Trước khi giành được sự tin tưởng của Diệp Hoài Tây, hắn không thể mạo hiểm. Cảm giác lừa gạt người mình thích khiến hắn cảm thấy rất là dày vò, yết hầu Cố Tử Khung khẽ nhúc nhích, nhìn thẳng ánh mắt Diệp Hoài Tây, bị ánh mắt thâm thúy đa tình kia nhìn, làm cho Diệp Hoài Tây nhìn thấy hàng lông mi vừa dài vừa đậm kia.

“Thứ duy nhất cậu có thể sử dụng, cũng chỉ có cậu là người duy nhất có thể sử dụng chỉ có quân đoàn Phượng Loan. Tôi nghĩ, hiện tại cậu đã nắm được quân đoàn Phượng Loan ở trong tay. Theo tôi điều tra, từ sau khi tiền hoàng hậu ra đi, do hoàn cảnh nên quân đoàn Phượng Loan được hoàng đế quản lý. Nhưng hai mươi năm đã qua đi, kết quả quân đoàn Phượng Loan chỉ tồn tại trên danh nghĩa, bên trong đã sớm bị hoàng đế chia rẽ, nhét vào người của chính mình, từng bước từng bước nắm quân đoàn Phượng Loan trong tay.” Vẻ mặt Diệp Hoài Tây bình tĩnh phân tích, khi Cố Tử Khung không nói một lời nào, ánh mắt hắn liền lạnh xuống, “Tử trấn nhỏ Na Ba Nhĩ đến thủ đô, cậu đều có ý tiếp cận tôi. Khiến cho tôi rất nghi ngờ cậu vì sao lại làm vậy.”

“Không vì cái gì cả!” Cố Tử Khung ngẩng đầu đánh gãy những suy nghĩ của hắn, vẻ mặt khó coi, kiên định lặp lại, “Không vì cái gì cả!”

“Không phải.” Diệp Hoài Tây nhẹ nhàng lắc đầu, đưa tay mở ra năm ngón tay, sau đó lại chậm rãi nắm vào, khi Cố Tử Khung nhìn thấy động tác này, giống như là có người đang nắm trái tim hắn, “Cậu đoán được tôi sẽ tin tưởng cậu, muốn hai đại quân đoàn ở trong tay tôi, có phải hay không?”

Cố Tử Khung trầm mặc. Như thế nào cũng không nghĩ tới Diệp Hoài Tây lại đột nhiên làm khó dễ, còn đoán được mục đích của hắn không sai chút nào, nguyên nhân chính vì không sai chút nào, nên hắn mới càng tuyệt vọng, một khi ở trong lòng Diệp Hoài Tây bị dán lên cái mác này, sau này muốn thay đổi, vậy thì rất khó khăn, so với lên trời còn khó hơn.

“Cậu muốn làm hoàng đế sao?” Diệp Hoài Tây hỏi, mắt phượng sắc bén, giọng nói cũng sắc bén, “Trả lời tôi.”

Cố Tử Khung hung hăng cắn môi cánh hoa, những lời này làm cho hắn nhớ lại mục tiêu lúc vừa sống lại, khi đó so với hiện tại, tự dưng lại có vài phần châm chọc, bởi vì hắn đã quên mất mục tiêu quan trọng nhất, còn bị người ta nhắc nhở mới nhớ tới. Hắn bị dày vò nhăn lại mi, đem mặt vùi vào trong hai tay, một câu cũng không chịu nói.

“Muốn làm hoàng đế cũng không có sai.” Cố Tử Khung hoài nghi chính mình nghe lầm, ngẩng đầu kinh ngạc nhìn hắn, đôi mắt còn nhiễm tinh quang, bị ánh mắt trong trẻo lạnh lùng nhìn có chút đáng thương, trong lòng Diệp Hoài Tây liền mềm mại, thả nhẹ thanh âm, “Nhìn từ góc độ của cậu, muốn làm hoàng đế cũng không sai. Bị liên lụy còn bị bỏ rơi suốt hai mươi năm, đến khi cần tới, mới cho người đến đưa cậu đến một nơi không quen biết, bị người khác lợi dụng. Loại tình huống như thế này, chỉ có làm cho chính mình trở thành cường giả, mới có thể thoát khỏi khốn cảnh. Cố Tử Khung, những gì mà người ta muốn ngoài trừ nghĩ đến, còn phải cố gắng làm. Bệ hạ mặc dù vừa ý Cố Thiên Lung, nhưng nghị viện vì phẩm hạnh của hoàng hậu, cùng Cố Thiên Lung không có thành tích gì, vẫn rất có phê bình kín đáo. Cậu muốn xoay người, trước hết phải lấy được sự đồng ý của nghị viện.”

Cố Tử Khung sửng sốt, phản ứng của Diệp Hoài Tây hoàn toàn ngoài dự liệu của hắn, đây là đang cổ vũ hắn sao? Là có ý muốn hắn ra sứt đoạt được vị trí hoàng đế kia sao? Cố Tử Khung có điểm mơ hồ, Diệp Hoài Tây hắn….

Diệp Hoài Tây nói xong, mới giống như vừa trong mộng tỉnh lại kinh ngạc chính mình vừa nói cái gì. Hắn nhíu mày không được tự nhiên đứng dậy đi đến đài kiểm soát, nhìn Tắc Bá Thản đang ồn ào náo động sau đó dần dần rơi vào yên tĩnh, ở trong lòng không ngừng cảm thấy đau xót sau đó dần dần bình tĩnh lại. Những lời nói vừa rồi hoàn toàn là do hắn đứng ở góc độ của Cố Tử Khung mà phỏng đoán, rất có mùi vị đại nghịch bất đạo. Hắn nghĩ sau khi gặp lại Cố Tử Khung, vẻ mặt ánh mắt cùng ngôn ngữ của đối phương, càng nghĩ càng thấy đau đầu, nếu như nhị hoàng tử trở thành một hoa hoa công tử để lừa gạt, cũng có thể đi? Nếu như hắn thực đem những lời nói vừa rồi bẩm báo lại, lại nghĩ lại những lời nói vừa nãy, khiến Diệp Hoài Tây ra một thân mồ hôi lạnh.

“Những lời vừa rồi tôi nói cậu đừng tin, cậu cũng yên tâm, cho dù án kiện thuốc ức chế không chấm dứt, cậu đều có quyền khôi phục thân phận chân thật, về phần ngôi vị hoàng đế, cậu muốn thì tự bản thân mình cố gắng, tôi sẽ không giúp cậu.” Diệp Hoài Tây đắn đo mãi, quyết tâm thẳng thắn với Cố Tử Khung.

“Lão sư, thói quen miệng nói một đằng tâm nghĩ một nẻo thật là không tốt.” Cố Tử Khung sớm nhìn thấu tất cả, hành động che dấu hiện tại của Diệp Hoài Tây đã quá muộn.

“Câm mồm!” Diệp Hoài Tây lạnh giọng quát lớn.

Cố Tử Khung nở nụ cười, càng chăm chú nhìn Diệp Hoài Tây, giơ lên hai tay đầu hàng nói: “Được được, tôi không cười.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play