*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trên đời này có rất nhiều chuyện danh không xứng với thực.
Tỷ như giáo sư Bách nói ra hai từ “thảo luận” —— nghe thì như thế nhưng cảm giác lại không hề như thế.
Lúc này là hơn 6h chiều ngày thứ hai, dựa theo kế hoạch, 9h tối mai bạn học Đình Sương phải tới ga xe lửa đón sếp Bách.
Thời gian tử vong đếm ngược: còn chưa đầy 27 tiếng nữa.
Đúng là do cậu sai, chết là đáng, chết trên tay sếp Bách cũng không oan.
Đình Sương “đợi bị mần thịt” kéo lê thân xác uể oải – do phải ngồi tàu hỏa mấy tiếng, cộng với ăn một bụng tức giận ở trong phòng bệnh – đi tới trạm xe buýt gần cổng viện để đợi xe.
Tà dương lặn xuống con đường xe cộ qua lại như nước chảy, một chiếc ô tô buýt đông nghịt dừng bánh trước trạm, đám đông cuộn trào lên xe, có người đàn ông mặc tây trang đứng gần chỗ cửa trước, nét mặt mang theo vẻ mệt mỏi, cười xua xua tay với bác tài, nói rằng mình sẽ chờ đến chuyến tiếp theo.
Chẳng biết tại sao, chỉ là một người không hề liên quan, nhưng tư thế kia lại khiến cho lòng Đình Sương hơi lay động một chút.
Cậu nghĩ tới Bách Xương Ý.
Tuy rằng sếp Bách không nói thẳng, cũng không thể hiện ra sự bất mãn, nhưng có lẽ đã bị hành vi của cậu khiến cho tức giận.
Hình như từ lúc ở bên nhau tới giờ, cậu chưa làm được gì cho sếp Bách cả…
Chỉ mang đến thêm chuyện phiền phức…
Nghĩ tới đây, Đình Sương cảm thấy một giáo sư Bách trang nghiêm túc mục, kỳ thực cũng cần được bạn trai quan tâm và chiều chuộng.
Thế là trước khi về nhà, Đình Sương lượn sang chỗ Tống Hâm một chuyến để mượn cây guitar.
Đình Sương học guitar từ hồi năm cấp ba, ban đầu vì muốn thể hiện mình là một soái cưa, sau này lên đại học cậu vẫn thường xuyên tập đàn ở trong trường, thẳng đến khi bắt đầu đi làm thêm, không có thời gian để đàn hát nữa mới ngừng chơi.
Tống Hâm cũng chẳng có thời gian để luyện tập, bên ngoài túi đựng rơi xuống một lớp bụi. Cậu ta đưa cây đàn cho Đình Sương, hỏi: “Sao đột nhiên lại nhớ đến vụ gảy guitar vậy?”
Đình Sương thầm nói, câu trai chứ sao nữa.
Người anh em mày không hiểu được đâu.
Đình Sương cõng guitar rời khỏi nhà Tống Hâm, ngồi xe về phòng trọ.
Xe buýt xóc nảy, lung lay, Đình Sương nhìn ra bên ngoài cửa sổ, trong một chớp mắt nào đó, toàn bộ đèn đường của thành phố đều được bật lên.
Nhớ thương đong đầy.
Về tới nơi, Đình Sương cầm chìa khóa mở cửa, trong nhà một mảng tối om.
Nhấn công tắc cạnh cửa ra vào vài cái, đèn điện chẳng có phản ứng gì.
Lúc này Đình Sương mới nhớ, bởi vì phải đi xa, tuy rằng chỉ có hai ngày thôi, nhưng cậu vẫn sợ xảy ra sự cố điện đóm, bởi vậy sáng thứ bảy trước khi đi làm thêm cậu đã dập cầu dao tổng trong nhà.
Đình Sương bỏ đàn guitar xuống, lần mò tìm đến chỗ cầu dao tổng, gạt cầu dao lên trên, trong phòng khách lúc này mới sáng đèn.
Bụng đói cồn cào.
Đầu tiên là làm món gì đơn giản để lót dạ, sau đó luyện guitar một lúc, rồi nhìn qua bài vở ngày mai đi học, cuối cùng là lên giường ngủ…
Cậu mở cửa tủ lạnh ra —— mùi hôi thối gay mũi phả thẳng vào mặt, chất lỏng sền sệt chảy tí tách ra bên ngoài, chẳng mấy đã thành một vũng dưới đất, thậm chí còn dính cả vào chân của cậu.
**.
Lúc đóng cầu dao quên mất một chuyện, đó là không được phép ngắt cầu dao tổng, lần này hay rồi, ngắt luôn cả điện của tủ lạnh.
Với thời tiết hiện nay, các loại thịt đông lạnh căn bản chỉ trụ được mấy tiếng ở nhiệt độ phòng, bây giờ chẳng những tủ lạnh vô cùng thê thảm, hơn nữa sau khi mở cánh tủ ra, khắp phòng đều thum thủm mùi thối rữa. Nếu không xử lý ngay lập tức, mùi này mà bay ra phía bên ngoài, phỏng chừng hàng xóm sẽ cho rằng cậu du học sinh Trung Quốc hai hôm nay không thấy mặt đâu, đã chết mất xác ở trong nhà rồi cũng nên.
Thu dọn tủ lạnh là một việc rất tốn công tốn sức.
Vứt sạch những thứ đã bốc mùi vi sinh vật chết.
Tháo toàn bộ khay đựng, giá đỡ, hộp ngăn.
Cọ rửa từng cái một rồi lau khô.
…
Lúc Đình Sương hành xác xong thì đã hơn 10h, đến ra ngoài tìm chỗ ăn cơm cậu cũng lười, tắm rửa xong liền ngả đầu đi ngủ.
Vốn tưởng rằng sự kiện đóng cầu dao đến đây là kết thúc, nhưng sáng hôm sau thức dậy cậu tuyệt vọng nhận ra, có một sự việc càng mệt mỏi hơn đã xuất hiện —— chỗ gần tủ lạnh đã biến thành một ổ kiến.
Rất có thể chất nhầy hôm qua chảy khỏi tủ lạnh đã dụ chúng tới, phòng của cậu lại ở ngay sát vườn hoa, một môi trường sinh sôi hoàn hảo của những sinh vật bé nhỏ không được loài người chấp nhận.
Hiện nay chúng nó đông nhung nhúc, uốn lượn dài ngoằng, tốc độ di chuyển cực nhanh, khiến cho nhân loại duy nhất trong phòng cảm thấy tê dại da đầu.
Sáng hôm đó Đình Sương có tiết, mãi đến tận 6h chiều cậu mới mua lọ xịt côn trùng từ trong siêu thị về, ra tay đối phó với những con kiến kia.
Nửa giờ sau, xác kiến chất đầy một đống, Đình Sương cũng bị mùi thuốc xịt côn trùng hun mất nửa cái mạng.
Cậu đang chuẩn bị đi ra ngoài cho thoáng khí, điện thoại trong túi quần bỗng rung rung, trên màn hình hiện ra dòng chữ: Hôm nay sếp Bách lại hạ phàm.
Cái tên này hôm qua Đình Sương mới đổi, có thể nói là quyết tâm sửa chữa mọi lỗi lầm.
Đình Sương nhấn nghe điện thoại: “Sếp Bách, anh đang ở trên xe lửa à? Chút nữa em xuất phát đi đón anh liền.”
Bách Xương Ý: “Tôi đang ở trước cửa nhà em, vừa mới dừng xe.”
Đình Sương hỏi: “Sao anh trở về sớm thế?”
Bách Xương Ý cong môi: “Không được à?”
“Được chứ, được chứ, quá được luôn…” Đình Sương nghĩ thầm, chẳng lẽ tại cậu nói muốn cùng ăn cơm tối, cho nên sếp Bách mới về sớm hơn dự định à?
Khóe miệng không nhịn được mà nhếch lên.
Cậu đang định mở cửa cho Bách Xương Ý, đột nhiên nhớ ra căn phòng tàn tạ bốc mùi gay mũi của mình, bèn nói: “Anh đừng vào nhà, em vừa phun thuốc xịt côn trùng xong, mùi còn nồng lắm, không tiếp đãi anh được đâu, đợi em mở cửa thông gió xong sẽ ra ngoài gặp anh…” Nói tới đây, cậu bỗng nhiên nhìn thoáng qua cây đàn guitar đang dựng ở ven tường: “Há, hay là sếp Bách ơi, anh vào trong sân đi, ra chỗ vườn hoa đợi em một chút.”
Bách Xương Ý hỏi: “Để làm gì?”
“Ôi anh cứ làm theo đi.” Đình Sương vừa kéo khóa túi đàn, vừa thúc giục.
Bách Xương Ý ừ một tiếng, không cúp điện thoại, Đình Sương cũng chẳng ngắt máy, hai người nghe thấy tiếng hít thở cửa đối phương, xen lẫn trong đó là tiếng bước chân đi lại.
Đình Sương mang theo cây đàn guitar, mở cửa sổ ở chỗ đối diện vườn hoa rồi trèo lên bệ ngồi. Phía trước mặt là vườn tulip vàng, tường vi hồng nhạt, cùng với cành hoa việt quất trắng dập dờn theo gió.
Bách Xương Ý vừa bước chân vào vườn hoa đã nhìn thấy cảnh này.
Một chàng trai trẻ mặc áo phông nhạt màu và quần bò đang ngồi gập chân lên, trên tay ôm cây đàn guitar, trong khóe mắt đôi môi đều là ý cười.
“E hèm.” Đình Sương hắng giọng một cái rõ to, chỉnh lại dây đàn một chút, nói: “Em hát cho anh nghe nhé.”
Bách Xương Ý cười bảo: “Ừ.”
Lâu rồi không luyện, Đình Sương cũng chẳng nhớ được mấy bài, thế nhưng có một ca khúc, bởi vì ngày trước thích quá nên tập đi tập lại rất nhiều lần, đã hình thành ‘ký ức cơ bắp’, hiện tại chỉ cần ôm guitar là có thể gảy ngon ơ.
(muscle memory-ký ức cơ bắp: khi chúng ta lặp đi lặp lại một hành động nào đó, bộ não sẽ dần ghi nhớ, theo thời gian chúng ta sẽ thực hiện ngày càng tốt hơn, nhanh hơn, giỏi hơn)
Đầu ngón tay gảy nhẹ dây đàn, âm thanh tươi sáng của guitar vang lên trong gió.
Giọng hát trầm ấm ngân nga.
“Lúc anh già đi, màu tóc đã phai, mộng mị… chìm vào giấc sâu.” (♪♫)Đình Sương vừa đàn vừa hát, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên cười với Bách Xương Ý.
Lời thơ của Yeats quá mức dịu dàng.
“Lúc anh già đi, chẳng thể bước nổi…”HẢ?
Sao sếp Bách hông cười? =))))))))
“Yêu cả những nếp nhăn trên khuôn mặt già nua của anh…”HẢ?
Sao mắt kính của sếp Bách lại lóe sáng thế kia?
“Lúc anh già đi, màu tóc đã phai…”HẢ?
Sao sếp Bách lại đi về phía bên này?
HẢ?
Sao sếp Bách lại xoay người bỏ đi rồi?
Một phút sau, tiếng chuông cửa vang lên.
Đình Sương chạy ra mở cửa: “Sao anh lại —— ưmm ——”
Môi bị hôn.
Eo bị siết chặt.
Rất nhanh, vạt áo cũng bị xốc lên trên.
“Áu —— ** má, anh có phải là người không thế? Muốn bóp ti thì cứ bóp đi, sao lại xé miếng Urgo ra làm gì ——” Đình Sương đau đến mức gào thét: “Hôm qua ông đây mới thay miếng dán khác đấy… ÁU…”
**.
Công ty ngu xuẩn nào sản xuất Urgo mà dính chắc vậy?
Sắp kéo bay cả ti ông đây rồi.
“Ư ——! Chờ, chờ một chút…” Đình Sương giãy giụa.
Bách Xương Ý mỉm cười: “Lão cầm thú, hửm?”
Đình Sương: “Không có không có mà… Á ——!”
Trong phòng khách sực nức mùi thuốc xịt côn trùng, Bách Xương Ý đẩy Đình Sương vào trong phòng ngủ, đóng cửa.
Ba tiếng sau.
Cửa phòng ngủ mở ra.
Bách Xương Ý nhét ciu vào trong quần, kéo khóa lên, tao nhã đoan trang nói: “Hiện tại nhà của em không ở được đâu, dọn dẹp đồ đạc rồi qua sống với tôi đi.”
Đình Sương – khắp người đều là dấu hôn đỏ – trừng mắt nhìn Bách Xương Ý: “Em không đi! Ai muốn sống với anh chứ! Anh là cái đồ ——”
Bách Xương Ý lườm Đình Sương một cái: “Tôi là cái gì?”
“Anh là cái đồ… cái đồ…” Đình Sương hơi rén, giọng nói càng ngày càng nhỏ: “Cầm thú… trẻ tuổi…”
CHÚ THÍCH
[1] Hoa việt quất [2] William Butler Yeats: là một nhà thơ, nhà soạn kịch người Ireland, ông sáng tác ra bài thơ <When You Are Old> và sau này được Triệu Chiếu phổ nhạc lại thành bài hát <Khi Em Đã Già>
[3] Prometheus có nghĩa là “người biết trước tương lai”, ông là một vị thần khổng lồ trong Thần Thoại Hy Lạp, chính ông đã tạo ra loài người, đồng thời ăn cắp ngọn lửa từ thần Zeus và trao nó cho nhân loại.