Edit: TH

Trước khi quay chương trình này, Trần Triệu Hâm đã cẩn thận ghép các khâu trong đầu nhiều lần, đảm bảo không xảy ra sơ suất nào mới mời bốn người Trình Dịch.

Nhưng ông trăm ngàn lần không ngờ, Trình Dịch sẽ đưa theo một con chó Berger tới. Hơn nữa này con chó Berger này, không những xuống nước bắt cá, lại còn lên núi bắt cừu.

Trần Triệu Hâm cảm thấy có con chó này, nghĩ lại mấy tình huống còn phía sau, phát hiện tất cả đều toàn lỗ hổng.

Không thể cứ tiếp tục như vậy được...

Cố Vân Thanh dường như không phát hiện ra, nhưng trên thực tế, có thể lùa nhiều cừu xuống núi như vậy, cô cũng thấy ngoài ý muốn.

Vốn cô chỉ tưởng tượng, bắt chước theo mấy con chó chăn cừu trên bãi cỏ trong TV, tốt xấu thân cô bây giờ cũng cùng loài, nhỡ làm được thì sao?

Kết quả sau khi cô lên núi, cất tiếng sủa một cái, hiệu quả tốt cực kỳ.

Đợi đến khi mười mấy con dê nghe tiếng gọi chạy đến, ngay cả Cố Vân Thanh trong chớp mắt cũng tự thấy hoảng loạn. Ngay sau đó, cô phát hiện ra lũ cừu này không đi, vây xung quanh cô ăn cỏ. Nếu như có con cừu nào ham ăn quên mình, thoáng chạy khỏi đàn, cô lại kêu to hai tiếng, con cừu này lập tức tự giác quay về.

Tìm thấy cừu rồi, nhưng lùa chúng nó về cũng không dễ hơn việc bắt nó. Mấy tiếng trôi qua, Cố Vân Thanh cảm thấy giọng mình muốn bốc hơi luôn.

Ủ rũ cọ cọ thắt lưng Trình Dịch, Cố Vân Thanh về phòng mà tối qua họ ngủ, "Gâu..."

Cô chỉ có thể giúp đến đây thôi, còn lại sen tự làm.

Cứ vậy, chờ Cố Vân Thanh đi, Trình Dịch dưới con mắt của tất cả mọi người lùa cừu về chuồng.

Triệu Nghị Bằng nhìn động tác của anh, vô thức vuốt cằm. Anh ta debut ba mươi năm nay, đây hẳn là lần tham gia chương trình thực tế kì dị nhất của anh ta.

Trương Chi Dịch nhìn sự đối lập kia, nháy mắt nhìn năm con cừu đáng thương bên người mình, khóc không ra nước mắt, "... Cơm của tôi."

Cứ không còn như vậy ư?

Phan Đông Minh thở dài, an ủi nói: "Đó là thiên phú giống loài của nó, chúng ta không sánh được."

Chó chăn cừu, vốn chính là chăn cừu mà.

Trương Chi Dịch nhớ tới hôm qua, khẽ nói: "Bắt cá cũng vậy."

Nhưng lúc con chó đó xuống nước, không phải là bắt được cá ngay.

"Cũng đúng." Phan Đông Minh trầm mặc một lúc, sau đó lẩm bẩm, "Thế nên bình thường Trình Dịch huấn luyện nó ra sao nhỉ?"

Nếu nắm được phương pháp, Phan Đông Minh cũng muốn nuôi một con xem sao, chắc sẽ thoải mái lắm.

Trình Dịch ở cách đó không xa, tai thính nghe được mấy lời này, anh thuận miệng giải thích: "Không phải tôi huấn luyện nó, là nó tự vậy."

Anh cũng không biết, chó nhà mình sao lại biết nhiều như vậy.

Triệu Nghị Bằng nghe thế liếc Trình Dịch một cái, "Sau khi dựng nước động vật không thể thành tinh, chó của cậu chưa từng nghe qua sao?"

Trình Dịch: "..."

Chắc là không nghe qua thật. Nếu là nghe rồi thì hẳn cô sẽ im lặng nguỵ trang thành thú cưng đúng chuẩn. Chứ không có chỗ nào cũng rong chơi như bây giờ.

Một lát sau, đạo diện Ngụy Đông phụ trách quay Trình Dịch đến cạnh Trần Triệu Hâm, sau đó bất đắc dĩ nói: "Tôi vừa mới hỏi thăm người dân ở đây, lúc bọn họ chăn cừu thì đa số đều chúng đi theo chó nhà mình."

Vậy nên chỉ cần nghe tiếng chó sủa, những con cừu sẽ lập tức hợp lại thành đàn.

Trần Triệu Hâm nghe xong, khóe miệng không kìm được co quắp, sau đó ông đành bất đắc dĩ xua tay, "Nói với Trình Dịch đi, lần này cậu ta thắng rồi. Nhưng mà ông viết một tờ khác và bảo cậu ta kí tên vào, con chó đó của cậu ta, không thể tham gia nữa."

