Sau khi mọi người cùng giới thiệu với nhau thì coi như quen biết, sau đó còn cùng nhau ra ngoài đi chơi vài lần, cùng nhau tu luyện, cùng nhau thu thập vật tư, trái lại rất nhanh càng quen thuộc hơn.
Trang Thiển định sẽ đi chuyến bay ngày 29, quyết định trước một tháng trở về B thị. Còn ba ngày, tất cả mọi người đều chuẩn bị sẵn sàng.
Tới gần giữa trưa, mọi người tụ tập phòng khách, Úc Mộng Dao vừa mới cúp điện thoại, mấy tháng trước cô cùng Mạnh Viễn hợp tác giả vờ làm một đại tiểu thư rời khỏi nhà lạc đường còn gặp nạn, hôn mê trước thôn, mấy đại thúc đại thẩm thiện tâm dĩ nhiên sẽ cứu cô rồi. Sau đó chiếu theo lẽ thường tất nhiên, Đại tiểu thư vì báo ân nên mời bọn họ lên B thị du lịch, nông vụ vừa qua, người trong thôn cũng không có gì làm, vì Úc Mộng Dao thịnh tình mời mọc còn có người hỗ trợ cam đoan, thì liền xuất phát lên đường. Úc Mộng Dao mỉm cười, hai tháng sau tự nhiên sẽ có người tự tạo ra mấy tình huống ngoài ý muốn gì đó để bám theo nhóm đại thúc đại thẩm đó, mà cô cũng chỉ có thể làm đến đó mà thôi.
“Cảm ơn.” Úc Mộng Dao nắm lấy phỉ thúy trước ngực, nhìn Mạnh Viễn cùng Trang Thiển cười thật chân thành, tuy đây là việc của cô, tất cả từ quá trình cho đến kết quả đều phải để cô tự gánh vác, nhưng Trang Thiển cùng Mạnh Viễn vẫn luôn ra tay trợ giúp, có lẽ chuyện này đối với bọn họ chỉ là một câu nói hay là một cú điện thoại, nhưng đối với cô thì nó vô cùng quan trọng.
Trang Thiển cũng không có phản ứng gì, cậu ngồi trên sô pha, mày hơi nhăn lại, tựa hồ cảm nhận được thứ gì đó.
“Trang Thiển?” Diệp Cảnh Trình có chút nghi hoặc hỏi.
Trang Thiển vẫn không nhúc nhích, vẫn như trước trầm lặng trong thế giới của mình, hoàn toàn không có để ý hành động của bên ngoài. Ánh mắt màu hổ phách nhìn về hướng khác của căn phòng, nhưng lại không có tiêu cự.
“Mộc Mộc.” Cố Thần nhẹ nhàng lay lay Trang Thiển.
Trang Thiển phảng phất một lúc rồi giật mình lấy lại tinh thần, phát hiện tất cả mọi người đều nhìn mình, cậu trừng mắt hỏi: “Làm sao thế?”
“Có việc gì sao?” Mạnh Viễn tươi cười lui dần, ánh mắt bắt đầu nghiêm túc.
Trang Thiển lại vận chuyển linh lực trong cơ thể, cảm nhận một hồi, mới do dự nhíu mày: “Có lẽ là ảo giác của tôi thôi, tôi cảm thấy được nguyên lực cùng ma lực trong không trung dường như … nhiều hơn một chút?”
Những người khác cũng nhắm mắt lại bắt đầu vận chuyển công pháp, bình thường trong tay họ luôn cầm linh thạch, trong không gian một thước vuông có mấy điểm sáng nhỏ của nguyện lực cùng ma lực căn bản không đủ để cung cấp cho bọn họ tu luyện, cho nên cũng chẳng mấy khi để ý. Diệp Hi Văn mở mắt trước, cho dù đã cố gắng trong khoảng thời gian hòa bình này nhưng tu vi của cậu vẫn không tốt lắm, cậu không cảm thụ được sự thay đổi, cậu thông minh lắc lắc đầu với Trang Thiển, sau đó nhìn Diệp Cảnh Trình, cậu biết rõ không nên lên tiếng lúc này.
Về sau, Trang Thiển cùng Cố Thần đã đến luyện khí tầng sáu, những người khác cũng đã là tầng năm rồi, chỉ có Diệp Hi Văn vẫn chỉ mới đến luyện khí tầng ba thôi. Công pháp Cố Thần rất tốt, hơn nữa so với việc thu thập vật tư với Trang Thiển, hắn càng có nhiều thời gian tu luyện hơn.
Những người khác cố gắng cảm nhận, sau đó mở mắt, cũng khẽ nhíu mày.
Đầu Đường Duẫn Triết xoay tới xoay lui, cậu ta cảm thấy được trước mắt hình như có mấy điểm sáng nhỏ còn đang bay bay: “Tựa hồ….. không có gì thay đổi mừ? Không phải vẫn chỉ có mấy viên thôi sao?”
Diệp Cảnh Trình xoa xoa đầu con trai, từ tốn mở miệng: “So với lần trước, nhiều … hơn một chút?”
Úc Mộng Dao gật đầu: “Phải đó, nhiều hơn mấy điểm, biết rằng chúng nó một mực thong thả tăng lên, dường như cũng đâu có gì kỳ quái chứ?”
Mạnh Viễn nhìn về phía Trang Thiển.
Trang Thiển lắc đầu: “Không rõ, nhưng tôi có cảm giác, hơn nữa nguyên khí cùng ma khí xác thực đã tăng lên không phải sao?”
Cố Thần cầm lấy tay cậu: “Không việc gì đâu, Mộc Mộc.” Sau đó Cố Thần lại nhắm mắt, trong một mảng đen kịt, mấy điểm trắng cùng đen tỏa sáng lơ lửng, nói đến cũng kỳ quái, trong mảng đêm đen như thế, mà mấy điểm sáng nhỏ màu đen giống như hắc diệu thạch lại có thể dễ dàng thấy được rõ ràng. Mấy điểm sáng cứ trôi nổi bay tới bay lui, dần dần, từ từ, lại nhiều thêm một ít, sau đó, cứ lại nhiều thêm, trong chốc lát, đã đếm không suể nữa…
Cố Thần bừng mở mắt: “Không ổn!”
Những người khác cũng cảnh giác căng chặt thân thể, cho nên trong nháy mắt mọi người cảm nhận được năng lượng tăng vọt.
Đường Duẫn Triết nhảy dựng cả lên, kéo ra cánh cửa sổ to sát đất:
“Biến thiên!!!!”
Mọi người nhìn về phía cửa sổ, sau đó đồng tử kịch liệt co rút lại một chút.
Bầu trời ngày xuân màu lam nhạt, cao vời, vô cùng trong trẻo, khí trời ngày hôm nay khó được tốt như vậy, ánh nắng tươi sáng đẹp đẽ, bao nhiêu mây trắng cũng điểm tô thêm cho bức tranh ngày xuân càng thêm tốt tươi.
Thế nhưng lúc này, bầu trời xanh thẳm lại có một vệt đường màu đen đang chậm rãi kéo dài, hơn nữa dần dần, càng có thêm nhiều cái khe màu đen nhỏ hơn từ cái vết nứt lớn kia nới rộng ra. Có một số người nhìn thấy cảnh tượng này, kinh ngạc chỉ tay về phía bầu trời, nhưng càng nhiều không có phát hiện, hoặc là không thèm để tâm đến điều đó mà cứ tiếp tục công việc trong tay.
Trong biệt thự, mọi người lẳng lặng nhìn không trung, hoàn toàn không để ý đến năng lượng trong không khí đang không ngừng tăng cao.
Cái khe màu đen ban đầu nhìn chỉ rộng khoảng hai ngón tay, hiện giờ nó cứ thong thả mở rộng ra, đã dần to bằng một cánh tay rồi, mà chiều dài của nó cũng đang từ từ lan ra thêm, một đầu hướng về mặt trời, còn mấy cái khe nhỏ nằm ngang thì càng ngày càng nhiều, và nó cũng đang dần dần kéo rộng ra, bầu trời cuối cùng giống như tấm thủy tinh lớn bị đập phá, tràn đầy vệt rạn nứt như tấm lưới.
Lúc này, vô luận là ai, đều cũng không thể bình tĩnh được, tất cả mọi người đềi kinh hoảng nhìn bầu trời. Có người lo lắng lái xe cố gắng chạy trốn, có người điên cuồng tra tin tức trên mạng, cũng có người do dự một lúc rồi vọt vào cửa hàng ven đường bắt đầu tranh mua các vật dụng này nọ. tất cả đường dây nóng của chính phủ đều bị đánh sập, có thể ngay đến cả chính phủ cũng còn lơ mơ chưa hiểu gì.
Tay Trang Thiển cùng Cố Thần vẫn như trước gắt gao nắm chặt lấy nhau, Diệp Hi Văn được Diệp Cảnh Trình ôm vào lòng, Úc Mộng Dao nắm chặt lấy dây chuyền phỉ thúy trước ngực, Mạnh Viễn ngồi trên sô pha, nhìn thẳng hướng về phía không trung, Đường Duẫn Triết đứng trước cửa sổ nắm chặt lấy tấm màn cửa cũng quên mất phải làm gì. Cho dù đại đa số bọn họ đã biết trước sự việc sẽ xảy ra, chính là khi nhìn thấy, lại không thể nào bình tĩnh nỗi, đó là bầu trời, ngàn vạn năm vẫn một màu xanh thẳm, luôn che chở cho mọi sinh mệnh trên địa cầu, nhưng bây giờ - biến thiên.
Cái khe nứt càng lúc càng bành trướng, bắt đầu có một ít điểm sáng nhỏ rơi xuống màn trời xanh biếc, lộ ra một mảng hắc ám vô tận phía sau. Mọi người rõ ràng biết rằng biết vũ trụ chỉ là một không gian, lúc này nó lại hé ra một vệt mảnh như đường chỉ, giống như một bức tường được trát vôi trắng, thế mà bây giờ lớp sơn trắng đó lại đang bong tróc ra, lộ ra mặt tường phía sau đen như mực.
Mọi người bắt đầu kinh hoảng cùng thét lên chói tai.
Chậm rãi, cái khe nứt lại lan rộng đến gần mặt trời, một vết rạch màu đen tuyền lần mò đến mặt trời màu vàng, rất nhiều người không để ý đến đôi mắt bị ánh mặt trời đâm đến rớt nước mắt, vẫn cứ gắt gao nhìn chằm chằm bầu trời, điều này thật không thể nào, đó là mặt trời mà!
Cũng không hẳn là không thể nào, ánh sáng mặt trời đang dần dà trở nên yếu ớt, trời cũng chầm chậm tối đi, theo cái khe nứt càng mở lớn, một nửa bầu trời là hắc ám vô tận, giống như những mảnh vỡ hợp lại trên bầu trời màu lam, chỉ còn những ngõ ngách có ánh sáng mặt trời tập hợp thành một khối thật nhỏ trên không trung.
Biến thiên đã xảy ra liên tục được khoảng ba giờ, các thiết bị công cộng đều tạm thời đình chỉ vận hành, chỉ có TV hết lần này đến lần khác phát ra tin tức mới, phát ngôn viên nói chính y cũng không rõ chuyện gì xảy ra nhưng vẫn cố gắng an ủi quần chúng. Vừa vặn, một chiếc máy bay lớn vôi vã bay khỏi phi trường, tàu lửa dừng trên đường ray, nhưng trên đường cao tốc, vô số xe lớn bé điên cuồng chạy vội, bọn họ cũng không biết nên đi đến nơi nào, chỉ là bọn họ muốn chạy trốn mà thôi.
Trạm khí tượng, các điều tra viên lăng lăng nhìn vào hình ảnh phát lại từ vệ tinh.
Ngoài vũ trụ, hiện đầy những cái khe màu đen thật lớn, sao thủy cùng sao mộc đã không còn nhìn thấy được nữa rồi, mặt trăng cùng sao hỏa với sao kim cũng đang tràn ngập nguy cơ. Thay vì nói bầu trời xanh thẳm là một bức tường, không bằng nói là toàn bộ vũ trụ đều giống như một trang giấy bị dao vạch ra từng đạo vết vách. Hơn nữa, rõ ràng vũ trụ là toàn một màu đen tối, duy nhất có điểm sáng là những ngôi sao vĩnh hằng nhưng so với mấy cái khe thì, mọi người mới hiểu được cái gì mới thật sự là đen tối vô tận, cho dù là một mảnh vũ trụ đều là hắc ám, thế mà nhóm mấy cái khe nứt đó vẫn giống như mặt trời trên bầu trời có thể nhìn thấy rõ ràng.
Nhân viên đài khí tượng khẩn trương nhìn đăm đăm màn hình, thậm chí còn quên cả thở, bọn họ không biết dùng thứ gì để hình dung sự đen tối này nữa, thẳng đến khi một cái vệ tinh đang trôi lơ lửng theo quỹ đạo bị một cái khe nuốt trọn. Vệ tinh đó chậm chạp tiến đến trước cái khe, sau đó, không có bất kỳ dấu hiệu gì, vệ tinh biến mất, không có xác vụn, không có nổ mạnh, cũng không vặn vẹo gì, giống như nó chưa từng tồn tại bao giờ. Chỉ có trên màn hình thể hiện mặt đất đầy những màu sắc loang lổ mới chứng minh rằng nó vẫn còn đó. Bóng tối này, là cắn nuốt, là màn đen chôn vùi…..
Nhân viên đài khí tượng run rẩy đưa tay ra, lý trí nói cho bọn họ biết rằng bản thân nên báo cáo lên cấp trên, nhưng rất nhanh, bọn họ đều mất đi ý thức, hôn mê ngã xuống nền đất.
Trên bầu trời, tia sáng mặt trời cuối cùng cũng đã biến mất, dần dần, có rất nhiều người bắt đầu hôn mê. Thét lên chạy đi, rồi đột ngột ngã xuống đất; lăng lăng nhìn về phía bầu trời, rồi cũng đột nhiên nhắm mắt lại; khóc lóc trốn dưới gầm giường, rồi cũng bất ngờ hôn mê bất tỉnh; tay nắm lấy vô lăng khẩn trương đến đổ đầy mồ hôi, rồi cũng thình lình buông tay khỏi tay nắm lái….Một người lại một người, từ từ, tất cả mọi người đều lâm vào ngủ sâu……
Diệp Cảnh Trình híp mắt, mệt mỏi cố ôm thật chặt Diệp Hi Văn đang ngủ say trong ngực mình, cũng nhắm đôi mắt lại. Đường Duẫn Triết dán mặt vào tấm kính thủy tinh, bị ép thành hình dáng kỳ cục rồi trượt dần xuống. Úc Mộng Dao nắm thật chặt lấy phỉ thúy trước ngực dựa vào gối đầu bắt đầu thả đều nhịp thở. Mạnh Viễn từ tốn nhắm mắt, chậm rãi thả lỏng cơ thể, tựa vào sô pha phía sau, trong bóng đêm, cảm nhận tia lý trí cuối cùng. Cố Thần thong thả cúi đầu, hôn lên đôi môi của Trang Thiển cũng đang vô cùng muốn ngủ, hai người tựa vào nhau rồi cùng nhắm mắt lại…..
Trong bóng tối bao trùm, mọi người cứ ngủ say, tựa như đã bị một phù thủy phù phép vậy.
Từ những khe nứt, vô tận nguyên khí cùng ma khí mạnh mẽ tiến vào vị diện khô cạn này, khiến cho nó trở nên rực rỡ mới mẻ hơn. Sau đó, cái khe bắt đầu chập chạp thu hẹp lại, trên bầu trời, những màu lam còn sót lại bắt đầu dần lan rộng ra, cứ lan tràn ra.
Cái khe cuối cùng khép lại, chỉ để lại một cái kẽ hở nho nhỏ, nhưng sau cùng, dần dần, kẽ hở đó cũng hướng từ dưới lên mà từ tốn biến mất, cho đến khi mặt trời một lần nữa lại xuất hiện trên bầu trời, ánh sáng hào quang màu vàng lại lần nữa chiếu rọi.
Không ai hoan hô, cả địa cầu im lặng đến bất thường, vô luận mọi người đang ở ban ngày hay đêm tối, đều chỉ im lặng say ngủ, một cái hít một cái thở ra, vô số những điểm sáng nhỏ tiến vào thân thể bọn họ, cải tạo linh hồn của bọn họ…..
D thị, mặt trời treo trên không trung cũng chậm rãi hạ xuống, bầu trời dần tối đi, ngàn sao hiện ra, không có trăng, ánh sao phá lệ lấp lánh vô cùng, tựu hồ D thị cho tới giờ chưa từng có bầu trời đêm trong suốt như vậy, liền ngay cả mùa hè cũng chưa có xuất hiện như thế. Trên nền đất mọi người an bình ngọt ngào ngủ say, hưởng thụ sự yên ả cuối cùng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT