Đang nghe sen nói đến đây, cả người Cố Vân Thanh run lên. Không biết giờ mình chuồn còn kịp không nhỉ?
Mễ Bối nghe vậy, đầu tiên là sửng sốt, sau đó chần chừ nói: "... Có thể mời nó lên sân khấu không ạ?"
Cô ấy vừa thấy một con Berger lúc ánh đèn chiếu qua, nghĩ đến lời Trình Dịch nói, hẳn là nó rồi. Tuy vậy, đây vẫn là lần đầu tiên cô ấy nghe thấy nghệ sĩ đoạt giải nói lời cảm ơn với chó nhà mình.
Cảm giác... Nói sao nhỉ, hơi chút phức tạp.
"Được." Trình Dịch gật đầu tỏ vẻ đồng ý, anh vốn không định hưởng vinh dự này một mình. Anh không hề lưỡng lự, gọi một tiếng phía dưới sân khấu, "Lục Lộ."
Tiếp theo, ánh mắt mọi người đổ dồn về phía nãy Trình Dịch ngồi, chỉ thấy một con Berger chổng mông, đang vùi đầu bên dưới cái ghế, im ỉm kháng cự.
Có lẽ do nghe thấy tiếng của Trình Dịch, cái đuôi của chó ta không kiềm được ngoe nguẩy.
"Lục Lộ..." Trình Dịch thấy thế, trên trán nổi gân xanh.
Cố Vân Thanh thấy mình thật sự không thể tránh được nữa, vì vậy ủ rũ cụp đuôi và chui ra. Đối mặt với ánh mắt của tất cả mọi người, cô ngơ ngác, há mồm ngậm chiếc cà vạt dài quét cả trên mặt đất, sau đó "bình bịch" chạy về phía sân khấu.
Giám đốc Vinh Ngu và vợ tới tham dự lễ trao giải, đương nhiên sẽ không bị xếp ngồi hàng ghế sau. Lúc Cố Vân Thanh đi đến hàng ghế đầu tiên, cuối cùng cũng thấy được ba mẹ mình.
Vẻ mặt của Chủng Hân Dung hài hước, nhìn khung cảnh xảy ra trước mắt này một cách ngon lành. Đến cả Cố Hướng Đông, bấy giờ đã ngoảnh mặt đi chỗ khác, dáng vẻ không nỡ nhìn thẳng.
Tiêu rồi tiêu rồi, chuyện này khéo bọn họ nhớ cả đời mất.
Cố Vân Thanh căng da đầu lên sân khấu, u oán nhìn thoáng qua tên culi hót phân.
Trình Dịch không biết suy nghĩ trong lòng cô, còn tưởng cô mừng rỡ, vì vậy nửa ngồi xổm xuống xoa đầu cô.
Mễ Bối nhìn con chó Berger trước mắt này cực ngoan. Cả người nó diện một bộ tây trang nhỏ, cộng thêm chiếc cà vạt dài màu trắng. Tuy nom chiếc cà vạt này quả thực rất dài, nhưng Mễ Bối cũng không thắc mắc, chỉ cho rằng Trình Dịch là người hết sức thú vị nên mới mặc trang phục này cho bé cún của mình.
Bởi vì trước đó Trình Dịch cùng tới với ảnh đế Triệu Nghị Bằng và tiểu thiên hậu Hoắc Thanh, cho nên không ít người chú ý đến anh. Nhìn thấy chiếc cà vạt màu trắng trên cổ Cố Vân Thanh, bọn họ lập tức vỡ lẽ.
Tay tân binh này, còn có sở thích đặc biệt vậy. Nhưng cũng xác minh được một chuyện, đó chính là lời anh vừa mới nói, không hề chuẩn bị cho lần trao giải này là thật.
Mau tiếp tục nhanh đi, cảm giác bị chính ba mẹ mình nhìn, thật là... Một lời khó nói hết.
Mễ Bối hoàn toàn không nhận ra được thỉnh cầu của Berger. Đối với gương mặt vừa hung dữ lại vừa đáng yêu, cô ấy không kiềm được hỏi Trình Dịch, "Tôi có thể sờ nó một chút không?"
Trình Dịch nghe vậy, nhíu mày, một lúc lâu sau anh mới gật đầu, "... Có thể."
... Vừa rồi sen tuyệt đối là muốn từ chối.
Cảm giác được ngón tay mềm mại của gái, Cố Vân Thanh không nhịn được duỗi đầu cọ cọ tay cô ấy.
Hai mắt Mễ Bối sáng lên, cố nén lại ý định muốn xoa tiếp, cô ấy đứng dậy, cầm microphone và cảm thán: "Bảo sao anh Trình lại nói mình đoạt giải không thiếu phần công lao của Lục Lộ. Quả đúng như vậy, một ngày đóng phim trôi qua lại được vuốt ve thú cưng của mình. Trong lòng vô cùng nhẹ nhõm, đâu còn cảm thấy mệt nữa."
Không nói chó ta vẫn luôn ở trong đoàn làm phim, Trình Dịch gật đầu và nghiêm túc đáp: "Đúng vậy."
Từ sau khi cô bước đến, anh không bao giờ cảm thấy cuộc sống vô vị.
"Tuy rằng không có chuẩn bị, nhưng cảm nghĩ đoạt giải vẫn cần phải nêu. Anh Trình đợi chút nữa đừng luống cuống nha." Mễ Bối nhận ra Trình Dịch đúng thật là không kịp chuẩn bị, vì thế trêu đùa nói.
Chặn đầu nhắc trước một câu coi như để chuẩn bị trước. Nói như vậy, cho dù Trình Dịch thật sự chưa chuẩn bị sẵn sàng. Sau khi lễ trao giải được lên sóng, cũng sẽ có một vài ý chỉ trích từ phía người xem.
Trình Dịch cầm lấy microphone, nở nụ cười hướng về phía ống kính, "Tuy rằng tôi thực sự bất ngờ, nhưng giờ phút này vẫn muốn nói lời cảm ơn. Lần này quay phim ở trong quân đội khiến tôi nhận ra làm một chiến sĩ không hề dễ dàng. Gần như cả ngày họ đều tập luyện chăm chỉ, vất vả hơn tôi rất nhiều..."
Cố Vân Thanh ngửa đầu ngước nhìn người đàn ông từ tốn trước mặt, bộc lộ những điều từ đáy lòng mà mình nghe thấy, nhìn thấy và cảm nhận được. Cô không rõ sao lại cảm thấy kiêu ngạo.
Nhìn người ung dung và bình tĩnh này, là sen của cô đó.
Mễ Bối đứng bên cũng có chút kinh ngạc, không có chuẩn bị sẵn mà có thể phát biểu trôi chảy như vậy. Nếu không phải biết Trình Dịch là diễn viên mới, cô ấy còn tưởng anh đã từng vô số lần như ngày hôm nay, lên tiếng dưới cái nhìn của ngàn người đang theo dõi.
"... Tôi rất vinh hạnh có thể nhận được vinh dự này, nhưng so với một diễn viên mới như tôi đây, những người đang bảo vệ tổ quốc đây mới là những người đáng kính nể nhất." Cuối cùng, Trình Dịch kết thúc bài phát biểu của mình bằng những lời đầy chân thành.
Cố Vân Thanh đứng gần nhất, đương nhiên là người vỗ tay đầu tiên. Tiếp theo, tràng pháo tay nổ dưới sân khấu cuồn cuộn như nước dâng.
Thời gian có hạn, sau khi kết thúc bài phát biểu cảm nghĩ nhận giải, Mễ Bối nói hai câu. Trình Dịch bèn dẫn Cố Vân Thanh xuống sân khấu.
"Sau đây là giải nữ diễn viên chính xuất sắc nhất. Được nêu đề cử đó là nữ diễn viên Phó Tâm Trừng, nữ chính trong phim《 Hoa tường vi tháng mười 》, nữ diễn viên Ninh Thiến – nữ chính trong《 Vùng đất của ánh sáng 》và Hoắc Thanh trong《 Tổ quốc! Tổ quốc ơi! 》!"
Ánh đèn trong hội trường lại tắt, ba bóng đèn chụm lại thành một, sau đó chiếu lên người Hoắc Thanh.
Trình Dịch thấy thế, trong lòng bỗng dâng lên dự cảm bất ổn.
Sau khi Hoắc Thanh lên sân khấu, Mễ Bối vẫn hỏi hai vấn đề theo thường lệ, đang nói đến lần này đoạt giải là cảm ơn ai. Hoắc Thanh tùy ý nhìn lướt qua dưới sân khấu, nhìn về phía Trình Dịch nở nụ cười không rõ, "Tôi muốn cảm ơn..."
"Đương nhiên là cảm ơn đạo diễn, và cả cha mẹ tôi."
Nếu vừa nãy Trình Dịch đã để chó nhà mình ra mặt rồi, Hoắc Thanh sẽ từ bỏ ý định ban đầu. Nhưng doạ tên này một cái vẫn được, ai bảo anh ta ngay cả trang phục đi trên thảm đỏ cũng muốn tranh đoạt.
Nhìn Hoắc Thanh quay đầu tiếp tục nói với Mễ Bối, Trình Dịch bỗng thở phào.
Còn Lưu Vũ Sinh, nhận được giải thưởng đạo diễn xuất sắc nhất, bây giờ đang sung sướng nói không nên lời. Ông ta lôi kéo Trình Dịch lại nói chuyện, hy vọng về sau còn có thể tiếp tục hợp tác, vân vân.
Nhìn cái cúp sáng bóng sen đặt ở ghế ngồi, Cố Vân Thanh vươn bàn chân xù, âm thầm sờ soạng một phen.
"... Lục Lộ." Mới vừa quay đầu, Trình Dịch đã thấy hành động này của cô.
Cố Vân Thanh rụt tay lại, vô tội nhìn sen.
Trình Dịch cầm lấy cúp, vỗ đầu cô, "Đi thôi."
Cố Vân Thanh lắc đôi và đuổi theo.
Ra khỏi hội trường, vô số chiếc míc đổ về trước mặt Trình Dịch, các phóng viên chen chúc, tranh nhau phỏng vấn anh.
"Bộ phim truyền hình đầu tay đã đạt được giải diễn viên mới xuất sắc nhất, xin hỏi bây giờ anh có cảm nghĩ gì?"
"Xin hỏi anh xuất thân từ đào tạo chính quy đúng không? Tốt nghiệp ở trường nào ạ?"
"Tại sao anh lại nhận nuôi một con quân khuyển đã xuất ngũ vậy?"
...
Nghe các phóng viên ùn ùn hỏi vấn đề không ngớt, Cố Vân Thanh đồng cảm nhìn sen, sau đó ra sức đẩy đám người.
Trình Dịch cảm giác được bên chân mình không thấy lông chó xù đâu, trong lòng hốt hoảng, vội vàng hô một tiếng: "Lục Lộ?"
Ở đây đông người như vậy, nhỡ như cô bị lạc thì phải làm sao!
Nhưng mà đám phóng viên vây quanh hoàn toàn không cho Trình Dịch cơ hội theo sau cô. Khe hở mà Cố Vân Thanh để lại trong nháy mắt bị người khác chen lên.
Cố Vân Thanh hít thở bầu không khí mới, lắc đầu.
Nhưng mà ngay tại lúc này, một cái mic đang run rẩy đặt trước mặt cô.
Cố Vân Thanh: "..."
Đây là thao tác quái quỷ gì vậy?
Không chỉ Cố Vân Thanh còn đang lơ mơ, cô gái nhỏ đang cầm mic cũng như vậy.
Sau khi lễ trao giải kết thúc, vô vàn minh tinh lục đục từ trong đi ra. Ở đây tuy nhiều minh tinh nhưng cánh phóng viên ngồi ngoài canh còn nhiều hơn.
Giải Phi Thiên một năm tổ chức một lần, nếu bỏ qua thời khắc này thì phải chờ sang năm. Chẳng trách những đám viên này lại điên cuồng chen lấn phỏng vấn những người đoạt giải lần này.
Thầy của cô nàng này đã sớm bỏ mặc cô, chạy đi phỏng vấn ảnh đế và ảnh hậu. Còn cô ấy lần đầu tới đây, hoàn toàn không có kinh nghiệm, không chen vào được, chỉ có thể đứng ngoài sốt ruột.
Lúc này, Cố Vân Thanh từ trong đám người chui ra, nhớ lại cảnh lúc trước đi trên thảm đỏ. Hơn nữa khoảng thời gian gần đây, con chó này lại hết sức hot trên Weibo, lên cả hot search. Cô nàng vừa nghĩ vậy bèn giơ chiếc mic đến trước mặt cô.
Đến khi lấy lại tinh thần, cô nàng không khỏi che mặt, khó khăn rên rỉ một tiếng.
Cố Vân Thanh ngồi xổm xuống, im lặng nhìn cô nàng, "Gâu?"
Cô có điều gì cần giúp đỡ ư?
Đối mặt với đôi mắt màu nâu sẫm trong veo của Berger, gương mặt cô nàng hơi ửng hồng. Cô ấy ho khan một tiếng, khẽ hỏi: "Tôi có thể phỏng vấn bạn vài câu được không?"
Coi như là luyện tập, tốt xấu gì cũng là con chó có hàng triệu fans. Cô nàng tự an ủi mình như vậy.
Cố Vân Thanh chớp chớp mắt, gật đầu, "Gâu."
Có thể.
Thấy Berger đáp lại mình, hai mắt cô nàng sáng rực, "Xin hỏi một chút, ngày thường bạn hay ăn gì, đồ ăn dành cho chó hả? Bạn có biết giữ lời không? Bạn cảm thấy Trình Dịch là người thế nào?"
Càng hỏi càng lưu loát, cô nàng cảm thấy mình cũng có chút tài đấy chứ. Đợi lúc nào vận may đến, đứng trước mặt các ngôi sao cũng không đến nỗi không thể thốt thành lời.
"Gâu gâu gâu gâu gâu gâu gâu gâu gâu." Ngày thường tui không ăn đồ ăn cho chó, thích ăn thịt, đặc biệt là xương sườn. Đương nhiên là biết giữ lời rồi. Sen là cái đồ lớn tướng trong nóng ngoài lạnh, đối xử với tui rất tốt.
Tuy rằng biết cô nàng trước mặt này không hiểu mình nói gì, nhưng Cố Vân Thanh vẫn nghiêm túc đáp lời.
Cứ như vậy, một người một chó ngồi xổm trong góc, một người hỏi một người đáp, đều có chút hứng thú bừng bừng.
"Phụt..." Một giọng nữ vang lên.
Cố Vân Thanh cứng đờ cả người, cô "kẹt kẹt" xoay người lại, lập tức bắt gặp cảnh mẹ mình cười ngã ngửa, còn ba thì nhìn mình như đứa khờ.
"Đây thật sự là do hai bọn mình sinh ra à?" Chủng Hân Dung che miệng, đè lại tiếng cười.
Cố Hướng Đông: "... Chắc thế."
Cố Vân Thanh: "..."
Tiếng thế này cô hoàn toàn nghe thấy được.
Giám đốc Vinh Ngu!
Cô nàng kia nhìn thấy hai người, lập tức kích động.
Chủng Hân Dung ghé sát tai chồng nói câu gì. Đầu tiên Cố Hướng Đông nhíu mày, sau đó sắc mặt dịu đi, hỏi cô gái kia, "Có hứng làm một cuộc phỏng vấn nhỏ không?"
Giám đốc Vinh Ngu chưa bao giờ lộ mặt trước công chúng nay lại mời mình. Cô nàng bị cái bánh bao từ trên trời rơi xuống này đập cho choáng váng, vội vàng lên tiếng: "Có có có ạ, đương nhiên là có ạ!"
Lúc này, cô nàng đã sớm chẳng rảnh lo Cố Vân Thanh.
... Chiêu cao tay của hai người này đúng là lần nào cũng trúng phóc.
Ngay sau đó, góc nhỏ chỉ còn lại hai người Cố Vân Thanh cùng Chủng Hân Dung.
Chủng Hân Dung ngồi xổm xuống, không ngừng vuốt ve mặt chó của con gái cưng, cười tủm tỉm hỏi: "Muốn về nhà chưa?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT