Năm bản mệnh là năm hung hiểm, lời này cấm có sai.
Ngày sinh nhật thứ 36, đại giáo sư Bách đã được lĩnh giáo đủ cái gọi là người trung niên ‘trên có mẹ già dưới có con thơ’, cuộc sống không dễ chịu.
Nhãi con Đình Sương như không biết sợ là gì, từ buổi sáng ở nhà, cho đến buổi trưa ra ngoài ăn cơm, cái mồm mách lẻo không để mọc da non, một lát thì “Anh ấy luôn lấy quyền giáo sư ra để uy hiếp cháu”, lát sau lại “Anh ấy bảo cuộc thi đầu tháng tám này cháu mà không vượt qua được, thì kỳ nghỉ thu sẽ không đưa cháu đi chơi nữa, sẽ vứt bỏ cháu ở nhà một mình”.
Bách Xương Ý sống đã ba mươi sáu năm trời, chưa bao giờ bị phê bình và giáo dục nhiều hơn hôm nay.
Đến buổi chiều, giáo sư Bách hộ tống ba mẹ và nhãi con Đình Sương đi dạo phố, thiết nghĩ chỉ cần lái xe với xách túi, chắc không đen đến nỗi gặp phải tai họa gì đâu, ai ngờ ——
“Đình Đình, năm nay là năm bản mệnh của cả con và Xương Ý, kỳ nghỉ thu hai đứa định ra biển chơi đúng không? Thế mỗi đứa mua một cái quần bơi màu đỏ đi.” Tô Bình sờ sờ chất vải của cái quần bơi trên người ma-nơ-canh, cảm thấy cũng được phết.
“Con có quần bơi rồi.” Bách Xương Ý dời tầm mắt đi chỗ khác.
Đình Sương cũng không muốn mặc quần bơi đỏ thắm, thế là học theo răm rắp: “Cháu cũng ——”
“Em ấy chưa có đâu.” Bách Xương Ý nói chen ngang.
Mịa.
Đình Sương giận tím người, còn lâu cậu mới mặc quần bơi đỏ thắm một mình.
Cậu chớp chớp mắt, cực kỳ ngoan ngoãn đáng yêu theo sát Tô Bình: “Cô ơi, cháu muốn mặc quần bơi tình nhân với Xương Ý.”
Bách Xương Ý: “…”
Năm phút đồng hồ sau, trên tay Bách Xương Ý có thêm một túi đồ, bên trong chứa hai cái quần bơi màu đỏ có kiểu dáng ôm sát nhưng kích cỡ khác nhau.
Đi dạo một buổi trưa, Đình Sương thu hoạch được một cái quần bơi màu đỏ và ba cái áo thu đông mới trông cũng khá ổn. Còn Bách Xương Ý chỉ nhận được một cái quần bơi màu đỏ đem về.
Đến chiều tối, Tô Bình và Bách Trọng Diễn phải về Berlin, trước khi đi, Tô Bình kéo Đình Sương đi tâm sự riêng.
Hai người bọn họ đi tới bên cạnh một đài phun nước, cách đó không xa, người nghệ sĩ lang thang đang gảy đàn guitar, hát vang bài dân ca tiếng Đức <Der letzte Abend>.
(♪♫)Nước chảy ào ạt, dây đàn khẽ gảy, tiếng ca chất phác cất cao làn giai điệu: “Em là trân bảo của tôi, em vĩnh viễn là trân bảo của tôi…”
“Đình Đình.” Tô Bình ngồi vào bệ đá xung quanh đài phun nước, ánh mặt trời chiếu rọi nếp nhăn nơi khóe mắt, vài sợi tóc bạc dài, và cả nét hồn nhiên trong đôi mắt bà.
“Dạ.” Đình Sương ngồi vào bên cạnh Tô Bình.
“Hôm nay là ngày mà cô vui nhất trong khoảng 2-3 năm trở lại đây.” Tô Bình cười nói: “Xương Ý có thể gặp được con quả thực là rất may mắn.”
“Không đâu ạ…” Đình Sương liên tục lắc đầu, cảm thấy mình nào có tài cán gì để nhận được lời khen ngợi lớn thế này: “Cháu mới là người may mắn khi gặp được anh ấy… cháu nói thật đó ạ, không phải đang khách sáo với cô đâu.”
“Cô cũng không phải đang nói lời khách sáo.” Tô Bình liếc mắt nhìn Bách Xương Ý đang đứng chờ dưới tán cây: “Con trai của cô có ưu điểm gì cô đều biết rõ. Cô cứ luôn lo lắng nó không có vướng bận, không có sự nhiệt tình với cuộc sống này.”
Không có sự nhiệt tình với cuộc sống này?
Đình Sương không hiểu cho lắm: “Cô ơi, không phải thế đâu, cháu thấy anh ấy nhiệt tình với cuộc sống lắm mà, anh ấy biết nấu rất nhiều món, hầu như tuần nào cũng học một món mới; những lúc bọn cháu dắt Vico đi dạo, anh ấy sẽ mang theo flycam để chụp ảnh, chụp đẹp ơi là đẹp luôn; bọn cháu còn mua cả hạt giống phúc bồn tử và việt quất để trồng ở trong vườn nữa, anh ấy sống tốt hơn cháu nhiều…”
Tô Bình vẫn luôn mỉm cười nghe Đình Sương kể chuyện, càng nghe ý cười càng nhiều thêm: “Trước đây nó không như thế đâu. Xương Ý biết cách chăm sóc người khác, cái này thì đúng, nhưng đấy là do nó bắt ép bản thân phải ga lăng thôi. Nếu như con nhìn thấy bộ dạng của nó trước đây thì sẽ biết, Xương Ý nó… quá thông minh, từ nhỏ nó đã xác định được trọng điểm của cuộc đời mình, còn tất cả những việc khác như ăn uống ngủ nghỉ nó đều… không có hứng thú, nhưng vẫn nhất định phải hoàn thành tốt mọi chuyện. Mấy việc giống như hộ tống người khác đi dạo phố ấy, trước đây nó cũng có làm, thế nhưng chưa bao giờ vui vẻ như ngày hôm nay.”
Đình Sương chợt nhớ tới lần đầu tiên mình bước chân vào nhà Bách Xương Ý, đồ đạc trong nhà trống huơ trống hoắc, sạch sẽ đến mức độ không cảm nhận được dấu vết sinh hoạt.
Sau khi bọn họ ở chung với nhau, đồ đạc trong nhà mới nhiều thêm từng món từng món. Đôi khi Đình Sương cảm thấy mình đã khiến cho nhà cửa rối lanh tanh bành, nhưng hiện tại nghĩ lại, đó thực chất là mùi khói bếp.
(yên hỏa khí: nghĩa là mùi khói bếp, dùng để chỉ các hộ gia đình đông đúc náo nhiệt)
“Đình Đình này, có nhiều người cảm thấy Xương Ý sống rất tốt, bọn họ ước ao được như nó, muốn trở thành nó, hoặc là hi vọng con cái của mình có thể giống nó.” Ánh mắt của Tô Bình hơi tối đi một chút: “Nói một cách nghiêm túc thì… nếu con tán thưởng nó, yêu thích nó, ngưỡng mộ nó, con sẽ hi vọng nó được thành công. Thế nhưng nếu như con yêu nó, con lại chỉ mong nó được hạnh phúc và vui vẻ. Cô không biết Xương Ý có từng kể với con suy nghĩ này chưa… chắc là chưa nhỉ, nó đã qua cái tuổi nói về lý tưởng của mình với người khác rồi. Xương Ý coi đại học là một nơi quá lãng mạn, quá lý tưởng, thế nhưng phần lớn các trường đại học ở trên thế giới này sẽ chẳng bao giờ biến thành dáng vẻ mà nó mong muốn được; hoặc theo cô là bi quan hơn một chút, thế giới này sẽ chẳng bao giờ biến thành dáng vẻ mà nó mong muốn. Ở cái tuổi này của Xương Ý, nó đã có rất nhiều thành quả, thế nhưng Xương Ý giống như đặt ra một mục tiêu quá cao siêu, nó khiến cho cô luôn trăn trở, nếu như Xương Ý không đạt được đến mục tiêu kia, những năm tháng sau này liệu nó có sống trong hối hận không? Liệu nó có được vui vẻ không?”
“Anh ấy có kể với cháu chuyện này…” Đình Sương nhìn Bách Xương Ý ở phía đằng xa, anh đang uống một ngụm nước giải khát mà ban nãy cậu uống dở, hình như là do ngọt quá cho nên nhíu mày một cái, không uống tiếp nữa: “Cháu có thể hiểu được anh ấy, người đi tiên phong sẽ luôn khác với tất cả mọi người, người đời sẽ nói những người giống như anh ấy quá mức không thực tế, nhưng mà… người thực tế sẽ tạo thành thế giới hiện tại, còn người không thực tế lại tạo thành thế giới tương lai. Luôn luôn có mấy người như vậy, nếu như ai cũng hiểu được bọn họ thì bọn họ đâu còn là những người đi tiên phong nữa.”
“Nó vậy mà kể cho con nghe những điều này ư?” Tô Bình thoáng kinh ngạc, thế nhưng kinh ngạc xong, bà lại cảm thấy Bách Xương Ý đúng là nên tán gẫu mấy chuyện thế này với Đình Sương.
“Không phải do anh ấy chủ động muốn nói… là cháu trùng hợp hỏi đến thôi.” Đình Sương cười rộ lên: “Cháu ngố lắm, nếu như không hỏi sẽ chẳng biết được anh ấy đang nghĩ gì. Có gì không hiểu là cháu lại hỏi anh ấy, anh ấy rất… kiên trì, lần nào cũng chịu giảng giải cho cháu nghe. Sau đấy cháu đã nghĩ về vấn đề này rất lâu, cháu chỉ nói về cái nhìn của bản thân thôi nhé, có khả năng không đúng lắm đâu ạ. Cháu cảm thấy cái gọi là lý tưởng ấy, kỳ thực chẳng có gì là lý tưởng cả, vừa không thực tế vừa đi ngược với xu hướng lịch sử. Hơn nữa toàn bộ những người dẫn đầu xu hướng đều không thuận theo xu hướng, bởi vì chính bản thân họ đã là xu hướng rồi. Còn những người bị dẫn dắt thì lại chỉ biết chờ đợi xu hướng, sau đó thuận thế mà làm theo. Cô ơi… tuy rằng anh ấy lớn hơn cháu những 12 tuổi, thế nhưng đôi khi cháu lại thấy anh ấy toát ra cốt khí thiếu niên. Có nhiều người… nhoáng một cái đã già.”
(♪♫)(cốt khí thiếu niên là bất kham, là liều lĩnh, là biết rõ không thể nhưng vẫn bất chấp nước sôi lửa bỏng mà lao về phía trước, trải qua cực khổ cũng không muốn cúi đầu)
Tô Bình suy nghĩ một chút rồi bảo: “Không phải cô không hiểu nó hay không tôn trọng nó, chẳng qua cô không hi vọng nó chỉ biết mỗi sự nghiệp. Sự nghiệp đòi hỏi một kết quả, nhưng đời người lại cần nắm giữ vô vàn “khoảnh khắc”, cô hi vọng Xương Ý mỗi giây mỗi phút đều được vui vẻ.”
“Cháu cũng mong anh ấy mỗi giây mỗi phút đều được vui vẻ.” Đình Sương nở nụ cười, có chút xấu hổ nói: “Cháu sẽ khiến anh ấy mỗi giây mỗi phút đều được vui vẻ.”
Dưới ánh chiều tà có đài phun nước chảy, và người nghệ sĩ lang thang vẫn đàn vẫn hát: “Sự sống là vĩnh hằng, là vô vàn hạnh phúc sướng vui, anh trăm ngàn lần cầu khẩn, xin em hãy giữ chặt lấy chúng.”
Đình Sương đứng dậy khỏi bệ đá, quay đầu nở nụ cười với Tô Bình, sau đó chạy về phía Bách Xương Ý.
“Sinh nhật vui vẻ!”