Thế… Thế này… Thế này quá kích thích rồi.

Tay nghề anh điêu luyện như vậy, chắc chắn không phải là lần đầu. Trong lòng các cô gái thất vọng, hoảng sợ các kiểu.

Bên ngoài rất yên tĩnh, không có tiếng động nào, tất cả mọi người ngơ ngác nhìn nhau, dường như nhìn thấy bản mô phỏng trai đểu tán gái trong sách giáo khoa được tái hiện trước mắt vậy, hơn nữa rất muốn được hóa thân thành Diệp Mông.

“Xem như tôi mất tam quan rồi. Thao Ương Ương, cậu nghĩ cách lắp camera trong nhà anh trai đi, tôi nghĩ mình không thể bỏ qua màn phát sóng trực tiếp này.” Một cô gái đau lòng lên tiếng.

Thao Minh Tiêu cảm thấy phiền phức: “Có phải phụ nữ các cô đều chỉ nhìn mặt mũi không?”

… …

Lời vừa dứt, “lạch cạch…”

Khi tất cả mọi người đang nín thở tập trung, màn hình đột nhiên tối sầm đi. Tiêu rồi, bị phát hiện rồi. Quả thực, giây tiếp theo, Thao Ương Ương nghe thấy tiếng từ từ chuyển động từ nhà kho phát ra, trong đầu phút chốc lướt qua con ngựa cỏ bùn khuyết tay mất chân, sau đó nhanh tay lẹ mắt ném di động xuống đáy ghế sofa. Mặc dù vừa rồi họ xem thấy lòng đầy căm phẫn, thậm chí còn muốn lao vào dạy dỗ Lý Cận Dữ, nhưng nhìn trộm ít nhiều cũng có chút đuối lý.

Thế là một đám người chạy tán loạn, người thì giả ngủ, kẻ thì giả chơi game, người lại vờ ăn đồ nướng, chỉ có một mình Câu Khải ngồi bất động trên sofa hút thuốc.

Đồ nướng đã ăn sạch hết rồi, trên bàn chỉ còn mấy cây ghim trống rỗng. Sau đó Thao Minh Tiêu vô cùng bình tĩnh, nhìn em gái mình đang hoang mang, không ngờ hắn nhặt lại cánh gà vừa rồi vứt vào sọc rác. Thao Minh Tiêu vừa định mắng “Đồ thiểu năng”. Kết quả cánh cửa phía sau có tiếng “cạch” mở cửa, hắn tức thì không nói tiếng nào vơ chiếc áo khoác trùm lên mặt mình nẳm giả ngủ.

Tiếng bước chân ngày một gần hơn, Thao Minh Tiêu cảm thấy bụng mình thật nặng nề, hắn không dám vén áo ra, sợ xanh mặt dùng tay mò mẫm, là máy ảnh, vẫn còn nóng hổi.

Thao Ương Ương cẩn thận từng li từng tí gặm nhắm cánh gà vừa nhặt từ sọc rác ra, ngơ ngác ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt, thật sự quá kích thích, trên môi anh Dữ vẫn còn dính son của chị Mông, hình như trên cổ cũng có. Chị Mông cắn cổ anh rồi hả? Ôi, có phải chị ấy sắp vào giai đoạn cao trào rồi không? Có chút vô liêm sĩ muốn xem bù đoạn tiếp theo.

Lý Cận Dữ không có biểu cảm gì, áo sơ mi vẫn buông thỏng ngoài quần tây, chỉ là nút áo có hơi gài loa qua, anh một tay đút trong túi, một tay đưa về phía Thao Ương Ương: “Đưa di động đây.”

Thao Ương Ương câm lặng mò di động từ dưới ghế sofa ra, ngoan ngoãn đưa cho anh.

Lý Cận Dữ vài thao tác xóa sạch, ném trả lại cho cô, tay còn lại cũng đút vào túi quần: “Bản sao đâu?”

Thao Ương Ương thành thật khai báo: “Vẫn chưa kịp lưu lại bản sao.”

Lý Cận Dữ ừ một tiếng rồi xoay người rời đi. Và lúc đi qua chỗ Câu Khải, lại nghe Câu Khải trêu đùa nhạt nhẽo hỏi một câu: “Lý Cận Dữ, cậu không định giải thích sao?”

Tất cả mọi người đồng loạt nhìn sang, hình như đều không ngờ người trước giờ kiệm lời như Câu Khải lại mở miệng hỏi một câu thẳng thừng như vậy. Lòng bàn tay Thao Ương Ương đẫm mồ hôi, cô rất sợ anh Dữ và Câu Khải gây nhau, sau đó cô lại lén nhìn vào nhà kho được mở hờ kia, chị Mông không định ra nói giúp anh Dữ sao?

Lý Cận Dữ cúi đầu nhìn qua Câu Khải, không hề nhìn ra chút quẫn bách gì bị bắt tại trận hay nhìn trộm, ung dung hỏi ngược lại câu: “Giải thích cái gì? Anh là chồng của chị ấy sao?”

Trong lòng Thao Ương Ương thậm chí cảm thấy: Vừa rồi nếu anh Dữ và chị Mông ở trong đó làm gì rồi, chắc lúc anh Dữ ra đây cũng sẽ không cảm thấy khó chịu, trên mặt vẫn bất biến, lạnh nhạt bình tĩnh, không vui không buồn, giống như mô hình người nộm bằng nhựa vậy, hoàn toàn không để ai nhìn ra cảm xúc. Thao Ương Ương thật sự rất tò mò, liệu anh Dữ có biết ghen không, biết giận không, có đánh người không? Liệu có nhớ một ai đó đến phát điên không?

Lý Cận Dữ dùng mu bàn tay từ từ chùi đi vết son ở khóe môi, giống như vừa mới đánh nhau với người khác, bình tĩnh lau đi vết máu ở khóe miệng vậy. Cúi đầu nhìn xuống mu bàn tay đều là son, nói: “Chẳng có gì để giải thích cả, chỉ là không kiềm chế được nên hôn chị ấy. Chỉ do tôi cưỡng bức thôi, chị ấy rất yêu chồng mình, không có ý định ngoại tình với tôi.”

Câu Khải: “… …”

Thao Minh Tiêu mắng chữ A mồm chữ O, buộc miệng hỏi một câu: “Cậu thật sự thích Diệp Mông hả?”

“Cũng tạm, thường thôi.” Anh đáp như vậy, lau sạch vết son trên môi, lại dùng tay chùi đi vết son trên cổ, nhìn vào cũng đúng là bình thường thật. Sau đó anh lại đút tay vào túi quần, thật sự là bộ dạng bất cần đời, nhưng vẫn rất phong độ lịch lãm nhắc nhở một câu: “Con người tôi chính là như vậy, đẹp thì nhìn thêm một chút. Muốn tám chuyện, muốn mắng, mắng mình tôi là được, đừng mắng chị ấy. Nếu không, gặp nhau ở núi Cửu Môn.”

Mẹ kiếp! Đẳng cấp trai đểu điển hình là đây!

… …

Hai người lái xe về thành phố. Dọc hai bên đường là cây Bạch Dương sắp xếp cách nhau đều đặn, nhìn như người canh gác của thành phố, đứng vững trong gió từ ngày này sang ngày khác. Đường ngoại ô vào lúc năm giờ sáng, không một bóng người, rất yên ắng, không có sự huyên náo của ban ngày, đèn đường hòa lẫn ánh sáng trắng đục của bầu trời, phát ra sự ấm áp dịu dàng.

Cả đoạn đường chỉ có một chiếc xe của họ, đợi khi dần dần tiến vào trong thành phố, lại trở nên phồn hoa, đông nghịt.

Lúc này mới năm giờ rưỡi sáng, Diệp Mông nhìn sang người đàn ông ngồi ở ghế lái phụ suốt đường vẫn giữ im lặng kia, đột nhiên hỏi một câu: “Cậu thật sự không biết trong căn phòng đó có camera? Vừa rồi Lê Thầm có nói với cậu mà.”

Lý Cận Dữ cả đêm không ngủ, có chút buồn ngủ, ngồi ở ghế lái phụ nhắm mắt dưỡng thần, nghe thấy cô nói, mí mắt cũng không mở ra, nhưng ngữ điệu lại có sự khiêu khích kỳ lạ: “Vậy nếu chị đã biết rồi, tại sao còn để tôi hôn? Chị cố tình hả?”

“Cậu đừng cãi chày cãi cối.” Chẳng phải cũng tại vì đêm qua đua xe quá phiêu rồi sao, cô hoàn toàn quên béng chuyện này, Diệp Mông vô thức xoay vô lăng, cho xe chạy ra ngoài: “Nói thật thì chắc do tuổi tác tôi lớn thật rồi, trong vài giây trước khi cậu đi qua đây, trong đầu tôi vẫn nhớ rõ chuyện này, kết quả lúc cậu ôm lấy tôi, đầu óc tôi hoàn toàn trống rỗng rồi.”

Lý Cận Dữ mở mắt ra, vờ ra vẻ ngạc nhiên nhìn cô: “Sức hút của tôi lớn như vậy sao?”

“Đừng có chiếm được lợi lộc còn ra vẻ vô tội nữa.” Diệp Mông trừng anh: “Có phải cậu cố ý không? Đến tôi còn biết Ương Ương đang định tỏ tình, rõ ràng đã nghe thấy lời Lê Thầm nói.”

Lý Cận Dữ cười cười, giơ tay vặn nhỏ âm của đài phát thanh, nhìn điệu bộ rất không tập trung, nhưng lời nói lại rất thành khẩn: “Thật sự không có, lúc đó chị nói chị muốn đua xe, trong đầu tôi không còn chứa được thứ gì khác nữa, Lê Thầm đã nói gì với tôi, tôi thật sự không nghe lọt tai. Tôi biết Ương Ương định tỏ tình…”

“Ừ, Ương Ương.” Diệp Mông liếc sang anh.

“Thao Ương Ương.” Lý Cận Dữ ho khụ một tiếng, trịnh trọng nói: “Biết được cô ấy định tỏ tình là vì Thao Minh Tiêu hôm nay bất thường quá, nên tôi đoán được.”

… …

Đợi khi xe từ từ chạy vào khuôn viên Phong Hối, Diệp Mông tìm chỗ đậu xe, suy nghĩ một lúc vẫn quyết định góp ý: “Hay là công khai đi, tôi thật sự lo họ hiểu lầm cậu.”

Lý Cận Dữ vừa mới ngủ dậy, trong đầu chưa tiếp thu kịp, tựa vào ghế lái phụ nhắm mắt định thần lại, giọng khàn khàn mang theo chút mệt mỏi do thức đêm: “Không hiểu lầm chị là được, tôi chẳng sao cả.”

Diệp Mông đắn đo suy nghĩ một lúc, vẫn quyết định lấy di động để trên kệ xe lên: “Không được, tôi phải gọi điện nói với Thao Minh Tiêu. Nếu không, họ hiểu lầm cậu là kẻ thứ ba thì phải làm sao đây?”

Kết quả bị ai đó một tay đoạt đi, tiện tay ném ra ghế ngồi phía sau. Lý Cận Dữ gở dây an toàn ra, nghiêng người qua, đầu cũng nghiêng sang, tựa vào ghế lái, biểu cảm mang theo sự biếng nhác vừa mới thức dậy, móc tay về phía cô.

Diệp Mông cũng nghiêng sang tựa vào, hai người mặt đối mặt, nhìn nhau. Lý Cận Dữ cả đêm qua không ngủ, hình như thật sự buồn ngủ, mắt lại nhắm lại, biếng nhác nói: “Tôi làm kẻ thứ ba của chị, không kích thích sao?”

Lúc này trời đã bắt đầu sáng hẳn, cây lựu trong vườn nhà Lý Cận Dữ dường như đang nhú ra chồi non xanh ngắt, hoa Nguyệt Quý Thư ở góc tường cũng nở ra sắc vàng tươi, hấp thu hạt sương buổi sớm. Chắc do có mở máy lạnh, kính xe có phủ một lớp sương mỏng, cũng không trở ngại gì đến sự sáng trong bên ngoài, sông núi rõ ràng.

Diệp Mông giật nảy mình, mở miệng nói: “Bảo bối, cậu có phải bị biến thái không?”

“Phải.” Anh sao cũng được: “Còn có thể biến thái hơn nữa kìa.”

“… Tôi làm bồ nhí của cậu còn kích thích hơn, cậu có muốn không?” Diệp Mông hỏi anh.

Lý Cận Dữ cười muốn ngất: “Tôi không định công khai, tôi cũng không muốn họ hiểu lầm chị ngoại tình, chuyện ngày hôm nay hoàn toàn là ngoài ý muốn. Lúc đó nếu không phải tôi bị chị chọc tức, thì cũng sẽ không phớt lờ lời của Lê Thầm. Nếu tôi biết trong đó có camera, tôi chắc chắn sẽ không theo chị vào trong đó. Họ cũng chỉ tám vài ngày thôi. Chỉ cần tôi không tìm chị nữa, Thao Minh Tiêu và Câu Khải cũng sẽ nghĩ tôi lúc đó chỉ là nhất thời manh động mà thôi. Vậy nên thời gian này, nếu chị có nhớ tôi, chắc phải kiềm nén rồi.”

“Được.” Diệp Mông đã bị thuyết phục.

Lý Cận Dữ choàng qua cổ cô, kéo đến trước người anh, mút vào cổ cô một lúc: “Ngoài vụ án của mẹ chị, trong tay tôi còn có năm mươi phần trăm cổ phần của ông ngoại, mẹ tôi sẽ không chịu để yên vậy đâu. Hiện giờ trong nhà rất loạn, tôi không muốn chị bị xoáy vào. Đợi khi chuyện này kết thúc, chị muốn gì, tôi cũng thuận theo ý chị.”

Diệp Mông bị ép chấp nhận nụ hôn của anh, ấp a ấp úng nói: “Tôi hiểu suy nghĩ của cậu, cậu chỉ vì muốn bảo vệ tôi.”

… …

Thực ra Lý Cận Dữ không rõ việc dùng miệng và dùng tay để thỏa mãn cho đàn ông rốt cuộc có gì khác biệt, anh chỉ vô tình nghe Thao Minh Tiêu nhắc đến, nếu phụ nữ chịu dùng miệng với người đàn ông đó, chứng tỏ người phụ nữ thật lòng yêu người đàn ông đó.

Trước đây lúc Diệp Mông không đồng ý, anh còn cố ý trêu ghẹo cô. Bây giờ Diệp Mông đồng ý rối, anh lại cảm thấy cảm giác không được chân thật lắm, bắt đầu làm bộ làm tịch.

Hai người vừa vào đến cửa, chủ để rõ ràng, vảo thẳng phòng vệ sinh.

Diệp Mông chưa hôn được bao lâu, độc thân tác chiến liền ngồi xổm xuống, Lúc đó Lý Cận Dữ cũng rất kiềm chế và kiên trì cản lại, âm giọng khàn khàn lẫn dục vọng chết người kia, lại mở miệng nói: “Hay là thôi đi.”

Khi Diệp Mông bất chấp ngồi xổm dưới đất, chuẩn bị tháo dây nịch ra, từ khe giữa của hai chân Lý Cận Dữ, cô nhìn thấy trong bồn tắm có một cái đầu trọc ngoi lên, cô bị dọa cho suýt chút đã kêu thất thanh rồi. Nhưng cô vẫn giữ được bình tĩnh, lấy tay chọt chọt đùi của Lý Cận Dữ, ám chỉ anh nhìn ra sau.

Lý Cận Dữ đang vịn cánh cửa, quyết định quay ra sau nhìn, giọng trong phút chốc lạnh nhạt đi, trong suốt như nước: “Anh ở đây làm gì?”

Gần đây Châu Vũ cũng gặp những chuyện một lời khó nói hết, Lương Vận An muốn lợi dụng mối quan hệ giữa cậu và “Dẫn Chân đại sư”, đào tạo Châu Vũ thành nội gián trong tay mình. Mấy ngày nay, Châu Vũ ngày ngày bị Lương Vận An kéo đến những nơi mà “Dẫn Chân Đại Sư” có thể sẽ xuất hiện đóng đô.

Kết quả mệt đến mức ngồi trong phòng vệ sinh giặt đồ, giặt sao ngủ quên trong bồn tắm. Phòng vệ sinh nhà Lý Cận Dữ rất lớn, bồn tắm còn có thiết kế bậc thang, không ai để ý có người nằm bên trong.

Thực ra Châu Vũ chưa nhìn thấy gì cả, mơ màng tỉnh giấc, xoa xoa đầu định đi ra ngoài: “Chào ông chủ, chào chị Diệp Mông.”

Hai người họ đang đứng tựa bên bồn rửa tay, nhường đường cho cậu, Diệp Mông nhìn qua bóng lưng cậu, hỏi một câu: “Sao nó lại gọi cậu là ông chủ? Chắc không phải cậu thuê nó làm việc đó chứ?”

Một ngày bị phá đám ngắt quãng hai lần, trong lòng Lý Cận Dữ đang bốc hỏa, cả người đều bức rức khó chịu, muốn lôi ra ngoài tạo lại không khí. Anh cúi đầu xuống gài lại dây nịch, quét mắt qua cô, nói: “Không thì sao? Tôi mắc gì phải cho nó ăn chực uống chực chứ?”

Đợi ngoài cửa vang đến tiếng đóng cửa phòng ngủ, Diệp Mông lại đu lên người Lý Cận Dữ, xoa xoa gương mặt anh, lay lay: “Hay là chúng ta về phòng ngủ?”

“Ừ.”

“Cậu còn muốn không?”

“Muốn.” Anh cúi đầu, giọng hậm hực đáp.

… …

Phòng ngủ của Lý Cận Dữ vẫn sạch sẽ sáng sủa như cũ, chiếc giường lớn màu tối, và một chiếc đàn điện tử đặt bơ vơ ngay đầu giường, còn có một chiếc va li có thể xách đi mọi lúc. Hình như đúng là anh không định ở lại đây lâu dài.

Thân hình nhấp nhô của Diệp Mông mềm mại như cành liễu trong gió Xuân, kẹp giữa thân hình săn chắc của đàn ông và cánh cửa, cô gấp gáp quàng lấy cổ anh hôn, Lý Cận Dữ một tay vịn cánh cửa, một tay ôm lấy eo cô, anh cúi đầu trao nụ hôn nồng nhiệt với cô.

Diệp Mông đang định ngồi xổm xuống.

Lý Cận Dữ một tay khống chế hai tay cô trên đỉnh đầu, tay còn lại mò mẫm dây kéo của váy cô, đột nhiên bắt đầu có chút không vui đảo quanh lưỡi cô. Diệp Mông có dự cảm, cứ cảm thấy giây phút này hình như anh có gì đó muốn nói, nên quyết định mở mắt ra.

Rèm cửa sổ chưa kéo lại, sắc Xuân rọi từ cửa sổ sát mặt đất vào, tựa như ánh sáng của Promen, hắc lên người của Lý Cận Dữ, tất cả tội lỗi và hình phạt, dường như trong khoảnh khắc đó đều nhận được sự tha thứ.

“Chị ơi.” Lý Cận Dữ dừng lại, đầu gục lên vai cô, ánh mắt nhìn vào gương mặt cô, dừng một lúc, tự giễu nói: “Tôi yêu chị.”

Giống như đang tự kiểm điểm vậy, dứt lời anh ngẩng đầu lên.

Không biết có phải vì lời anh nói quá nghiêm túc hay do che giấu, vẫn dáng vẻ tự kiêu đó, không có kiểu tình nồng thắm như trong tưởng tượng, ngược lại nó mang theo một chút không gò bó và sự nghênh ngang của chàng thiếu niên, thế mà lại khiến thần trí cô dao động.

Diệp Mông không biết phải diễn tả ánh mắt anh lúc đó là như thế nào. Thực ra đến tận bây giờ, ánh mắt của Lý Cận Dữ vẫn ẩn hiện khí thế thiếu niên. Đáy mắt đen láy kia, không phải sự sợ hãi, càng không phải sự nhu nhược hay thứ gì khác, mà là sự cả gan trơ tráo. Cả gan trơ tráo đến mức khiến người ta cảm thấy anh độc lập giữa vạn vật, là vị Thần có thể thao túng năm tháng, đó là ý chí thiếu niên bất tận trong đất trời rực rỡ.

“Nếu mẹ tôi lợi dụng chị bắt tôi làm gì đó, thật sự là chuyện gì tôi cũng làm được.” Anh dừng lại một lúc, yết hầu dao động, quay mặt đi nơi khác, giống như sắp khóc: “Kể cả đốt nhà, giết người.”

Ai còn quan tâm sắc Xuân ngập tràn này chứ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play