“A, loài biện pháp dời đi lực chú ý này có phải hay không rất thấp?” Cố Tử Khung căn bản không tin Bá Ni, một câu ở trong miệng người này không thể tin, hắn xuống tay không chút lưu tình, từng quyền tới thịt, Bá Ni muốn tránh đều không thể trốn thoát, bị đặt ở trên tường đánh, trái một quyền phải nhấc chân, thân thể bùng nổ mở ra hoạt động, đánh cho Bá Ni hoài nghi nhân sinh.

Cho dù như vậy, Bá Ni vẫn là muốn vì chính mình chịu ít tội, miệng toàn máu tươi hàm hồ nói: “Thật sự, Diệp Hoài Tây thật sự ở phía sau cậu, cậu quay đầu lại xem!”

Cố Tử Khung đạp một cái thật mạnh vào dạ dày của Bá Ni, làm cho người ta không kịp thở dốc trực tiếp nôn khan, thừa dịp Bá Ni trì hoãn, Cố Tử Khung nhanh chóng liếc mắt nhìn một cái, một cái liếc mắt này làm cho  hắn dừng lại. Thì ra Bá Ni thật sự không lừa hắn, rõ ràng tinh thần Diệp Hoài Tây không phấn chấn, vẻ mặt mệt mỏi đứng ở cửa tinh hạm, nhìn hắn đơn phương treo Bá Ni lên đánh.

Tâm Cố Tử Khung giống như bị đặt trong chảo nóng, thời điểm sắp tự thiêu, thì cam lộ từ trên trời giáng xuống giải cứu, làm cho hắn nở nụ cười từ nội tâm. Thấy hắn tươi cười Diệp Hoài Tây cũng cong môi dưới, giây tiếp theo vẻ mặt đột nhiên thay đổi, ách giọng khàn khàn gọi: “Phản thủ!”

Một tiếng gọi này khiến Cố Tử Khung tự mình phản ứng cũng quên, giống như người máy được hạ mệnh lệnh theo bản năng giơ cánh tay phản thủ đánh trả. Lòng bàn tay có cảm giác đau đớn, mu bàn tay lại va chạm vào da thịt mềm mại, Cố Tử Khung nhìn lại, dao nhỏ dính máu trong tay Bá Ni ‘loảng xoảng’ rơi xuống đất, bản thân cắn răng dựa tường ngồi trên mặt đất, vừa rồi xảy ra chuyện gì, vừa nhìn liền hiểu ngay.

“Thì ra anh thích chơi chiêu này.” Cố Tử Khung nói, một cước hung hăng đá Bá Ni tới góc tường, lần này thật quá nặng, âm thanh trong cổ họng của Bá Ni còn chưa phát ra đã hôn mê.

Giải quyết xong phiền toái, Cố Tử Khung vội vàng chạy tới bên người Diệp Hoài Tây, đem người ôm vào trong tinh hạm.

“Anh thế nào?” Cố Tử Khung vừa nói một tay vừa sờ lên trán Diệp Hoài Tây, chỉ cảm thấy cái trán dưới tay nóng kinh người, hắn nhìn cửa ra vào đã bị phá hỏng, lại nhìn bàn chuyển tiếp đã sụp đổ, đến lúc này trong lòng lại sinh ra một cỗ thương cảm.

“Khá tốt.” Diệp Hoài Tây cầm tay hắn, “Trước rời đi nơi này.”

“Ừ?” Cố Tử Khung quét về phía cửa chắn gió bị hắn bạo lực đập vỡ, “Ngoạn ý này có thể đi sao? Cửa chắn gió đã không có.”

“Em đã quên, tinh hạm còn có trang bị an toàn.” Diệp Hoài Tây nói, ánh mắt đảo qua Bá Ni, “Hắn sẽ không để cho chính mình dễ dàng chết như vậy.”

Cố Tử Khung cảm thấy rất có đạo lý: “Vậy thử xem?”

“Ừ.”Diệp Hoài Tây thở hổn hển, gật đầu.

Cố Tử Khung lại sờ trán hắn: “Anh rốt cuộc làm sao vậy?”

“Chờ đi ra ngoài lại nói cho em.” Diệp Hoài Tây lạnh nhạt nói, “Chân anh có chút đau, em để cho anh ngồi xuống trước đã.”

Cố Tử Khung vội vàng ôm lấy người đi đến bên trong tinh hạm, thời điểm đi ngang qua Bá Ni, Diệp Hoài Tây hạ ánh mắt, ánh mắt nhìn qua không rõ ý tứ, bộ dạng Bá Ni vẫn là ngất xỉu đi, hắn hạ mắt, muốn nói lại bị hỏa trong cơ thể làm ho khan. Cố Tử Khung ôm hắn, cảm thấy chính mình đang bế một khối sắt nóng, thật sự là quá nóng. Hương vị trong hơi thở bỗng nhiên thay đổi, có thản nhiên, có ngọt ngào, còn có trộn lẫn hương vị tin tức tố alpha, yết hầu Cố Tử Khung căng thẳng, ách thanh hỏi: “Thuốc kích dục?”

Diệp Hoài Tây lắc đầu: “Không phải.”

Cố Tử Khung vừa cẩn thận ngửi ngửi, da đầu đã tê rần vài cái: “Nói bậy, rõ ràng chính là.”

Diệp Hoài Tây bất đắc dĩ, hướng Cố Tử Khung trở mình xem thường: “Nói không phải là không phải.”

“Kia….” Cố Tử Khung vừa mới nói chuyện, đã bị Diệp Hoài Tây chặn lại, “Quay đầu nhìn xem Bá Ni còn ở đó hay không.”

Đề tài thực đột ngột bị dời đi, cũng rất quan trọng. Cố Tử Khung phản ứng lại, da mặt kéo căng, ba bước cũng thành hai bước trở lại lối vào, chỉ thấy Bá Ni ban đầu nằm trong góc đã không thấy tung tích.

Hai người liếc nhau, Cố Tử Khung bỗng nhiên xoay người, cửa tinh hạm bị đóng, ‘cạch’ đồng thời vang lên, tất cả cửa sổ đều bị đóng kín, Bá Ni biến mất đã chuyển tới ghế ngồi bên bàn khống chế. Vị thiếu gia quần là áo lụa này cùng với diện mạo thập phần không tương xứng, lúc này đã hoàn toàn thay đổi, nhưng hắn vẫn làm ra tư thái ‘lão tử là người đứng nhất hệ ngân hà’, nhìn thấy Diệp Hoài Tây được Cố Tử Khung ôm vào trong ngực, ánh mắt Bá Ni nháy mắt tràn đầy oán hận: “Mọi chuyện đến nông nỗi này, chúng ta ai cũng không được sống.”

Cố Tử Khung muốn mở miệng, bị Diệp Hoài Tây chọc quyết tâm không được mở miệng, lập tức thành thật ngậm miệng lại.

“Không bằng ba người chúng ta cùng chết, trên đường hoàng tuyền cũng có bạn, Diệp thiếu tướng, anh nói có phải hay không?” miệng Bá Ni đã muốn sưng lên, nói chuyện mơ hồ không rõ, loại chuyện đáng giận này, có đôi khi không cần nói chuyện, chỉ cần vẻ mặt liền có thể đủ thấy.

“Cậu đồng ý chết?” Diệp Hoài Tây khàn giọng hỏi.

“Đương nhiên không muốn.” Bá Ni nhe răng cười nói, “Nhưng tôi biết nếu buông tha, chết chỉ có mình tôi, cho nên không bằng cùng chết!”

Lời còn chưa dứt, một trận sóng nhiệt từ bên trong tinh hạm phát ra, tiếng nổ mạnh như bóng với hình, rung lắc đến mức khiến Cố Tử Khung suýt chút nữa không đứng vững, vừa mới ổn định thân mình, ngay trước tinh hạm cũng bùng nổ ra, lửa cháy hừng hực không ngừng từ bom nổ mạnh đem tinh hạm biến thành hỏa lò, Bá Ni đứng ở ngay trước hỏa lò tươi cười, trong mắt tràn đầy điên cuồng hò hét: “Các người đừng ai được sống! Ba Lạc, anh đến với em, ngoan ngoãn chờ, người hại em anh nhất định sẽ mang họ đến! ha ha…”

‘Rầm’ đài khống chế trực tiếp nổ tung, Bá Ni ngồi ở bên trên nháy mắt bị đốt trụi, hóa thành tro tàn.

Cố Tử Khung khi sóng nhiệt đánh tới liền đem Diệp Hoài Tây ôm vào trong lòng chính mình, khoảng cách quá gần, độ ấm rất cao, trực tiếp đem tóc cùng quần áo của hắn đốt cháy sém. Diệp Hoài Tây nâng tay ôm lấy cổ của hắn, nói: “Ôm chặt anh!”

Cố Tử Khung phản xạ có điểu kiện ôm chặt người trong lòng, Diệp Hoài Tây thả ra tinh thần lực gọi Yển Nguyệt ra, trong chớp mắt hai người đã ở trong phòng thao tác của cơ giáp, thời điểm Yển Nguyệt đi ra trực tiếp bổ ra ánh lửa trong tinh hạm, lúc này đặt chính mình ở trong biển lửa, Diệp Hoài Tây không ngừng cố gắng, trực tiếp khởi động hệ thống chạy trốn của Yển Nguyệt.

Bên trong cơ giáp vang lên âm thanh ôn nhu của Yển Nguyệt: “Hệ thống chạy trốn đã mở ra, ba mươi giây sau, cơ giáp sẽ tiến vào hình thức chạy trốn, mời chuẩn bị sẵn sàng.”

‘Bang bang’ lại hai tiếng vang lên, tinh hạm bị nổ thành vài đoạn, những mảnh nhỏ bị tổn hại thậm chí bay lên, đại hỏa cháy tới bàn chuyển tiếp làm nó lung lay khiến trần nhà sụp đổ, đợi thêm lát nữa, nơi này sẽ hoàn toàn sụp đổ.

“Hình thức chạy trốn đếm ngược thời gian, mười, chín, tám…. Ba, hai, một, mời cái móc trang bị an toàn, hình thức chạy trốn chính thức mở ra. Chúc đi đường vui vẻ.” Thanh âm ôn nhu của Yển Nguyệt lại hạ xuống, cơ giáp đột nhiên cất cánh.

Đi qua không gian, không quy tắc không quy luật không mục đích, tất cả những thứ này giống như là đi du lịch. Cố Tử Khung nhìn mà sợ ngây người.

“Yển Nguyệt mạnh mẽ như vậy?” Cố Tử Khung cảm thán.

Diệp Hoài Tây ho khan vài tiếng, dựa vào bờ vai của người bên cạnh hắn: “Đây là thiết kế nhỏ lúc anh nhiệt huyết dâng trào, còn chưa có hoàn thiện.”

Cố Tử Khung chỉ cảm thán một chút, quay đầu nhìn hắn: “Không hoàn thiện là có ý tứ gì?”

Không biết như thế nào, Cố Tử Khung cảm thấy vẻ mặt Diệp Hoài Tây có chút xấu xa, chỉ nghe người này lại cười nói: “Tùy thời đều có thể rơi xuống, đều có thể dừng lại, chỉ cần Yển Nguyệt cảm thấy nơi đó an toàn, phù hợp với mục đích chạy chốn cuối cùng.”

Cố Tử Khung: “….”

Xin hỏi Diệp giáo thụ, anh còn dám có loại hãm hại này sao?

“Sợ hãi?” Diệp Hoài Tây nhếch mi hỏi, cho dù trên mặt hồng hồng, thoạt nhìn còn có chút uể oải không phấn chấn, bộ dạng tùy thời có thể ngất xỉu, nhưng cái nhếch mi này lại làm cho hắn giống như sống lại.

Cố Tử Khung cười nhạo: “Em sẽ sợ? Đùa gì vậy.”

Diệp Hoài Tây gật đầu: “Cái này tốt.”

Cố Tử Khung tạm dừng một chút, hỏi: “Sẽ không là nơi đặc biệt hoang vắng, ngay cả một người liên hệ cũng không có đấy chứ?”

“Nói không chừng có khả năng này.” Diệp Hoài Tây nói xong, chính mình không nhịn được cười rộ lên, chọc cho Cố Tử Khung cũng cười.

Nửa giờ sau, hai người đều cười không nổi.

Đối mặt vùng đất bằng phẳng, trống không không có một người, ai cũng không thể cười nổi.

Cố Tử Khung nắm nắm tay, gõ Yển Nguyệt vài cái: “Đây là nơi an toàn mi lựa chọn, phù hợp với mục đích chạy trốn cuối cùng sao? Mi làm sao có thể dứt khoát đem chúng ta đến ngoài hệ ngân hà đi?”

Yển Nguyệt bị bắt tiến vào vòng cơ giáp, tại nơi không có cái gì này, cơ giáp cần bảo tồn năng lượng, nếu không ở thời điểm mấu chốt, ngay cả cơ hội giúp đỡ cũng không có.

“Cố đồng học, Cố nhị hoàng tử.” Diệp Hoài Tây nắm lấy tay hắn, bất đắc dĩ gọi hai tiếng, “Anh rất mệt, chúng ta có thể tìm một nơi nghỉ ngơi trước được hay không?”

Lực chú ý của Cố Tử Khung lập tức quay về trên người hắn, thấy vẻ mặt hắn càng ngày càng bối rối, nghiêm túc hỏi: “Anh rốt cuộc là bị làm sao vậy?”

Hiện tại Bá Ni đã chết, bọn họ cũng từ trong căn cứ trốn ra, cũng không cần tất yếu phải gạt, Diệp Hoài Tây sờ soạng đỉnh đầu chính mình, vẫn nóng như trước, hắn không để trong lòng thản nhiên nói: “Bị Bá Ni tiêm vào chút đồ vật.”

Cố Tử Khung đang đi phía trước liền dừng lại, xoay người chăm chú nhìn hắn, cố gắng đè nén tình tình, giả bộ bình tĩnh nói: “Anh vừa rồi nói cái gì?”

“Anh nói,” Diệp Hoài Tây nâng lên cánh tay chính mình, cuốn lên tay áo chiến phục, đưa đến trước mặt hắn, “Anh bị Bá Ni tiêm vào chút đồ vật.”

Cố Tử Khung hạ mắt nhìn về phía cánh tay trước mặt, trên làn da trắng nón có ba vết kim xanh tím chói lọi, phụ trợ cho khuôn mặt xinh đẹp giống như đóa hoa héo rũ của hắn, như thế nào đều làm cho người ta đau lòng. Cố Tử Khung không muốn đau lòng, nhưng không quản được tâm chính mình, từng đợt từng đợt đau đớn ập tới, làm cho hắn hận không thể chuẩn bị vài mũi giảm đau.

“Anh như thế nào…” Cố Tử Khung bày ra vẻ mặt mẹ kế, nghĩ muốn trách mắng người một chút, nhưng nhìn thấy ánh mắt áy náy cùng bất an của Diệp Hoài Tây, nháy mắt liền quên sao lại như vậy, ngay cả trách mắng cũng ném ra sau đầu, ôn nhu hỏi, “Anh không thoải mái ở đâu, hắn rốt cuộc tiêm cái gì cho anh?”

Kỳ thật Diệp Hoài Tây cũng không biết Bá Ni đã tiêm cái gì cho mình, nhưng dựa vào vẻ mặt lúc ấy của Bá Ni, vẫn là trốn không thoát thuốc kích dục, hẳn là loại đã được cải tiến. Hắn suy nghĩ xong, thản nhiên nói: “Thuốc kích dục đi.”

Cố Tử Khung: “…. Vậy anh vì sao không động dục?”

Diệp Hoài Tây đỏ mặt, có chút không nói ra khỏi miệng được. Đúng lúc này, liệt hỏa lúc trước bị cưỡng ép áp chế lại ngóc đầu trở lại, làm cho hắn nhịn không được hừ nhẹ ra tiếng.

Trong mắt Cố Tử Khung nháy mắt hiện lên một tia cảm xúc, không đợi hắn phản ứng lại, đã bị người ôm vào trong lòng ngực, nhanh chóng tiến vào một hang động nhỏ bé.

Diệp Hoài Tây: “Khi nào thì thấy?”

“Không lâu.”

“Đừng, dừng tay, không được, anh có việc muốn nói.”

“So với giúp anh vượt qua kỳ động dục thì còn có chuyện gì quan trọng hơn?”

“Ngừng…. Em đừng, đừng cởi quần áo của anh, hãy nghe anh nói.”

Cố Tử Khung tiếc nuối dừng tay ôm chặt hắn: “Nói đi.”

Diệp Hoài Tây chỉnh lại tốt quần áo, ghé lại gần lỗ tai hắn nói nhỏ vài câu.

Cố Tử Khung ngây ra như phỗng.

Diệp Hoài Tây nở nụ cười: “Vui vẻ sao?”

Cố Tử Khung phẫn nộ, trực tiếp ngăn chặn môi hắn, nếu như vậy, đổi cách khác cũng tốt lắm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play