Xe còn chưa nhúc nhích được mấy mét đã bị tắt máy hai lần. Cả chiếc xe chấn động dữ dội, ai không biết chắc còn nghĩ hai người họ nửa đêm động tình trên xe, Lý Cận Dữ tự dưng thấy hối hận sao mình lại lên xe của cô, đang sống yên ổn không tốt hay sao? Đến cả bệnh trầm cảm cũng ở không nổi với.

Anh giữ chắc dây an toàn, đầu tựa vào sau ghế ngồi, không động đậy, chỉ liếc nhìn cô đạp cả buổi trời không nổ máy, gương mặt không còn thiết sống nhắc nhở cô một câu: “Bạn à, cô không gạt cần sao?”

Diệp Mông nghe thấy liền gạt cần lên, sau đó lại nhìn anh.

“Đạp chân ga trước, gạt cần số, nhả phanh tay.” Lý Cận Dữ lười nhác nói. Anh phát hiện thời gian đúng là một thứ thú vị, dù là chuyện có khó thông suốt đến mấy, qua vài năm tự sẽ có đáp án. Số phận sẽ không hời hợt với bạn. Bỗng dưng ngộ ra tại sao thầy dạy lái xe lại cai thuốc. Năm mười tám tuổi anh đã thi bằng lái, lúc đó đi thi chung với bọn Câu Khải, toàn là con trai, nhà lại giàu, biết lái xe từ lâu rồi. Thầy hướng dẫn họ là an nhàn nhất, hoàn toàn không cần để ý gì, căn dặn đại vài câu kỹ thuật, mấy ngày sau đều đậu cả.

Đám con gái cùng thời họ, đến năm tới còn chưa đi thi. Thầy hướng dẫn đầu cũng hói luôn cả rồi. Dây thần kinh của giới nữ về mặt này, hình như ngắn đặc biệt.

Chiếc xe từ từ lăn bánh, Diệp Mông cuối cùng cũng đã tìm lại được chút cảm giác, cô mỉm cười nói: “Cậu biết lái hả? Hay là cậu lái đi.”

Lý Cận Dữ quay đầu nhìn ra cửa sổ, mỉa mai biếng nhác nói: “Không biết, chưa ăn qua thịt heo thì chưa từng thấy heo chạy sao.”

Diệp Mông ngơ ra, chạy với tốc độ 20km/h ra khỏi con hẻm hẹp, hoài nghi nói: “Nhưng Dương Thiên Vỹ nói cậu có bằng lái.”

“Có, nhưng chưa chạy thực tế bao giờ.” Anh tiện miệng đáp đại.

Diệp Mông cười rộ lên: “Không biết lái còn chảnh cho cố, vậy thôi cậu im lặng đi nha. Tôi lái xe ghét nhất bị người ta huơ tay múa chân.”

Lý Cận Dữ hừ một tiếng, ông đây hai tuổi biết đi xe ba bánh, sáu tuổi đã lái xe đua rồi.

Nhưng anh không nói ra, ngoan ngoãn ngậm miệng lại, cũng không phải sợ cái gì, chỉ là không muốn nói chuyện với cô.

Trời mỗi lúc một khuya, khu phố yên ắng tĩnh mịch, đèn đường tối mờ đan xen ánh trăng mây xám mông lung, có chiếc xe mơ hồ từ con hẻm âm u thất tha thất thểu chạy ra. Suốt đoạn đường này rất yên ắng, Lý Cận Dữ khép mi tựa vào ghế chợp mắt, Diệp Mông tập trung nhìn đường phía trước, mặc dù cả con đường này không có xe gì mấy. May mắn là lúc đầu cô học lái xe số, lắc lư trên con đường nhấp nhô dần dần tìm lại cảm giác.

Gặp đèn đỏ, Diệp Mông quay sang nhìn người đàn ông bên cạnh. Anh ngồi đó, hàm dưới hơi ốm, yết hầu rõ rệt, vết sẹo “hickey” nhàn nhạt nhô lên trên da, bỗng dưng cảm giác con người anh có hơi bạc tình. Từ nãy đến giờ Lý Cận Dữ vẫn luôn nhắm mắt, không biết mọc đâu ra con mắt thứ ba, khi đèn giao thông còn hai mươi giây chuyển sang xanh, anh vẫn nhắm mắt, lạnh nhạt lên tiếng nhắc nhở: “Còn hai mươi giây nữa, ngắm đủ chưa?”

Diệp Mông hờn dỗi thu lại tầm nhìn, một mớ hỗn loạn lại bắt đầu lên đường, xe đến quán bar là 0 giờ 30 phút sáng.

Lý Cận Dữ thật sự không dám tin, chỉ năm sáu cây, mà cô lái mất mười mấy phút, anh đóng cửa xe, tựa vào đó, khinh bỉ nói: “Cô lái xe làm tôi nhớ lại một người, chính là cái người… cái người cưỡi lừa ngược kia…” anh dùng tay gõ gõ “Đúng, là A Phàm Đề, người ta cưỡi lừa ngược còn nhanh hơn cô.”

Diệp Mông thầm nghĩ: ừ thì cậu lái nhanh, cậu lái nhanh thì tự lái đi! Cũng không biết lái còn gì.

Diệp Mông vì giữ sỉ diện cho anh nên không đáp trả, ra dấu cho anh theo cô vào trong. Hôm nay là cuối tuần, quán bar có nhóm nhạc quen trình diễn, người đông đúc, tiếng nhạc vang lớn, ánh đèn mờ ảo, xung quanh đều là nam nữ lập lòe lắc lư nhiệt tình phóng túng.

Bài hát “Sơn hải” đẩy không khí quán bar lên cao trào. Giọng ca chính cảm xúc dồi dào, giọng khàn khàn, nghe thích hơn giọng Lý Cận Dữ nhiều. Cùng một bài hát “Sơn hải”, người ta hát thì như đang thỏa hiệp với hiện thực, kêu gào lý tưởng, tình yêu nồng nhiệt đến chết không đổi, có thể hát vào lòng người, dấy lên tinh thần cộng hưởng của khán gỉa.

Phần lớn người trong quán bar đều bất mãn với hiện thực, thế giới tinh thần trống rỗng, không tài nào thay đổi, cũng không có sức lực thay đổi, chỉ đành nhìn bản thân ngày càng suy sụp.

Diệp Mông luôn cảm thấy Lý Cận Dữ không nên như vậy.

Hai người vừa bước vào cửa, nhân viên phục vụ vừa nhìn liền chú ý, nhiệt tình bưng một dĩa hạt dưa lên: “Anh Dữ, sao hôm nay lại đến thế? Ồ, cô fans cũng đến à.”

Không đợi Lý Cận Dữ lên tiếng, Diệp Mông đẩy anh đến thẳng sofa trung tâm sàn nhảy ngồi xuống, Lý Cận Dữ bất lực ngẩng mặt nhìn cô, tiếng nhạc ầm ĩ, anh gần như hét lên nói: “Rốt cuộc cô muốn làm gì?”

Nhân viên phục vụ theo sát, đưa thực đơn lên, trong tiếng nhạc bùng nổ cũng gông cổ lên hỏi: “Hai vị uống gì?” Lý Cận Dữ không thèm nhìn, rất tiết kiệm lấy lon Budweiser. Diệp Mông lười hét lên, giơ ngón tay ý nói lấy giống anh.

Nhân viên phục vụ không tốt lành gì hét bên tai hai người: “Hai người có muốn dãy liên hoàn hay Four Loko góp vui không?”... Lý Cận Dữ một chân đá văng.

Tiếng nhạc inh ỏi bên tai, tuy màn nhĩ bị chấn động dữ dội, nhưng cũng nhanh chóng thích ứng, nhất là Lý Cận Dữ, kéo khóa áo thể thao xuống, buông lỏng tự do sang hai bên. Người nửa dựa nửa ngồi trên sofa, rất nhanh trở thành địa phận của anh. Hai người không lên tiếng, yên lặng nghe nhạc, uống rượu. Giọng ca chính tóc để dài có hơi giống Uông Phong đến mời anh hai điếu thuốc, hai người khoác hờ vai nhau nói vài câu, Diệp Mông từ nãy đến giờ ngồi yên một chỗ nghe ca sĩ trình diễn.

Rõ ràng là cô đề nghị đến đây, bây giờ lại giống như bị Lý Cận Dữ cưỡng ép lôi đến, ngồi như Phật tứ diện vậy.

Lý Cận Dữ khom xuống, hai khuỷu tay đặt lên chân, phá lệ châm cho mình điều thuốc, kẹp trên tay, an nhàn phả khói ra, giọng ca chính nhìn thấy, cũng khom người xuống, khoác vai anh hỏi: “Dạo này tái phạm nghiện thuốc hả? Thấy cậu hút hai lần rồi.”

“Cũng tạm, không cảm giác gì lắm, chỉ là nhàm chán.” Anh đánh gãy tàn thuốc trả lời.

Giọng ca chính khuyên vu vơ: “Phổi cậu không tốt, hút ít thôi.”

Lý Cận Dữ cười cười ngậm điếu thuốc lên miệng, cắn hờ rồi liếc hắn: “Thế sao anh còn chia thuốc cho tôi?”

“Chỉ là mời cho lịch sự, nào ngờ thằng oắt con cậu nhận thật.”

“Được, hiểu rồi.” Lý Cận Dữ thuận miệng phản ứng, đột nhiên lại ho khụ, tay cuộn nấm đấm che miệng lại nói: “Lâu rồi không hút, cũng không hút ra vị gì. Đây vẫn còn một điếu, trả cho anh đó.”

Tay vừa giơ lên, ngón tay trống trơn, bị người ta lấy mất.

Lý Cận Dữ quay sang, Diệp Mông sáp lại gần, tay kẹp điếu thuốc, đưa lên miệng ngậm, từ từ nhích người qua, vương qua người Lý Cận Dữ nói với giọng ca chính: “Người anh em, xin chút lửa.”

Giọng ca chính lập tức châm cho cô, vì quyền chủ động bị chiếm, Diệp Mông phải hạ thấp thân hình mềm mại xuống cho hợp với độ cao của lửa, tay cầm hộp quẹt gác trên chân của giọng ca chính gần như không cần nhấc lên, chỉ cần ấn nút bật lên lửa là được, nhưng giữa hai người còn có Lý Cận Dữ ở giữa, anh chưa hạ tay xuống, lúc Diệp Mông trườn qua, tay của anh vô tình chạm vào bộ phận mềm mềm của ngực.

Không biết giọng ca chính hồi hộp cái gì, quẹt mấy lần cũng không có lửa, quái lạ hừ một tiếng: “Gặp ma rồi, đột nhiên hết xăng.”

Diệp Mông không có ý định thu người về, cả người mềm nhũn như bông gòn thấm nước, nhẹ nhàng bám trên người anh, gân tay nổi lên, lớp da thân nhiệt cọ xát, không khí mờ ám, ánh đèn xanh xanh đỏ đỏ, khiến người ta nghĩ xa, trái tim rung động. Nếu anh độ tầm hai mươi tuổi, lúc này chắc tim sẽ đập mạnh, giống như thằng oắt con, xao động không yên, dòng máu chảy siết. Nhưng anh của bây giờ thực ra rất vô cảm, trái tim đến mạch máu, từ trong ra ngoài, đều lạnh, đều không có cảm giác.

Lý Cận Dữ cùng lúc giựt điếu thuốc và hộp quẹt, ném ra chiếc bàn thấp trước mặt, người tựa ra sau, nói với giọng ca chính: “Không phải anh còn mấy bài sao?”

Thế là giọng ca chính lại hát thêm mấy bài buồn khổ nhục chí, lý tưởng sụp đổ, tín ngưỡng chết mất. Diệp Mông cảm thấy người này đang tuyên truyền văn hóa tuyệt vọng bi thương đến cực điểm. Chả trách Lý Cận Dữ chịu làm bạn với hắn, rõ ràng là hát đúng tâm trạng quá mà.

Bởi vì bên ngoài không có giang sơn thích hợp với anh, nên anh không muốn ra ngoài.

Diệp Mông tựa lưng vào sofa, một cánh tay lười nhác gác lên trên, vịn lại sau gáy, rất hài lòng ngắm nhìn Lý Cận Dữ. Trông anh đẹp trai thật, tuy tính cách không hợp ý cô, nhưng đúng là rất được. Nhân viên phục vụ bưng lên một dĩa đậu phộng, anh nhàn nhã chén sạch, phủi phủi vụn vặt trên tay, một hơi nốc sạch bia trong lon. Lông mày anh rất mảnh, thực ra rất tiềm ẩn, chẳng qua khi cười lên, phần đáy mắt giãn ra rồi không thu lại được, toàn thân từ trên xuống dưới, nơi đâu cũng toát lên vẻ quý phái của một cậu chủ nhỏ.

Rõ ràng anh phải là một con khỉ lông vàng được nuôi trong lồng, chứ đâu thể thế này, như chú chó hoang vậy.

Diệp Mông đột nhiên đứng lên.

Lý Cận Dữ nghiêng đầu nhìn cô, cũng định theo đứng dậy: “Về hả?”

Diệp Mông nhấn anh ngồi xuống lại, tay đặt trên vai anh: “Cậu ngồi đây đã.”

“Cô đi đâu?”

Diệp Mông cười hí hửng nói: “Thấy bên kia có một cậu rất đẹp trai, tôi đi xin Wechat, cậu ngoan ngoãn ngồi đây, đừng đi lung tung. Nếu có cô gái nào sang xin Wechat, cậu cứ nói chị gái quản rất nghiêm, không cho được.”

“Cô cho bà ăn nem mà không cho ông ăn chả hả.” Lý Cận Dữ cười nhạt.

“Ngoan nào, bé yêu.”

Diệp Mông an ủi vài câu rất qua loa.

Diệp Mông đúng là tìm được một anh đẹp trai đang cầm đàn Ukelele, không biết hai người đã nói gì, không những kết bạn Wechat, tên đần kia còn đưa cả đàn Ukelele cho cô.

Lý Cận Dữ tựa vào sofa khoanh tay cười nhạt.

Diệp Mông ôm Ukelele đến trước mặt tay chơi đàn điện tử, không biết hai người đã nói gì, lại kết bạn Wechat tiếp. Lý Cận Dữ nhìn theo cô từ từ chậm rãi, luồng lách qua qua dòng người, chưa từng nhìn sang chỗ anh một lần, kết bạn Wechat tất cả người trong nhóm nhạc.

Lý Cận Dữ đứng dậy, lấy điếu thuốc vừa rồi bị ném lên bàn, anh kẹp trên tay, hút một hơi, sau đó gác lên tay sofa. Ánh mắt càng lúc càng lạnh, càng lúc càng nhạt.

Vừa ngẩng đầu.

Diệp Mông đã ôm cây đàn Ukelele, ngồi ngay ngắn trên chiếc ghê cao, đôi chân ngắn đung đưa trong không trung, thực ra cũng không ngắn lắm, chẳng qua so với đôi chân dài của Lý Cận Dữ thì có hơi ngắn, nên chạm không đến đất, giống như đứa con nít ngồi đó, chân móc vào ghế.

Đồ ngốc, có thể điều chỉnh độ cao ghế mà.

Anh tự cảm giác lần nào cũng điều chỉnh rất thấp, kết quả Uông Phong chỉnh cho anh còn thấp hơn nữa, anh vừa ngồi xuống như lọt tỏm vào hố núi vậy.

Anh hút thuốc, tầm nhìn thẳng tắp vào người Diệp Mông đang trên sân khấu, vẫy tay gọi phục vụ đến, không biết đã nói gì. Lúc Diệp Mông và nhóm nhạc đang thử âm, phục vụ chạy lên sân khấu: “Cô Diệp, anh Tiểu Dữ hỏi cô, có cần hạ chân xuống cho thoải mái hơn không?”

“Được.”

Đợi sau khi phục vụ điều chỉnh độ cao chiếc ghế, xung quanh đột nhiên yên ắng hẳn.

Điếu thuốc vẫn đang nằm trong tay Lý Cận Dữ.

Thực ra trong lòng Diệp Mông cũng bồn chồn, cô chưa từng dốc lòng theo đuổi con trai như vậy. Môi trường quán bar này, thích hợp hát bài nào nhất? Thực ra thích hợp nhất là loại tình ca vừa buồn vừa đau, hoặc loại tan nát cõi lòng mà giọng ca chính vừa hát, nhưng mấy bản đó không thích hợp để tỏ tình.

Tình ca sến sẩm, cô càng không biết hát, cô muốn hát bài phấn chấn chút, nhưng cũng không thể quá nghiêm túc, mà có thể hát bộc bạch lòng cô cho Lý Cận Dữ nghe.

Bàn với nhóm nhạc rất lâu, cô quyết định hát bài “Thiếu niên nói”.

Nếu không khí lan tỏa thành công, sẽ rất nhiệt huyết và kích thích, chỉ sợ mọi người đang buồn khổ, cô một mình ở đây tiếp máu, trông sẽ rất tách biệt.

Nhưng có lúc, kiểu dũng cảm đơn độc này sao mà không làm người khác cảm động được cơ chứ, mấy người trong ban nhạc đều cảm động đến rơm rớm nước mắt, nhiệt tình đệm đàn, ánh mắt như mẹ hiền nhìn con nhỏ.

Ánh mắt của họ thỉnh thoảng lại nhìn vào chàng trai cầm điếu thuốc ngồi trên sofa ở góc tối không hề hay biết kia, ngưỡng mộ vô cùng.

Họ ngưỡng mộ sự thẳng thắng, nhiệt tình của Diệp Mông, đó là thứ ánh sáng mà họ chưa từng được thấy ở những người con gái khác.

Ví dụ như bài hát “Thiếu niên nói” trên sân khấu này có thể nghe không được hay lắm, mỗi note hát ra đều rất có tâm, nhưng ánh mắt cô lại hiện lên sự kiên định không dễ đánh bại.

“Thiếu niên có sự ngông cuồng của riêng mình, trái tim sáng như ánh mặt trời chói lóa, bao nhiêu gian nan tôi cũng xông pha, hôm nay vì chàng thiếu niên tôi đây, dám đương đầu với trời đất, muôn trùng chướng ngại ai dám chống…”

Lúc này, di động của Lý Cận Dữ rung lên.

Là một tin nhắn.

[Diệp Mông: Lý Cận Dữ, hãy cho phép tôi dựng nên giang sơn cho cậu.]

Giờ phút này, Lý Cận Dữ tin chắc rằng, anh chơi không lại cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play