Nói xong những lời này, Quách Bác Viễn và bác Triệu còn đang tưởng trọng tâm câu chuyện nằm ở quá trình hai người quen nhau. Nhưng không được bao lâu, cô lại kể ra mình quen Lục Lộ như thế nào, cạo lông cho nó ra sao, còn bôi thuốc giúp nó nữa. Khiến cho hai người bắt đầu không hiểu.
Không phải cô gái này ưng Trình Dịch nên mới đến đây sao? Chẳng lẽ lí do đến thăm Lục Lộ mới là cái chính?
Ôm một bụng nghi ngờ, hai người đã không thể làm chuyện gì khác được nữa. Tuy rằng nhìn qua ai cũng tưởng hai người đang bận nói chuyện riêng, nhưng thực tế cả hai đều đang dỏng tai lên chú ý đến Cố Vân Thanh và Trình Dịch.
Trong bầu không khí này, không ai để ý rằng đã có một mèo một chó lẳng lặng trèo lên tầng.
Hơi nhìn thấy một bóng đen chợt xuất hiện ở trên cầu thang, Cố Vân Thanh cắn môi, ngập ngừng nói: "Tôi rất thích Lục Lộ, vậy nên..."
"Lần đi chơi dịp quốc khánh năm nay tôi có thể dẫn nó đi cùng được không?"
Dù sao thì Lục Lộ cũng chưa thân quen lắm với Trình Dịch, sự xa cách đó ai cũng có thể cảm nhận ra được. Nếu cô hỏi xin chó thì chắc chắn Trình Dịch sẽ không đồng ý, nhưng nếu chỉ chơi cùng nhau vài ngày thì không vấn đề gì chứ.
Nếu cô cố gắng thì có thể khiến cho Lục Lộ chấp nhận Trình Dịch trong vài ngày.
Có lẽ là sợ bị từ chối, cô gái nhỏ lập tức bổ sung: "Đến tối tôi sẽ đưa nó về cho anh, bây giờ tôi cũng đang ở Tinh Nguyệt Loan, tại khu biệt thự ở dãy cuối cùng."
Nhìn đôi mắt màu nâu lá cọ của cô gái trước mặt, bên trong lộ vẻ khẩn cầu, còn có ánh sáng hơi lóe lên. Trình Dịch cảm nhận được cảm giác quen thuộc khó có thể diễn tả thành lời.
Hình như trước đây anh đã từng nhìn vào đôi mắt này trong một thời gian rồi.
Nhưng Trình Dịch đã xác nhận lại, lần cuối cùng anh gặp Cố Vân Thanh đã là năm năm về trước. Cảm giác kỳ quái này bị loại bỏ, Trình Dịch hơi hé miệng, chuẩn bị từ chối một cách uyển chuyển.
Lỡ như Lục Lộ trở lại bình thường trong mấy ngày đó thì những chờ đợi của anh sẽ thành công cốc rồi sao.
Nhưng khi đối mặt với vẻ mặt thấp thỏm của Cố Vân Thanh, chẳng biết vì sao, Trình Dịch lại không thể cất lời được. Mãi một lúc lâu, anh mới lôi ra một cái cớ sứt sẹo để từ chối: "... Lục Lộ sợ nóng."
"Bây giờ nhiệt độ là hơn ba mươi độ, sợ nó không chịu nổi."
Nhận được lí do này, suýt chút nữa Cố Vân Thanh đã bật cười to.
Nhịn một hồi, cuối cùng cô cũng điều chỉnh biểu cảm về như cũ, ra vẻ thất vọng: "Thế sao, vậy thì..."
Hai chữ "thôi vậy" còn chưa ra khỏi miệng, có tiếng bước chân "kẽo kẹt" truyền đến từ phía cầu thang.
Vô thức quay sang nhìn, khi thấy một mèo một chó xuất hiện, Trình Dịch đang định quay lại nói gì đó với Cố Vân Thanh, nhưng thứ mà con mèo vàng đang ngậm trong miệng làm cho anh cứng đờ cả người.
... Đừng nói rằng thứ mà nó đang ngậm là vòng chân của cô nàng này.
Nhanh chóng quay đầu lại, Trình Dịch nhìn cô gái nhỏ không chớp mắt, cô lộ vẻ kinh ngạc, rồi sau lại hoang mang, cuối cùng... Đỏ bừng mặt.
"Sao em lại làm lộn xộn hết đồ của người ta thế!"
Sắc mặt của Cố Vân Thanh biến hóa nhanh chóng, lòng bàn tay của Trình Dịch cũng dần dần ướt sũng mồ hôi.
Bây giờ giải thích có còn kịp không?
Thấy Trình Dịch còn chưa kịp phản ứng lại, Cố Vân Thanh đã nhanh nhẹn chặn miệng anh: "Đây không phải là... Vòng chân của tôi sao?"
Ngoài thầm mến ra thì còn lí do gì cho việc giấu diếm trang sức bên người của người khác giới chứ?
Cố Vân Thanh cố ý hỏi vậy.
Đến nước này rồi, Trình Dịch không thể nói gì được nữa, chỉ đành im lặng.
Không biết là do xấu hổ hay là bối rối không biết giải thích làm sao, Trình Dịch cảm thấy nhịp tim của mình càng lúc càng nhanh hơn. Tiếng tim đập cũng lớn hơn, vang vọng trong màng nhĩ của anh.
Con mèo vàng bước đến trước mặt cô gái, thân thiết cọ chân cô, rồi làm như đang tranh công, đưa chiếc lắc chân cho cô.
"Meo meo meo meo meo."
Dường như là bị tiếng meo kêu đánh thức, Trình Dịch nói rất nhanh: "Cô nghe tôi giải thích đã, tôi không..."
Cố Vân Thanh không ngăn cản anh, đợi anh nói xong thì bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt Trình Dịch, chậm rãi nói: "Tôi biết."
"Trước kia tôi có giúp anh một lần, có lẽ là rơi từ lúc đó."
Nhìn gương mặt bình tĩnh của cô, Trình Dịch càng mất tự nhiên hơn, đầu óc bắt đầu rối lung tung hết. Cô tỏ vẻ như vậy càng không khiến anh yên tâm được, còn cảm thấy khó chịu hơn nữa.
Biểu hiện này của anh, ở trong mắt Quách Bác Viễn và bác Triệu lại thành giấu đầu hở đuôi.
Không ngờ sếp/cậu Trình lại thầm mến kiểu em gái nhỏ như thế này. Nhớ đến khi hai người nói chuyện có nhắc đến cấp hai gì đó, trong mắt của Quách Bác Viễn và bác Triệu lộ ra vẻ quái dị.
Tình hình thế này đúng là kỳ cảnh bao nhiêu năm có một.
Thấy thái độ của cấp dưới có gì đó thay đổi, Trình Dịch nhất thời cảm thấy lòng rối như tơ vò.
Bây giờ anh đã không thể chối cãi được gì nữa rồi, vì có nói thì họ cũng không tin... Thầm cười khổ một cái trong lòng, Trình Dịch cố gắng sắp xếp lại tư duy của mình.
Trong nửa tháng qua, vì chuyện của Lục Lộ mà Trình Dịch đã tốn rất nhiều công sức, bây giờ lại thêm mồi lửa của Cố Vân Thanh nữa, anh có thể đứng đây nói chuyện đã là quá tốt rồi.
Nhận ra được tình trạng hiện giờ của Trình Dịch không ổn lắm, trong mắt Cố Vân Thanh thoáng qua một tia giảo hoạt, nhanh như một cơn gió.
Bây giờ phải nhanh chân thừa nước đục thả câu, đợi đến khi anh ấy nhận ra thì muộn mất rồi.
"Thực sự không thể để Lục Lộ đến chơi với tôi mấy ngày sao?" Cố Vân Thanh lại hỏi, như là không cam lòng khi bị từ chối, cố chấp muốn xác nhận thêm một lần.
Nhìn ánh mắt trong suốt của cô gái trước mắt, lại thêm vẻ chờ mong ở trong đó, những lời từ chối của Trình Dịch không thể ra khỏi miệng được.
Trầm mặc vài giây, anh mới chật vật nói: "... Nhớ đưa nó về vào buổi tối đấy."
"Được được, tôi biết rồi!" Kiềm chế sự mừng rỡ trong lòng, Cố Vân Thanh sợ anh đổi ý, tiếp lời ngay: "Cảm ơn anh đã tiếp, bây giờ tôi đi đây."
Dứt lời, Cố Vân Thanh nhét lắc chân vào trong túi, dẫn Lục Lộ và bé Quýt ra ngoài. Mới đó mà cả người lẫn chó và mèo đều không còn tung tích gì nữa.
Cố Vân Thanh làm một loạt động tác cực kỳ trôi chảy, không hề chần chừ một giây phút nào làm cho người khác không theo kịp.
Nhìn tình huống này, Quách Bác Viễn và bác Triệu càng hiểu lầm sâu xa hơn.
Mặc cho hai người đoán già đoán non, Trình Dịch ngồi nhìn cốc nước ấm vẫn còn bốc hơi kia, nhanh chóng rơi vào trầm tư.
.... Cứ cảm thấy chiêu này quen quen là thế nào nhỉ.
Một tia gì đó chạy nhoáng qua trong đầu Trình Dịch, anh muốn bắt lấy nó nhưng lại không thể.
Bên kia.
Cố Vân Thanh thở phào một hơi dài, nhìn con chó Berger và mèo vàng ở bên cạnh, cười hì hì nói: "Bây giờ chị sẽ dẫn các em đi chơi nhé, chúng ta đi dạo một vòng trước đi."
Đã lâu rồi cô không về, có rất nhiều nơi phong cảnh đẹp đã bị mọc thành các tòa nhà cao tầng.
Cố Vân Thanh đến lúc 8 rưỡi sáng, chỉ cần nửa tiếng ngồi trong nhà Trình Dịch cô đã lấy lại được lắc chân của mình. Bây giờ cũng chỉ khoảng 9 giờ hơn, một ngày mới vừa bắt đầu.
Nhìn vẻ sung sướng không hề che giấu trên gương mặt của Cố Vân Thanh, Lục Lộ và bé Quýt cũng thấy vui lây.
"Gâu gâu!"
"Meo meo meo meo!"
Cứ thế, Cố Vân Thanh dẫn theo một mèo một chó, đi cả một ngày, vào ăn hết những nhà hàng ở ven Tinh Nguyệt Loan một lần.
Đến tối, Cố Vân Thanh vuốt cái bụng trong xoe vì ăn quá nhiều, nằm xếp hàng với Lục Lộ và bé Quýt ở trong vườn hoa của biệt thự để ngắm sao. Lục Lộ và bé Quýt nằm cuộn người ở hai bên khuỷu tay cô.
Nghiêng đầu sang, Cố Vân Thanh hôn lên đầu mèo vàng, rồi lại quay sang bên kia mân mê vành tai của chó.
Nhìn bé Quýt xù lông lên và Lục Lộ vẫn bình tĩnh như thường, Cố Vân Thanh bật cười ra tiếng.
Cuộc sống như thế này, quả là không gì đẹp bằng.
-
Bảy giờ tối, Trình Dịch ngồi trên sofa sau khi ăn cơm xong, không biết đang nghĩ gì.
Sau khi Cố Vân Thanh rời đi anh luôn bị thất thần như thế.
Quách Bác Viễn muốn nói gì đó, nhưng lại thấy bác Triệu lắc đầu với mình. Do dự một chốc, Quách Bác Viễn lại thôi không nói gì nữa.
Thời gian cứ thế trôi, không ai biết bây giờ trong đầu Trình Dịch đều là những hình ảnh nhỏ vụn.
Là những cảnh tượng quen thuộc, những khoảnh khắc chung đụng cùng với Lục Lộ.
Nửa tháng nay tính tình của Lục Lộ thay đổi hoàn toàn, không hề theo đuôi anh như hình với bóng nữa, coi anh như người xa lạ.
Phó Giang Đồng có nói với anh rằng giám đốc Vinh Ngu - Cố Hướng Đông thích con chó đó, khi anh đi quay <Tu chân> được mọi người chăm sóc cũng bởi lí do này.
Trình Diên ra tay với nó, nó lại "vô tình" chạy đến được biệt thự của gia đình họ Cố ở Tinh Nguyệt Loan, nó còn nằm trong phòng của Cố Vân Thanh.
Còn có, sau lễ trao giải Phi Thiên, anh vô tình nghe được tiếng gọi "Thanh Thanh".
....
Từng manh mối lần lượt hiện ra trước mắt anh, Trình Dịch cứng đơ cả người, ánh mặt lộ vẻ không thể tin được.
Trên đời này lại có thể có chuyện thần kỳ như vậy xảy ra sao?
Không ngừng tự hỏi trong lòng như thế, lí trí nói rằng không thể nào, nhưng anh không kiềm chế được con tim mình mách bảo.
Lỡ như, lỡ như suy đoán của anh là thật thì sao?
Có lẽ anh điên rồi, đến cái suy nghĩ điên khùng này cũng nghĩ ra được... Hít một hơi thật sâu, Trình Dịch cất lời: "Quách Bác Viễn, anh đi tra giúp tôi mấy thứ."
"Là gì thế ạ?" Quách Bác Viễn không hiểu.
"Chuyện về nhà họ Cố, các tin tức trong những năm trở lại đây đều mang về cho tôi." Khi nói những lời này, trong mắt Trình Dịch là một trời giận dữ.
Cố Vân Thanh vừa đến ban sáng, đến tối sếp đã đi điều tra nhà người ta, đúng là... Không biết nên nói gì cho phải.
Nhưng Trình Dịch đã nói vậy thì Quách Bác Viễn không dám chối từ.
Hai tiếng sau, một xấp tài liệu đã được đưa đến.
Trình Dịch cầm lên, đi lên phòng. Không để ý đến vẻ kinh ngạc của Quách Bác Viễn và bác Triệu, bình tĩnh đóng cửa lại.
Cầm giấy bút lên, Trình Dịch bình thản ghi chép gì đó.
Ba giờ sáng, anh đã đọc xấp tư liệu này vài lần rồi.
Nhìn những gì mình vừa viết ra, Trình Dịch nghiến răng, không biết đang vui mừng hay đang thù hận.
"Cố! Vân! Thanh!"
-
TH: Gì đây anh trai ôi =)))) anh gào rú tên vợ anh thế à?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT