàn thay đổi so với trước kia. Cậu biết một đứa trẻ khuyết thiếu cảm giác an toàn là như thế nào. Cậu biết hối hận đến tột cùng là ra làm sao. Cậu biết có rất nhiều chuyện thật sự không dễ dàng, chẳng có gì là đúng đắn hay sai lầm tuyệt đối. Hoặc có lẽ chỉ đơn giản là vì cậu có quá nhiều tình yêu, nhiều đến mức không muốn tính toán bất luận vấn đề gì.
Tựa như rượu mạnh đốt người, vị dấm chua gắt, hòa vào sương tuyết, đun thành một vò ôn nhu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT