*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đình Sương nhìn chằm chằm màn hình điện thoại một lúc lâu, biết lúc này mình đã thắng, nhưng không cảm thấy vui vẻ gì cho cam.

Cậu sờ máy hủy giấy, nóng.

Chuyện mà Chúc Văn Gia hứa với cậu, không làm được; chuyện mà cậu hứa với Chúc Văn Gia, cũng không làm được.

“Đang suy nghĩ gì thế?” Bách Xương Ý vừa trở về đã nhìn thấy sắc mặt khó coi của Đình Sương.

Đình Sương không kể lại vụ mình nhờ Chúc Văn Gia đi lấy con dấu riêng, cậu tiến tới đấy ôm eo Bách Xương Ý, nói: “Nghĩ chuyện công ty ấy mà. Thế nhưng anh ký hiệp định bảo mật rồi, em không bàn bạc với anh nữa, mấy chuyện còn lại cứ để em tự giải quyết.”

Mặc dù có vài chuyện vẫn chưa nghĩ thông, thế nhưng chỉ cần qua ngày mai thôi, tất cả mọi chuyện sẽ kết thúc.



Thứ hai, mưa xối xả.

Ngoài cửa sổ sấm vang chớp giật, ban ngày mà trời đen sì chẳng khác nào ban đêm.

Đình Sương mặc áo vest, thắt cà vạt chỉnh tề, cầm lấy túi tài liệu rồi bảo với Bách Xương Ý: “Em đã đặt trước bàn ở tầng cao nhất của khách sạn rồi, 7h tối nay, chờ em về nhé.”

“Thật sự không cần anh đi cùng à?” Bởi vì lệch múi giờ, mới sáng sớm mà Bách Xương Ý đã phải mở cuộc họp trực tuyến với các nghiên cứu sinh ở dưới quyền, hiện tại thấy Đình Sương định ra ngoài, anh tạm dừng cuộc họp lại.

“Không cần.” Đình Sương đùa giỡn: “Anh tuấn tú quá, sẽ cướp mất sự nổi bật của em.”

Bách Xương Ý đã vì cậu mà giẫm chân vào vũng nước đục, như vậy là đủ rồi.

Đi xuống tầng, trên mặt đường đọng nhiều vũng nước lớn, trời lại còn đang mưa to, chẳng mấy chốc ống quần của Đình Sương đã ướt nhẹp, có chút lạnh, có chút bẩn. Cậu ngẩng đầu nhìn cửa sổ của khách sạn, nghĩ thầm, hai chân của Bách Xương Ý phải được khô ráo và ấm áp.

Cậu nhớ về mấy tháng trước, khi hai người bọn họ cùng đứng trên sân thượng của viện LRM, lúc ấy vừa vặn là mùa hè, Bách Xương Ý có hỏi cậu rằng, đại học là cái gì?

—— Tiên phong của nhân loại.

Chú già đẹp trai sống quá lý tưởng, nhưng không phải tất cả mọi người đều có thể trở thành tiên phong của nhân loại.

Mưa rất to, Đình Sương gọi một chiếc taxi đi tới trụ sở chính của RoboRun.

Chín giờ kém hai phút.

“Xin hỏi ngài tìm ai ạ?” Lễ tân hỏi.

“Tôi tới tham gia hội nghị.” Đình Sương lấy giấy ủy thác của Đình Vân ra: “Tôi là người được ủy thác của vị cổ đông này.”

Lễ tân nhìn qua rồi bảo: “Xin ngài đợi một lát, để tôi gọi điện thoại cho thư ký Vương.”

“Thư ký Vương bảo vị cổ đông này không tham gia bất kỳ sự vụ nào của công ty.” Lễ tân nói lại với Đình Sương.

Đình Sương đáp: “Vậy cô bảo thư ký Vương lấy giấy tờ chứng minh người ủy thác của tôi từ bỏ quyền lợi ra đây. Hơn nữa, nhờ cô nói lại với thư ký Vương, tôi họ Đình.”

Không lâu sau, Vương Ái Thanh bước ra từ trong thang máy.

“… Tiểu Sương.” Vương Ái Thanh nói: “Cô khuyên cháu thật lòng, lúc đi học thì lo học cho giỏi, chuyện của người lớn khắc có người lớn giải quyết.”

Người lớn? Người lớn là chỉ Chúc Ngao đang nằm trong phòng bệnh ICU, hay là chỉ Ông Vận Nghi đang cầm giấy ủy thác giả chuẩn bị bán đứt công ty?

Đình Sương nở một nụ cười lịch sự, đưa giấy ủy thác cho Vương Ái Thanh nhìn, kế đó xài biểu cảm thương hiệu của Bách Xương Ý – cái kiểu ngoài mặt thì rất đúng mực, nhưng trên thực tế nói năng không có tí cảm xúc nào: “Thư ký Vương, tôi là người được Đình Vân nữ sĩ ủy thác tới, ngài không có quyền can thiệp vào quyền lợi của tôi. Nếu như ngài đại diện cho RoboRun ngăn cản quyền lợi của tôi và người ủy thác, vậy thì tôi sẽ kiện ngài và RoboRun ra tòa đấy.”

Vương Ái Thanh nhìn Đình Sương chốc lát, thở dài, quẹt thẻ rồi đưa cậu vào trong thang máy.

Hai người cùng đi lên trên tầng, Vương Ái Thanh nói: “Tiểu Sương lớn rồi, không giống như trước đây nữa.”

“Tôi cảm thấy trưởng thành rất tốt.” Đình Sương quay về phía mặt gương, chỉnh sửa lại chiếc kẹp vàng trên cà vạt: “Dù sao cũng đâu có ai chịu nghe trẻ con nói chuyện, đúng không?”

Ting.

Cửa thang máy mở ra, tầng 18.

Đình Sương bước tới cánh cửa phòng họp đang đóng chặt, nghe loáng thoáng có tiếng người nói chuyện ở bên trong. Cậu gõ cửa, tiếng nói chuyện hơi ngừng một chút, nhưng chẳng có ai ra mở cửa, vài giây sau tiếng nói chuyện lại tiếp tục vang lên.

Đình Sương đẩy đẩy tay cầm, cửa khóa trái từ bên trong, phía ngoài không sao mở được.

Phá cửa thì dã man quá.

Cậu hắng giọng một cái, to mồm hô: “Cháy rồi ——”

Tất cả cửa phòng trên tầng 18 đều mở ra, bao gồm cả phòng họp.

“Xảy ra chuyện gì?”

“Cháy ở đâu?”

“Nhấn báo động chưa?”

“Ngại quá, nhìn nhầm.” Đình Sương ung dung nói như đúng rồi, sải bước vào trong phòng họp, chìa giấy ủy thác của Đình Vân ra: “Xin lỗi các vị, tôi đến muộn.”

“Cậu tới đây làm gì? Nơi này đang mở hội nghị rất quan trọng.” Ông Vận Nghi nói như thể đang dạy bảo đứa con nít không hiểu chuyện: “Hồ đồ cũng phải có mức độ thôi chứ, cậu làm ba cậu tức giận thế còn chưa đủ hay sao?”

“Ông nữ sĩ, tôi cũng muốn nói với bà một câu, hồ đồ cũng phải có mức độ thôi.” Đình Sương cố gắng bỏ ngoài tai câu cuối cùng của bà ta: “Muốn tổ chức cuộc họp cổ đông, thì trước đấy ít nhất 15 ngày phải báo cho toàn bộ cổ đông trong công ty biết. Nhưng người ủy thác của tôi lại không nhận được bất kỳ thông báo nào, vì vậy theo lý thuyết, mọi quyết định được đưa ra trong buổi họp ngày hôm nay đều không có hiệu lực. Thế có khác nào lãng phí thời gian của mọi người đâu?”

Các cổ đông quay sang nhìn nhau.

Ông Vận Nghi nói: “20 năm qua Đình Vân luôn từ chối tham gia họp hành, và toàn bộ các buổi họp cổ đông lâm thời trước đây cũng không có ai thông báo với bà ấy. Lẽ nào tất cả các quyết định trong các buổi họp trước đây đều không được tính ư?”

Đình Sương bảo: “Dựa theo <Luật Doanh Nghiệp>, thời gian quá lâu tôi không quản được, nhưng trong vòng 60 ngày kể từ khi buổi họp được diễn ra, tôi có quyền tố tụng để hủy bỏ quyết định. Ví dụ như quyết định của buổi họp ngày hôm nay.”

Ông Vận Nghi tức tối nói: “Cậu ——”

Nghiêm Lập Khiêm giơ tay ngăn cản bà ta, cho các cổ đông khác một cái nhìn yên tâm, sau đó cười ha hả đứng dậy, giọng điệu hòa ái nói với Đình Sương: “Tiểu Sương này, việc mẹ cháu không tham gia vào bất kỳ sự vụ nào của công ty, là việc mà tất cả mọi người đều biết. Cháu thích nghiên cứu pháp luật, đây là một chuyện tốt, thế nhưng đừng rập khuôn từng chữ như vậy. Tuy rằng năm đó mẹ của cháu không ký văn bản thỏa thuận, thế nhưng khi bà ấy đưa ra quyết định, có không ít người ở đây đã chứng kiến. Không phải chỉ mỗi văn bản mới có hiệu lực pháp lý đâu, nếu như cháu muốn kiện lên tòa án, vậy tất cả cổ đông ở đây đều có thể đi làm chứng.”

Ông ta đi tới bên người Đình Sương, vỗ vai cậu, thân thiết nói: “Tiểu Sương, mẹ của cháu không biết tình hình hiện nay của công ty, cháu ở nước ngoài nên cũng không biết, đúng chứ? Cháu còn trẻ, hiện tại nên tới tham quan bộ phận R&D, rồi cùng nhau học tập với mấy thanh niên ở đó, phòng họp này cháu tạm thời giao lại cho mấy lão già chúng tôi đi, được không nào?”

Chỗ bị Nghiêm Lập Khiêm vỗ, Đình Sương cảm thấy như đụng phải thứ gì bẩn thỉu, cậu phẩy nhẹ vai áo một cái, rồi ung dung thong thả nói: “Nghiêm tiên sinh, ý của ông là tôi cầm giấy ủy thác sử dụng 15% cổ phần, nhưng lại không có quyền tham gia vào buổi hội nghị này ư? Thế nữ sĩ Ông Vận Nghi thì sao? Bà ta đâu phải cổ đông mà có quyền tham gia vào hội nghị?”

“Tôi có giấy ủy thác quyền sử dụng 36% cổ phần của ba cậu.” Ông Vận Nghi nói.

Đình Sương hỏi: “Ồ? Thật á? Có thể đưa cho tôi xem một chút không?”

Ông Vận Nghi nói: “Dựa vào đâu? Tôi đã đưa giấy ủy thác cho các vị cổ đông khác xem rồi, không lẽ còn làm giả được chắc?”

Đình Sương thấy bà ta không chịu giao nộp giấy ủy thác, bèn lấy ra một tập văn kiện từ túi tài liệu: “Tôi không muốn nghi ngờ bà, nhưng trong tay tôi cũng có giấy ủy thác quyền sử dụng cổ phần của ba tôi.”

Ông Vận Nghi sững người, thoáng trợn trừng hai mắt: “Không thể nào.”

Đình Sương đứng đối diện bà ta, không bỏ sót bất kỳ một chút biến hóa nào của Ông Vận Nghi: “Sao bà biết là không thể? Bởi vì con dấu cá nhân của ba tôi đang nằm trong tay bà à?”

Ánh mắt của Ông Vận Nghi lóe lên một cái: “Bởi vì giấy ủy thác trong tay tôi là ba cậu nhờ tôi làm hộ.”

“Thật không?” Đình Sương mở giấy ủy thác của mình ra: “Thế nhưng giấy ủy thác của tôi có chữ ký của ba tôi.”

“Không thể nào, chuyện này là không thể nào.” Ông Vận Nghi nhìn giấy ủy thác của cậu, từ trưa hôm qua đến giờ, Đình Sương căn bản không có cơ hội bảo Chúc Ngao ký tên: “Chữ ký chắc chắn là giả, giấy ủy thác cũng là giả. Cậu có dám đi giám định bút tích không?”

Đình Sương liếc mắt nhìn chữ ký một cái.

Đương nhiên là giả rồi, chữ ký này là tối qua cậu tự mình ký chứ ai. Lần cuối cùng cậu bắt chước chữ ký của Chúc Ngao, là hồi nào đấy thi ngu quá, bị giáo viên bắt về nhà xin chữ ký của phụ huynh vào bài thi; lần này cậu phải phí bao nhiêu công sức, luyện hết mấy tờ giấy nháp mới ký ra được một chữ này.

Có thể lừa được mới là lạ.

“Không làm giám định bút tích được.” Chẳng đợi Ông Vận Nghi kịp cao hứng, Đình Sương đã nói tiếp: “Đâu phải bà không biết chứ, hiện tại ba tôi đang bị liệt nửa người, toàn bộ cơ thể bên phải đều không cử động được, nên chữ ký này là ông ấy ký bằng tay trái, làm sao có thể giống với các chữ ký trước đây, chuyện này thì biết giám định thế nào?”

“Giấy ủy thác của cậu không giám định được, nhưng của tôi thì có.” Ông Vận Nghi không nhịn được mà lấy giấy ủy thác của mình ra, khoe khoang con dấu trên đó: “Cậu có thể chỉ định bất kỳ cơ quan giám định nào, xem thử con dấu trên đây có phải hàng giả hay không.”

Đình Sương cầm lấy tờ giấy ủy thác đó, nhìn một chút rồi bảo: “Coi như con dấu này là thật, nhưng cũng đâu chứng minh được là ba tôi tự tay đóng lên đúng không? Con dấu hay chữ ký thì cũng thế thôi, then chốt vẫn nằm ở người ủy thác. Hiện nay ba tôi đã tỉnh lại rồi, chỉ cần đến hỏi ông ấy thì sẽ biết ngay ai thật ai giả.”

Ông Vận Nghi nghẹn một lúc, nhất thời chẳng biết cãi lại kiểu gì.

“Không thể nói như thế được.” Nghiêm Lập Khiêm cười híp mắt: “Có biết tại sao trên công văn phải ký tên và đóng dấu không? Chính là để ngăn chặn sự cố phát sinh đấy. Tên đã ký, dấu đã đóng thì đều có hiệu lực pháp lý, không phải cứ ký tên đóng dấu xong rồi muốn đổi ý là đổi ý được đâu.”

Dứt lời, ông ta định lấy lại giấy ủy thác của Ông Vận Nghi: “Giấy ủy thác tạm thời cứ đưa cho cổ đông cất giữ đi.”

Đình Sương lùi về phía sau một bước: “Trước khi giao cho cổ đông cất giữ, ít nhất phải làm rõ thật giả đã chứ.”

Ông Vận Nghi thấy cậu giữ chặt giấy ủy thác không chịu buông tay, bèn gọi cho bộ phận an ninh: “Bộ phận an ninh đâu? Trên này có người lấy cắp công văn quan trọng của công ty, gây ảnh hưởng tới cuộc họp cổ đông, các anh lập tức cử người lên đây dẫn cậu ta đi.”

“Ôi nào, không cần không cần.” Đợi đến khi Ông Vận Nghi gọi bộ đàm xong, Nghiêm Lập Khiêm mới bắt đầu tỏ vẻ: “Chỉ là đứa nhỏ thôi mà, gọi bảo an làm gì?”

Rất nhanh đã có mười mấy bảo an chạy lên tầng 18, thế nhưng xông tới cửa phòng họp, lại không biết nên làm gì.

Bên trong phòng họp người nào cũng ăn mặc nhã nhặn, nhìn chẳng thấy ai giống kẻ tới quấy rối.

Ông Vận Nghi dùng ánh mắt ra hiệu về phía Đình Sương, nói với đội bảo an: “Còn đứng đó làm gì?”

“Chờ đã.” Đình Sương bắt chước thủ thế ưu nhã cao quý mà Bách Xương Ý hay dùng, khiến cho đám bảo an phải do dự.

Ngay trong chớp mắt đó, cậu rút điện thoại ra ấn ba phím số, rồi gọi: “Cục cảnh sát đúng không? Ở trụ sở chính của RoboRun có kẻ làm giả công văn nhằm lừa đảo kinh tế, xin hãy lập tức phái người tới đây dẫn họ đi.”

Nghiêm Lập Khiêm ban nãy còn vững vàng như núi Thái Sơn, hiện giờ lập tức thay đổi sắc mặt, vươn tay muốn cướp lại giấy ủy thác trên tay Đình Sương.

“Tất cả đứng im.” Đình Sương chỉ chỉ chiếc kẹp cà vạt của mình, mỉm cười: “Tôi có camera wifi đấy, phát sóng trực tiếp luôn.”



GÓC LẢM NHẢM: Hai hôm nay gặp một vụ rất bực mình.

Số là thằng bạn tôi và ny nó có chụp một bộ ảnh kỷ niệm, bộ ảnh gồm hai phần, 1 là cả hai thằng đều mặc vest, 2 là cả hai thằng cùng mặc váy cưới, ảnh thì hiển nhiên có post lên fb cá nhân, nhưng đéo hiểu đứa ml nào viết báo mà chỉ lấy mỗi phần ảnh chúng nó mặc váy cưới, đã thế đéo hiểu cố tình tạo drama hay gì mà bao nhiêu ảnh đẹp “khép cánh” thì không đăng, toàn chọn mấy bức “không khép cánh” =)))) mà lũ con trai có mấy thằng cạo lông nách đâu =)))) thế rồi hai đứa nó bị những con người hãm cành cạch chê bai nói xấu =))))

Đm có mấy con giời mồm bô bô không kỳ thị gay, hô hào bình đẳng giới mà lại đi phê phán chuyện đàn ông mặc đồ nữ à??? Xem bst mới của Gucci chưa??? Hơn nữa chúng nó đang mặc váy cưới trắng rất thiêng liêng chứ đéo phải mấy kiểu đồ lố lăng gì cho cam. Bực mình thật sự!!!

Đổi lại là hai bạn nữ mặc vest, hay trai trong phim-truyện mà mặc váy thì được tung hô tận trời, xịt máu mũi các kiểu, còn ngoài đời lại chẳng bao giờ được như tiểu thuyết =)))) 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play