Từ hôm đi thăm khu nghĩa trang về đến giờ, tâm trạng của Đình Sương vẫn luôn bình ổn, trong ổn có vui. Thỉnh thoảng cậu còn viết một bài luận văn ngắn, đề tài nghiên cứu là trong cuộc gọi videocall kế tiếp, cậu và ba mình nên làm thế nào để đạt được nhận thức chung.
Thế nhưng cậu sợ nghiên cứu lý luận suông thì chưa đủ, nhất định phải lôi kéo Bách Xương Ý làm ví dụ thực tiễn. Tức là mô phỏng lại trận đấu võ mồm giữa cậu và Chúc Ngao – trong nhà chỉ có hai người, ai phải đóng vai Chúc Ngao thì biết rồi đấy.
Đình Sương di chuyển cái ghế, mời Bách Xương Ý ngồi xuống vị trí đối diện mình, hai người cách nhau một cái bàn đọc sách.
“Có thể bắt đầu được chưa?” Đình Sương bày ra vẻ mặt nghiêm nghị.
Bách Xương Ý đáp: “Ừ.”
Đình Sương cúi đầu đọc bản nháp trên tay: “Ba ơi, lần trước ba bảo con hãy suy nghĩ thật kỹ về vấn đề: sau này già rồi không có ai chăm sóc cho con. Con đã nghĩ kỹ rồi ba ạ, nếu như con muốn một đứa trẻ, con có thể xin nhận con nuôi. Thế nhưng con cảm thấy lý do mình nhận nuôi đứa trẻ ấy không phải để ma này có người dưỡng lão. Ba ơi, không lẽ ba sinh con ra, cũng chỉ để mai này con sẽ phụng dưỡng cho ba lúc về già thôi ư?”
Bách Xương Ý: “Đúng thế, ba sinh con ra chỉ để mai này con phụng dưỡng cho ba lúc về già.”
“Cái gì?” Đình Sương há hốc mồm, cúi đầu nhìn tờ giấy nháp nửa ngày trời: “Sao anh không làm theo kịch bản vậy?”
Bách Xương Ý bảo: “Anh hiện tại là ba của em, ba em sẽ nói theo kịch bản à?”
“Cũng đúng...” Đình Sương hắng giọng một cái, chỉnh lại tinh thần: “Ba này, nếu con không chịu phụng dưỡng ba thì sao? Coi như con có con đi chăng nữa, nhỡ nó cũng không chịu phụng dưỡng con thì sao?”
Bách Xương Ý: “Con có nghĩa vụ phải phụng dưỡng ba, nếu như con không thực hiện nghĩa vụ đó, ba sẽ tố cáo con trước pháp luật. Còn nếu như con trai con gái của con không thực hiện nghĩa vụ phụng dưỡng, con cũng có thể tố cáo chúng trước pháp luật.”
Đình Sương: “Thế nhưng pháp luật chỉ có thể giúp đòi được tiền phụng dưỡng của con trai con gái thôi, pháp luật không đòi được tình cảm.”
Bách Xương Ý: “Vì thế con nên kết hôn ngay lập tức, dành nhiều thời gian hơn để bồi dưỡng tình cảm với con trai con gái.”
Đình Sương nghẹn một hồi: “... Bách Xương Ý, anh khó chơi hơn ba em nhiều lắm.”
“Để em nghĩ cách đáp trả...” Cậu nghĩ tới nghĩ lui cũng chẳng nghĩ ra được câu phản bác nào có sức thuyết phục: “Thôi quên đi, ngay từ đầu em đã không nên nhắc tới vấn đề này. Chúng ta bắt đầu lại nhé ─ ─ Ba ơi, ba sợ khi con 80 tuổi sẽ không có ai chăm sóc, nhưng nào biết được con có sống tới lúc 80 tuổi hay không?”
Bách Xương Ý cau mày, bắt chước giọng điệu của Chúc Ngao: “Đình Sương thằng bất hiếu kia, con dám nói những lời này ở trước mặt ba ruột của mình ư?”
Anh vừa dứt lời, Đình Sương liền cười phun nước bọt.
Bách Xương Ý cũng không nhịn được mà cười rộ lên.
Cười nửa ngày trời Đình Sương mới ý thức được một mối nguy hiểm tiềm tàng: “Hay là chúng ta đừng mô phỏng nữa, em sợ đêm nay... nhìn anh em sẽ không cương nổi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT