*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Mai Tuyết Vân

"Nàng, nàng, nàng..."

Thanh Hoan lạnh lùng nhìn Hoa Nhị cứ nói lắp chữ nàng, giọng điệu muôn phần quyến rũ: "Nhị gia làm sao thế, nếu thấy ta không vừa mắt thì đổi cô nương khác là được. Chỗ chúng tôi là Ỷ Hương viện mà, chẳng có gì nhiều nhưng lại chẳng thiếu nữ nhân. Chỉ cần Nhị gia đồng ý, bảo đảm có thể khiến ngài thỏa mãn."

Hoa Nhị cắn răng, hắn muốn tạ lỗi với Thanh Hoan, nhưng xin lỗi thì được ích gì chứ? Hắn muốn đưa nàng đi nhưng hắn cũng biết mình không thể.

Chưa kể đến việc Tam đệ sẽ dây dưa, chính Thanh Hoan sợ rằng có chết cũng không đi cùng hắn. Nàng ở Ỷ Hương viện còn thoải mái hơn ở Hoa gia trang.

Thanh Hoan thấy hắn như vậy, khóe miệng cong lên thành một nụ cười: "Nhìn bộ dạng Nhị gia thế này, đang tức giận sao? Chẳng lẽ do ta chọc giận ngài à?"

"Thất Thất..."

"Ngài xem." Thanh Hoan dùng bàn tay rảnh rỗi cởi bỏ dây buộc trước ngực, áo xuân mỏng manh rơi xuống, lộ ra áo yếm trắng tựa tuyết.

Thanh Hoan nhìn chằm chằm Hoa Nhị, gằn từng tiếng nói: "Vị thiếu gia vừa rồi chưa từng chạm qua nữ nhân, là ta đã khai trai cho ngài ấy, nhưng cũng chỉ là gã trai tân, đến cùng vẫn không bằng Nhị gia thương hoa tiếc ngọc. Tuy thân thể ta chẳng phải thứ đẹp nhất ở đây. Nhưng nếu Nhị gia muốn tới, chỉ cần ngài không ghét bỏ là được."

Trong lòng Hoa Nhị khó chịu, hắn cảm thấy toàn thân như bị đông cứng, trái tim như bị dày vò trong chảo dầu, đau khổ vô cùng.

"Nhị gia, ta hi vọng ngài nhớ kỹ..." Giọng điệu của nàng mềm mại, nàng đã giả vờ làm thỏ trắng đủ rồi, có thể bắt đầu đại kế của nàng. Nếu còn chần chừ không hoàn thành tâm nguyện, đợi đến lúc nàng tuổi già sắc phai, sẽ rất khó hoàn thành.

"Ta ấy à, sở dĩ trở thành như bây giờ, cũng phải cảm ơn ngài. Nếu không sao ta lại thông suốt được? Không biết Nhị gia đã từng nghe qua câu nói, đôi tay ngọc vạn người gối, cánh môi đỏ vạn người hôn chưa? Ta rất cảm kích Nhị gia, nếu không nhờ có ngài, khuê phòng của ta sao lại rộn ràng được như hôm nay?"

Lời này của nàng đơn giản chỉ muốn kích thích Hoa Nhị, hắn vốn là người dễ mềm lòng. Bây giờ nàng càng sa đọa càng phóng túng, hắn sẽ càng hận đệ đệ mình đã từng nhường nhịn bấy lâu nay.

Tình huynh đệ là cái gì chứ... Trước mặt nữ nhân và quyền thế chẳng đáng là gì. May mắn Hoa Nhị không phải người có tính tình kiên định, đợi một thời gian nữa, hắn có thể hoàn thiện tâm nguyện của nàng.

"Thất Thất, Thất Thất!" Hoa Nhị ôm đầu gọi tên nàng, đau khổ không thôi. Rất lâu sau hắn mới đưa tay ôm chặt Thanh Hoan vào lòng, điên cuồng

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play