Mấy ngày tiếp theo, phần diễn của Cố Vân Thanh rất ít, Trịnh Thần mãi mà vẫn không tìm được cơ hội trả thù.
Ngày hôm đó, Lý Hoảng đợi Trịnh Thần quay xong cảnh thì chạy chậm tới gần, đánh mắt với Trịnh Thần ý bảo gã cúi người xuống. Tên này ghé sát vào tai Trịnh Thần nói nhỏ: "Em đã hỏi người huấn luyện binh sĩ rồi, bọn họ nói con chó này lúc trước diễn tập bị thương. Hình như là vết thương ở trên đùi, sau này không thể đi theo làm nhiệm vụ được nữa."
Nói ngắn gọn con chó này đã què.
Nghe Lý Hoảng nói xong, mắt Trịnh Thần sáng ngời.
Bảo sao con chó này không đi ăn thức ăn được bộ đội cấp dưới chế độ dành cho chó nghiệp vụ, mà lại đi theo đoàn làm phim ăn cơm hộp. Cũng chẳng có ai tới hỏi, hoá ra là bị bên bộ đội vứt bỏ.
Sờ sờ cái bên eo còn đau của mình, trên mặt Trịnh Thần lộ ra vẻ tàn nhẫn.
Nếu đã bị vứt bỏ thì chó phải nên cúp đuôi mới phải! Lại còn liên tiếp nhiều lần liên tiếp động chạm tới gã, dĩ nhiên là gã phải báo đáp lại mấy phần rồi. Nếu không chẳng nhẽ còn để con súc sinh kia đè đầu cưỡi cổ, giương oai tác quái à?!
Cứ như vậy, bất kể Cố Vân Thanh đang làm gì đều có thể cảm nhận được một loạt ánh mắt soi mói, dò xét cách đấy không xa. Lúc vừa ngẩng đầu lên, ngay lập tức cô đã nhìn thấy Lý Hoảng.
Vậy là hai người kia đã chuẩn bị xong việc liều mạng với cô à?
Cố Vân Thanh cũng không cảm thấy kì lạ đối với hành vi của Trịnh Thần. Gã cho cô là nơi để gã trút giận mà thôi.
Lắc lắc cái đuôi chờ đến lượt mình được quay, Cố Vân Thanh không hề có gánh nặng tâm lý gì tiến về phía trước.
Trải qua thời gian vừa rồi, đạo diễn Lưu Vũ Sinh cũng nhìn ra Trịnh Thần và Cố Vân Thanh có xích mích. Tuy rằng hắn cũng gai mắt hành vi ra tay độc ác của Trịnh Thần, nhưng hiện tại toàn bộ đoàn phim cũng đều là dựa vào một mình Trịnh Thần chống đỡ. Mà Cố Vân Thanh chỉ là một con chó, không có cách nào thu hút fans, cũng không có biện pháp nào làm tăng ratings cho ông ta được.
Cho nên cho dù tận mắt chứng kiến, Lưu Vũ Sinh cũng chỉ có thể mắt nhắm mắt mở cho qua.
Hôm nay là cảnh mà nam chính lần đầu tiên được huấn luyện chạy việt dã, Thương Hải cũng phải đi theo luyện cùng. Nhưng bởi vì nam chính không dựa theo yêu cầu phối hợp với Thương Hải của đội trưởng, cho nên hai người phối hợp hiệu suất vô cùng thấp. Cho dù nam chính có đón tiếp Thương Hải thế nào, Thương Hải đều mặc kệ.
Đến khi những người khác huấn luyện được một nửa rồi, bọn họ vẫn còn đứng nguyên tại chỗ. Nam chính trong cơn tức giận liền bỏ đi, để Thương Hải lại tý nữa thì mấy tên binh lính gần đấy vây bắt được nấu thịt chó ăn.
May mắn là, sau khi nam chính bỏ đi thì nghĩ lại cũng cảm thấy tội. Vốn dĩ anh ta định quay lại huấn luyện Thương Hải một lần nữa, không ngờ sau khi quay lại thì thấy được hình ảnh mấy tên vô lại kia bắt tóm Thương Hải.
Nói thế nào thì cũng chính là đồng đội tương lai mà anh ta tự chọn. Trong phút chốc, nam chính tức tối, lửa giận trong lòng bốc lên, tiếp đó không nhịn được nữa ra tay đánh nhau với đám người kia.
Nam chính là một tân binh, cái gì cũng chưa được học. Ngoại trừ được lúc mới bắt đầu chiếm thế thượng phong vung được mấy quyền nhưng lúc sau mấy tên vô lại kia phản ứng kịp, cơ hồ anh ta gần như bị đè xuống đánh bẹp đầu.
Thương Hải chứng kiến toàn bộ quá trình, bỗng nhiên bắt đầu phát uy. Đầu tiên nó cắn đứt cái dây thừng đang cột trói tứ chi của mình. Tiếp theo một cú bổ nhào thật mạnh, lập tức cắn vào chân một trong số những tên này bị thương. Sau đó là nam chính và Thương Hải xoá bỏ hiềm khích, cùng nhau phối hợp xông lên.
Cuối cùng một người một chó giành được thắng lợi và cả hai đều bị thương. Khi bọn họ cùng nhau xuất hiện trước cổng lớn của quân khu, nam chính liếc mắt nhìn Thương Hải một cái, Thương Hải cũng liếc mắt nhìn lại, đã không còn đối địch và bài xích như lúc vừa mới bắt đầu nữa.
Đây là lần đầu tiên Thương Hải và nam chính hợp tác, cũng là lúc bắt đầu tình nghĩa nảy sinh, cho nên cảnh quay này là quan trọng nhất.
Thư kí ở trường quay đóng tấm biển đánh "cạch" một cái, cảnh quay bắt đầu.
Cố Vân Thanh thè lưỡi, nhìn người chủ của mình đang xa dần, bày ra một tư thế không hề dao động.
Dần dần, Cố Vân Thanh cảm giác được có người đang lặng lẽ đến gần mình, này chắc là mấy tên vô lại trong kịch bản đây mà.
Vừa cảnh giác quay đầu lại, ngay sau đó Cố Vân Thanh lập tức cảm nhận được cái dây thừng nhanh chóng siết chặt cổ mình lại.
Vốn là cho rằng đối phương chỉ làm giả động tác, cho nên Cố Vân Thanh cũng chỉ là khoa trương làm động tác giãy dụa, căn bản không hề dùng sức. Nhưng thấy sức lực của đối phương không ngừng thít chặt, cô bỗng nhiên nhận ra có điểm không thích hợp.
Cảm giác hít thở không thông dồn lên, Cố Vân Thanh bất chấp, vội vàng kêu thảm thiết về phía camera.
Đây căn bản không phải diễn, cái tên diễn viên quần chúng này chính xác là sử dụng lực để thực sự ghìm chết cô!
Chờ lúc Cố Vân Thanh cảm thấy bản thân mình sắp không thở được nữa, nam chính mới khoan thai tới muộn.
"Thật xin lỗi đạo diễn, hình như tôi xuất hiện hơi chậm. Nếu không thế này đi, cảnh này quay lại một lần nữa, ông xem có được không?"
Trịnh Thần gãi đầu, trên mặt đầy vẻ áy náy.
Từ khi bộ phim này bắt đầu quay, trước nay tính tình gã ta không hề tốt như vậy.
Lưu Vũ Sinh lăn lộn nhiều năm, cái mặt nạ mà diễn viên che giấu đi là dạng gì, tuy rằng ông không thể biết hết tất cả nhưng vẫn biết đại khái việc này chẳng có vấn đề gì cả.
Lòng dạ của tên Trịnh Thần này quá hẹp hòi, ngay cả một con chó cũng không tha cho được, thoạt nhìn tuyệt đối chẳng phải cái dạng hiền lành gì. Nếu cho Lưu Vũ Sinh thêm một cơ hội nữa, cho dù ông có chọn tân binh diễn khá, cũng tuyệt đối sẽ không mời gã này đến thủ vai nam chính đâu.
Nhưng chuyện đã tới nước này, poster tuyên truyền đều cũng đã tung ra ngoài, Lưu Vũ Sinh muốn đổi ý định cũng không được nữa rồi.
Suy nghĩ mất một lúc lâu, Lưu Vũ Sinh trầm mặt bảo người quay phim lần nữa khởi động máy quay.
Cố Vân Thanh lẳng lặng nhìn Trịnh Thần, kế đó lại nhìn xung quanh một vòng, ánh mắt nhìn thẳng về phía Lưu Vũ Sinh.
Không biết vì sao, thời điểm mà Trịnh Thần nhìn thấy đôi mắt đen sẫm kia, trong lòng bỗng nhiên đánh thót một cái.
Con chó này quá quỷ dị, hệt như biết chính gã định làm y như vừa rồi.
Lưu Vũ Sinh cũng tốt, không định đi đâu cả, nhưng trong lòng ông dấy lên không phải sự sợ hãi mà là áy náy.
Cố Vân Thanh hít sâu một hơi trong bụng, mặc niệm vô số lần rằng: "Hiện tại mình là con chó nghiệp vụ có kỉ luật gánh trên lưng". Sau đấy cô mới đè xuống được dục vọng muốn cắn người.
Chờ thời điểm cái bộ dây thừng của tên diễn viên quần chúng kia thu lại thì nghe thấy tiếng chó hung dữ sủa to.
Diễn viên quần chúng bị doạ sợ nhảy dựng lên, động tác trong tay cũng chậm đi nửa nhịp.
Cố Vân Thanh nhân cơ hội này thoát ra.
"Mau bắt lấy nó!" Trịnh Thần nóng nảy.
Gã còn chưa chơi đủ đâu.
Lưu Vũ Sinh cũng sợ xảy ra chuyện gì náo loạn, vì thế cũng chạy nhanh đuổi theo cùng với diễn viên quần chúng.
Tuy rằng ngày trước Cố Vân Thanh bị thương trên đùi, nhưng dù gì cô cũng có bốn chân, kiểu gì cũng chạy nhanh hơn người.
Rất nhanh cô đã chạy tới cửa trạm canh gác của bộ đội, nhìn binh lính đứng canh sủa to một tiếng.
Binh lính cúi đầu, nhìn thấy Cố Vân Thanh đến, tên này nhớ lại một chút, bỗng lộ ra vẻ kinh hãi.
"Xảy ra chuyện rồi, các người mau ra đây!"
Cảnh vệ hô lên, bên kia lập tức có hai ba vị binh lính nữa phong thái hiên ngang đi ra. Nhưng lúc thấy Cố Vân Thanh thì biểu cảm trên mặt họ đồng loạt thay đổi.
Người xông vào đầu tiên là tên diễn viên quần chúng, cũng chính là người vừa mới dùng dây thừng siết cổ Cố Vân Thanh. Tên này vừa đến nơi đã thấy đội hình này, bỗng nhiên hoảng hốt, vì thế động tác trên tay trở nên cứng đờ.
Bỏ chút dây thừng còn treo ở cổ Cố Vân Thanh, tên này lau mồ hôi trên đầu, không thể không nói: "Thật xin lỗi thật xin lỗi, chúng tôi đang đóng phim, không ngờ nó lại đột nhiên chạy tới đây, làm ảnh hưởng đến phiên trực của mấy vị..."
Âm thanh cuối cùng nghẹn ở cổ họng, bởi vì tên diễn viên quần chúng này thấy binh lính căn bản không hề để ý tới mình. Bọn họ nhanh chóng cắt đứt dây thừng, sau đó dùng bộ đàm trước mắt báo cáo mấy câu. Sau khi xong xuôi họ nhìn tên này với ánh mắt lạnh thấu xương.
Lưu Vũ Sinh ở phía xa nhìn thấy tình hình không ổn, ông ta cũng chạy tới đây.
"Xin hỏi..." Lưu Vũ Sinh mới vừa nói được hai chữ thì đã nghe được giọng nam lạnh lùng vang lên.
"Vị đồng chí này, tôi muốn trước đưa Lục Lộ đi xem vết thương thế nào, có chuyện gì đợi chút lại nói." Không biết từ lúc nào có một người đàn ông từ đằng xa lại gần, khí chất trên người sắc bén như một lưỡi dao.
Lưu Vũ Sinh nuốt một ngụm khí lạnh, người này vừa nhìn đã biết là không đơn giản.
Cố Vân Thanh nhìn người rất quen thuộc tới đây, đôi mắt trong phút chốc đã trở nên ươn ướt.
Quân tịch của cô không biến mất, nếu là mất rồi thì cô cứ yên tâm thẳng mồm cắn người luôn!
Cho dù Cố Vân Thanh có nỗ lực cỡ nào, từ trong miệng cô cũng chỉ phát ra tiếng chó kêu ư ử.
Người đàn ông này dĩ nhiên nghe cũng không hiểu, cứ quy cái ánh mắt thô bạo của Cố Vân Thanh thành uất ức. Ánh mắt người đàn ông nhìn về phía Lưu Vũ Sinh càng không tốt.
Bế Cố Vân Thanh nặng gần 100 kg lên, người đàn ông vô cùng lo lắng đi về phía phòng y tế của bộ đội.
Tuy nhiên nửa tiếng ngắn ngủi sau đó, di động của Lưu Vũ Sinh đột nhiên vang lên.
Mở điện thoại ra liền nhìn thấy mấy chữ "nhà sản xuất Đổng", Lưu Vũ Sinh nhanh chóng ấn nhận cuộc gọi.
"Ông có biết đó là con chó của ai không? Ông dám để nó bị thương?!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT