E thị, con tang thi này đã ăn rất nhiều tinh thạch, quần áo của nó càng thêm bẩn, trên tóc đều là đọng máu, biểu hiện của nó càng ngày càng có linh tính.

Vừa mới, nó đánh nhau cùng một dị năng giả, xuất ra một đạo băng nhận, dị năng giả không thể tin được ngã xuống.

Nó tru lên một tiếng, nhóm tang thi núp trong tòa nhà hưng phấn đi tới phân chia thi thể dị năng giả. Nó cũng là không lâu lúc trước mới phát hiện đồng loại đối nó thực nghe lời.

Bàn tay xinh đẹp lấy ra tinh thạch, nó vừa lòng gật đầu, thứ này ăn ngon, còn muốn ăn nữa. Đáng tiếc, khuôn mặt cứng ngắc không lộ ra một tia biểu tình, ngay cả đồng tử cũng là một màu đỏ.

Nó chậm rãi nuốt tinh thạch, đột nhiên cảm thấy toàn thân đều đau, đương nhiên tang thi không biết đau, nguyên bản cũng không quá đau, cho nên nó nghi hoặc, làm sao vậy? Chẳng lẽ ăn trúng thứ không thể ăn?

Nó không có thấy ánh mắt mình dần dần đỏ lên, trong suốt như lưu li, phiếm ra ánh sáng yêu dị.

“Ngao…….” Nó khó chịu tru lên, tang thi chung quanh đều dừng động tác, tựa hồ có chút sợ hãi.

……………

“Vi Vi, Anh chuẩn bị đi mời dị năng giả gia nhập tiểu đội của mình, cho anh một cái chúc phúc đi.” Trịnh Vũ Văn mỉm cười nhìn ngươi yêu nhỏ của y, cô hôm nay mặc một cái áo trắng phối chiếc váy màu đỏ, mang vẻ thanh xuân động lòng người.

Thư Vũ Vi đỏ mặt, hôn Trịnh Vũ Văn một cái, sau đó bàn tay nhỏ trắng nõn nhéo yêu Trịnh Vũ Văn. Thư Vũ Vi không có dùng sức, nhưng Trịnh Vũ Văn vẫn là phối hợp nhe răng nhếch miệng, ủy khuất nhìn bạn gái mình, trong mắt lưu động thiên ngôn vạn ngữ. Thư Vũ Vi mặt càng đỏ hơn, lại hôn y một cái an ủi.

Lý Hâm một bên di chuyển ánh mắt ảm đạm, không khí ái muội làm cô hô hấp khó khăn, giấu đi bàn tay siết chặt dưới tay áo, móng tay đâm vào da thịt, để lại mấy vết hình trang non trắng bệch thật sâu.

Trịnh Vũ Văn cười hạnh phúc: “Đi thôi.”

B thị

Cố Thần hạ xuống cửa kính xe quân dụng, đối người phía ngoài lộ một cái cười mỉm: “Tôi đi nhé.”

Trang Triệt lạnh nghiêm mặt, nhìn kỹ lông mi hơi hơi run: “Thế tôi sẽ nói với Trang Thiển, vô cớ rời đi, cậu xong rồi.”

“A Triệt, cậu lo lắng thì cứ nói thẳng đi…” Hắn vỗ vỗ vai bạn tốt, một đôi mắt hoa đào cười loan loan.

“Bình an trở về.” Cố Hoàn biểu tình nghiêm túc, hoàn toàn xem nhẹ bạn tốt, giống như chỉ đang phát lệnh.

Cố Thần bất đắc dĩ cười cười, làm bộ không thấy.

Trong ánh mắt lo lắng cùng chúc phúc của bọn họ, lên xe, kiên định nhìn về phía C thị, nơi đó truyền đến tin tức những học sinh đang ở đó. Thật vất vả hắn mới thuyết phục được đại ca, nếu hắn trở thành dị năng giả cấp ba, thì sẽ cho hắn đi tìm Trang Thiển.

Phát động ô tô, Cố Thần gợi lên một mạt tươi cười, che đi nội tâm lo lắng, Mộc Mộc, cậu còn thiếu tôi một cái đáp án.

Tôi gọi Trang Thiển, nhũ danh Mộc Mộc, bởi vì trước đây không thích nói chuyện, giống như khúc gỗ, cho nên mọi người cứ như vậy gọi tôi.

Tang thi khó tin nhìn tay mình, làn da nó bóng loáng nhẵn nhụi nhưng màu sắc lại xanh trắng, trên mặt có dính máu.

“Thơm quá…” Trang Thiển không tự chủ được nâng tay lên, liếm một chút lên ngón tay gầy, ăn ngon…. Không đúng! Cậu hoản sợ lấy lại tinh thần, đứng lặng tại chỗ. (bây giờ mình sẽ xưng cậu lun, c1 các bạn tự điều chỉnh nghen)

Trang Thiển đứng ở nơi đó, vẫn không nhúc nhích, hắn còn sống và đang khôi phục lại trí nhớ thì trời đã muốn sáng, ánh mặt trời sáng lạn chiếu khắp nơi, cuối mùa thu gió thật lớn, nghênh diện gió thổi đến, cỏ khô ven đường lay động thay cho ngô đồng. Gió phất qua cơ thể cậu, cậu không có cảm giác được làn gió lạnh, lá cây đánh lên mặt cậu, cậu cũng không cảm thấy đau… Trang Thiển vẫn đứng cho đến buổi chiều trời ngã về tây, hào quang màu đỏ làm cho đô thị phồn hoa trong quá khứ bây giờ tiêu điều nói không nên lời sự tịch mịch cùng thê lương.

Trang Thiển lúc này mới đi tới từng bước, chân cậu cứ đi, thân thể cũng không cảm thấy mệt…. Qủa nhiên, tang thi thì không có tri giác.

Nếu có nhân loại ở đây, nhất định sẽ hô lớn tang thi cấp ba! Đáng tiếc, Trang Thiển không phải nhân loại, ánh mắt cậu đã muốn khôi phục từ ảm đạm không ánh sáng thành màu đỏ, nhưng là màu đỏ không có tia sáng, cứ như tâm của cậu đã chết lặng.

……..

“Chào cậu, tôi muốn mời anh gia nhập vào tiểu đội dị năng Liệt Diễm chúng tôi.” Trịnh Vũ Văn cười đưa tay ra, cả người y mang theo loại nhiệt tình trời sinh, làm cho người ta không khỏi ở nơi tiêu điều cảm thấy một tia hy vọng.

Trình Tử Nghiêu nâng đầu lên, ánh mắt không có tiêu cự, có chút khiếp đảm nhìn người trước mắt, cả người run lên nhè nhẹ. Nếu không phải nhìn thấy hắn dùng phong hệ dị năng đối phó tang thi, sau đó chạy nhanh trốn đi, ai cũng không nghĩ đây là một dị năng giả.

Dị năng giả này thật kỳ quái, hắn hình như rất sợ hãi tang thi, rất sợ chết, hơn nữa chạy trốn rất nhanh, Trịnh Vũ Văn lúc đầu nhìn thấy thì tỏ ra xem thường. Nhưng lần thứ hai, lần thứ ba…. ở ngoài thành thấy người này cứ sợ hãi run rẩy, hắn tuy sợ hãi lại không thể không chiến đấu, ra khỏi khu an toàn giết một lượng tang thi nhất định, sau đó lại nhanh chóng lại chạy về, ngày hôm sau lại đi ra…… Trịnh Vũ Văn nghĩ, chắc có chuyện gì đó, người này tuy nhát gan, nhưng hắn tinh thần lại khá tốt, nói không chừng có lẽ mình có thể thay đổi hắn.

Cho nên Trịnh Vũ Văn như trước đưa tay, mỉm cười: “Tôi đã nhìn cậu rất nhiều lần, cậu rất hận tang thi đi, nhưng lại phải chiến đấu, như vậy vì cái gì không gia nhập tiểu đội của chúng tôi, tôi sẽ khiến cậu mạnh hơn, tôi sẽ không bỏ rơi bất kỳ ai.”

Trịnh Vũ Văn lúc nói đến mạnh mẽ hơn, Trình Tử Nghiêu run rẩy nhiều hơn, ánh mắt trở nên cuồng loạn mà bi thương: “Tôi sợ chết, rất sợ, cho nên tôi để cô ấy đi, tôi không cứu gã. Tôi yêu cô ấy như vậy, tôi mỗi ngày đều mơ thấy cô ấy, tôi tìm không thấy cô ấy, anh có thể cho tôi dũng khí sao? Tôi muốn mạnh hơn, muốn giết tang thi. Có đôi khi tôi hận sao không được chết, nhưng là không thể, tôi sẽ vì cô ấy báo thù, tôi muốn giết hết tang thi! Tôi, tôi không nên để cô ấy đi…”

Hắn nói năng lộn xộn, cuối cùng khóc lên….

Tất cả mọi người trầm mặc, bọn họ có lẽ nên trách cứ hắn, nhưng hắn đã hối hận như vậy, ưu thương như thế, sự cố gắng mỗi ngày của hắn mọi người đều thấy.

Trịnh Vũ Văn hít một hơi, như trước đưa tay, thanh âm lớn hơn một chút: “Khóc có ích lợi gì, muốn báo thù liền đứng lên.”

“Đúng vậy.” Lý Hâm nở nụ cười an ủi, “Nếu anh muốn thay đổi, muốn chuộc tội, vậy phải vượt qua nỗi sợ hãi của bản thân mình.”

“Đứng lên!” Trịnh Vũ Văn lặp lại từng từ từng từ một.

Trình Tử Nghiêu chậm rãi run rẩy đưa tay ra, hắn giống như muốn cầm lấy rồi lại như từ bỏ không dám.

Úc Mộng Dao một cước đạp bay một con tang thi cấp hai, bây giờ càng ngày càng nguy hiểm, tang thi bình thường ba tháng trước đã bắt đầu có một chút tiến hóa thành tang thi bậc một, cư nhiên giờ đã đến cấp hai. Cô chạy hai bước về phía trước, nhảy lên xe tải.

Tang thi cấp hai giãy dụa đứng lên, trên người đột nhiên dài ra rất nhiều dây leo trói chặt bước đi của nó, nó tê rống, giãy dụa….

“Hống!...” Khi tang thi cấp hai đứng lên được, xe tải đã muốn đi mất.

“Dao nha đầu, đến đây, uống chút canh nóng, Lý thẩm vừa mới làm nóng lại.” Một vị đại thẩm nhiệt tình đưa đến một chén canh.

Úc Mộng Dao mấy tháng trước ở thời điểm nguy hiểm thì đánh thức dị năng, trốn được, lại bởi vì lâu dài bị chà đạp,lúc đó hôn mê, sau lại sốt không ngừng.

Khi cô tỉnh lại, chính là nằm trong xe tải này.

Đây là của một đám người trung niên đại thúc đại thẩm, bọn họ từ một thôn nhỏ, mang theo rất nhiều lương thực. Úc Mộng dao cho tới bây giờ không có nghĩ rằng cô còn thể gặp được những người chất phát lương thiện như vậy. Khi đó cô yếu ớt lại còn ít nói, nhưng nhờ những đại thúc đại thẩm cho cô ấm áp, cô cùng bọn họ tiện đường cùng đến C thị.

Cô một đường liền hết sức bảo vệ những người này, tuy nhiên cô vẫn còn yếu, tỷ như tang thi cấp hai vừa rồi, nếu không phải tang thi không có cảm giác,khi cô đem hạt giống giấu ở trên người mình, có lẽ bọn họ không thể nào đi được.

Đúng vậy, cô là dị năng hệ mộc, đồng thời là hệ thể năng.

Úc Mộng Dao yên lặng uống canh nóng, khuôn mặt xinh đẹp tinh trí bị nhiệt khí xông đến có chút hồng, thập phần mê người, lông mi dày tựa như cánh bướm, hơi hơi lay động. Trong bốn tháng gần đây cô nở nụ cười đầu tiên, nói không chừng có lẽ bọn họ chính là thản nhiên cứu cô mà thôi.

……..

Trang Thiển cùng hai tang thi mới thăng cấp khôi phục lại trí nhớ ngồi cùng nhau, phía sau cậu một con tang thi đang đứng, cũng sắp thăng cấp.

Cậu khôi phục trí nhớ cũng khá lâu rồi, hiện tại cậu đã tẩy rửa sạch sẽ, mặc áo một chiếc áo sơ mi cùng quần bò. Thiếu niên hơi nâng đầu, lông mi trên mặt lưu lại một cái bóng xinh đẹp, đáng tiếc, mặt cậu không chút thay đổi, đôi mắt đỏ sậm vô thần nhìn về phía trước, da trên người hiện ra màu xanh trắng lạnh lẽo, phá hư cảnh sắc nguyên bản rất dễ nhìn.

“Vậy, Diệp Cảnh Trình, Mạnh Viễn, mục đích của chúng ta là đánh C thị.” Trang Thiển nói chuyện thực chậm, bởi vì tang thi bộ dạng cứng ngắc, cậu luyện rất lâu mới lưu loát được như hôm nay.

“Đúng… vậy, cả đám kẻ thù đang ở tây thị.” Mạnh Viễn khẽ quay đầu, một cái tiểu hỏa cầu màu đỏ sậm quỷ dị quay cuồng trên năm ngón tay của hắn, hiển nhiên là hắn muốn cười một chút, nhưng là biểu tình hoàn toàn không có chút biến hóa.

“Ân.” Diệp Cảnh Trình vừa mới nói được, không ngờ lại dùng thanh âm kỳ quái để nói, nghĩ đến đứa con bảo bối của mình, anh có chút  trầm mặc.

Trang Thiển đưa tay ra: “Hợp tác vui vẻ, ngao….”

Theo tiếng rống của cậu, tang thi đứng phía sau chậm rãi đưa tay ra, đáp trên tay cậu, Diệp Cảnh Trình cùng Mạnh Viễn cũng đưa tay ra. 

“Tốt lắm, mấy người đi tắm rửa đi sẽ tốt hơn.” Trang Thiển đi tới cửa, mở ra, không cẩn thận đem cửa thu đến trong tay. Nhìn bàn tay thon dài xanh trắng đem cửa kim loại dính trong tay, cậu trầm mặc một lúc, mới đối hai người ra đề nghị, sau đó lại hướng tang thi cấp hai đang đứng ngơ ngác ở trong phòng: “Đường Duẫn Triết, đi thôi, ngao….”

Tang thi ngơ ngác ngoan ngoãn đuổi theo cậu, làn da của nó so với cậu càng thêm xanh đen, rõ ràng là khuôn mặt Đường Duẫn Triết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play