Nếu không loạn hết mất.

Ngụy Đông gật đầu, "Được, tôi đi viết ngay."

Sau khi quay người lại, Trần Triệu Hâm phát hiện, mấy nhân viên trong tổ quay của mình đều im lặng cười ra nước mắt.

Trình Dịch cứ như vậy nhận được giấy cam kết lần hai. Mặt anh hơi cứng đờ, nhanh chóng kí tên mình lên.

Ba người Triệu Nghị Bằng vì tò mò nên ghé sát vào, lập tức thấy rõ ràng nội dung trên tờ giấy cam kết.

"Diễn viên Trình Dịch bảo đảm, sau này khi quay làm nhiệm vụ, không được để thú cưng của mình tham gia. Cho dù có tham gia thì thành tích này cũng không được bình xét."

Nói ngắn gọn, chó của anh vì gây trở ngại thi đấu công bằng nên bị đá khỏi cuộc chơi.

Mấy người Triệu Nghị Bằng đầu tiên là im lặng, sau đó cười phá lên.

"Từ trước tới giờ... Chưa từng thấy lúc quay muốn minh tinh phải kí thêm giấy cam kết... Ha ha ha."

Trương Chi Dịch tý nữa thì quên mất hình tượng của mình, cười lăn quay bò toài.

Người lớn tuổi nhất, kinh nghiệm nhiều nhất như Triệu Nghị Bằng cũng suýt chút nữa không nhịn nổi.

Tay cầm bút của Trình Dịch hơi dừng, "... Trước đấy tôi cũng kí một bản rồi."

Giờ thành hai bản.

"Ha ha ha ha..." Phan Đông Minh cười to.

Bấy giờ trong lòng mọi người mới thấy bình đẳng, có thần trợ công tuy rằng tốt đấy, nhưng quả thật cũng làm nhọc lòng mà.

Cứ vậy, Trình Dịch xách một hộp đầy thức ăn và cả giấy cam kết, kết thúc buổi quay hôm nay của mình.

——

"Gâu gâu gâu?" Cái gì, cô bị cấm thi á?

Sau khi nhận được tin này, trong mắt Cố Vân Thanh không tài nào tin được.

Cô bị oan mà!

Cố gắng nhớ lại mấy hành động của mình, Cố Vân Thanh cũng không phát hiện nổi mình cản trở quá trình quay ở đâu.

Vậy thì rốt cuộc là sao?!

Nhìn chó ta không ngừng chạy loạn xung quanh, Trình Dịch hơi khó hiểu, nghĩ rồi anh lấy đồ ăn từ trong hộp ra, đặt trước mặt cô, "Ăn đi này."

Ngửi ngửi thấy mùi đồ ăn trước mắt, Cố Vân Thanh cảm thấy, cô cũng không giận đến mức như vậy...

"Ư ử." Hừ hừ, không cho tham gia thì không tham gia, có ăn là được.

Cố Vân Thanh quẳng sen nhà mình sang một bên, sung sướng nhe răng mở chiếc hộp.

Nhìn động tác thuần thục của cô, Trình Dịch bỗng nhiên nhớ tới ngày trước lúc quay 《 The Slodier 》, cô tìm anh nhờ mở cơm hộp.

Thế nên, con chó này rõ ràng không phải không mở được hộp cơm, nó chính là muốn ăn mấy món có muối của anh!

Nghĩ đến sự xúc động trong lòng khi ấy, cứ mấy tháng ăn thịt không muối, Trình Dịch lập tức giận tím mật, nhấc hộp cơm lên.

"Gâu!" Culi hót phân kia, anh làm gì thế!

Cố Vân Thanh thấy nếu mình là chó thật, cô sẽ ngoặm tay Trình Dịch ngay bây giờ.

"Chúng ta cùng tính nợ cũ đi." Trình Dịch híp mắt rồi thong thả nhả lời: "Mày nói tao coi, lúc trước ở đoàn làm phim, có phải mày cố ý tới ăn cơm tao không?"

... Thật xin lỗi, chó ngài nuôi đang nghe không hiểu ngài nói gì.

Tất nhiên là trí nhớ của Cố Vân Thanh không tồi, nhưng nếu Trình Dịch mà không nhắc đến thì cô cũng quên lâu rồi.

"Gâu gâu gâu." Đây đều là chuyện xưa xa lắc xa lơ, sao anh còn nhớ rõ chứ.

Cố Vân Thanh bất mãn, cất giọng điên cuồng sủa.

Nhất thời, khắp phòng đều là tiếng chó kêu.

Trình Dịch: "..."

Từ khi nào nó học được cái lối la khóc om sòm vậy?

Chụp lấy miệng chó của Cố Vân Thanh, Trình Dịch nghiến răng, "Câm miệng."

Cố Vân Thanh không mở nổi miệng, cũng không kêu nổi nữa, chỉ cố thè lưỡi, liếm sạch tay Trình Dịch.

"Mày ghê thật đấy." Trình Dịch nhanh chóng rụt tay về, ghét bỏ lau tay trên người mình.

Cố Vân Thanh nhìn anh một cái, chê cô tởm thì tai đừng có đỏ!

Cố Vân Thanh đã sớm phát hiện, sen hót phân nhà mình là người khẩu thị tâm phi. Rõ ràng là cái vẻ thích được ôm hôn, nhưng cứ giả bộ không thèm để ý. Sau đó chờ cô chủ động thì không chống cự nữa, lại mắng cô một trận.

Với cái bệnh này của Trình Dịch, cô chỉ có một kiến nghị, đó là nằm viện trị liệu đi, không chừng còn cứu được.

Nhìn thấy trong mắt chó ta tràn ngập khinh bỉ, trong lòng Trình Dịch hết sức câm nín.

Nhưng Trình Dịch chưa kịp phản công, Cố Vân Thanh đã nghe thấy tiếng động ngoài cửa, nếu không chú ý sẽ không nghe thấy tiếng.

"Gâu." Ai?

Nhìn Cố Vân Thanh cào cửa, Trình Dịch cũng mau chóng phản ứng lại, anh đứng dậy và đi mở cửa.

Lập tức một cái bóng nho nhỏ đập vào mắt một người một chó.

"Em, em tới đây lấy đồ..." Thằng bé khẽ nói.

Trình Dịch thoáng sửng sốt, sau đó nhìn căn phòng phía sau, "Đây là nhà em sao?"

Cậu bé mặt mày lấm lem bùn đất gật đầu.

Sau đó bé con mau chóng tìm thấy chiếc ô tô làm bằng gỗ ở trong phòng, ngay lúc cậu nhóc định cầm xe đi thì thấy một thứ bày trên bàn, một cái hộp rất to.

Cậu nhóc chưa từng thấy chiếc hộp gỗ nào điêu khắc đẹp đẽ như vậy.

Thằng bé chỉ vào con thỏ trông sinh động như thật và hỏi: "Cái này là anh làm ạ?"

Trình Dịch lắc đầu: "Không phải, đây là đầu bếp bên ngoài làm."

Thằng bé nghe vậy tức thì kinh ngạc, "Đây không phải là đầu gỗ mà là thức ăn sao?!"

Trình Dịch thấy trong mắt thằng bé ngưỡng mộ, anh do dự một lát rồi hỏi: "Em muốn nếm thử không?"

Thằng bé đầu tiên là lắc đầu, sau đó lại nhìn mâm điểm tâm kia, không nhịn được khẽ gật đầu, "Muốn."

Từ trước đến nay, nhóc chưa từng nhìn thấy món nào đẹp như vậy. Nhóc cứ ngỡ rằng, lương thực được thu hoạch vào mỗi mùa thu là tuyệt đẹp nhất trần đời rồi.

Trình Dịch lấy một cái cho nhóc ăn.

Sau khi bé được nếm mùi vị, hai ba miếng ăn hết ngon lành, vừa ăn vừa nghiêm túc nói với anh: "Ngon quá!"

"Chó của anh cũng ngoan nữa." Thằng bé bổ sung.

Khi ở nhà, mỗi lần họ ăn cơm, chó nhà cậu bé sẽ vòng vòng quanh chân, trực cơ hội ăn vụng.

Ban đầu thằng bé cũng nghĩ con chó này sẽ chạy lên cướp đồ ăn của nó, không ngờ nó chỉ lẳng lặng ngồi đó nhìn mình, không hề có ý tranh ăn.

Trình Dịch nghe câu cuối thì cong môi, anh hỏi: "Em còn quen bé khác không? Em gọi các bạn ấy tới đây, chỗ anh còn nhiều đồ ăn ngon lắm."

Dứt lời, Trình Dịch bỏ thức ăn từ rong hộp ra.

Nhìn bao nhiêu món lót dạ và thịt thà, thằng bé vô cùng hứng hở và chạy đi ngay, "Trẻ trong thôn em đều quen cả, giờ em gọi họ tới đây luôn!"

Anh trai này tốt bụng quá!

Trừ cái hộp mà Cố Vân Thanh vừa cắn ra, Trình Dịch lại lấy một món bò bít tết và nói: "Đây là phần của mi."

Cố Vân Thanh ngậm hai hộp cơm rồi đặt nó lên góc ghế.

Thằng bé chạy từng nhà một nói oang oang rằng có một anh trai có nhiều đồ ăn ngon, hơn nữa còn mời mọi người ăn. Chẳng được bao lâu, xung quanh Trình Dịch đã đầy trẻ nhỏ.

Có lớn có bé, lớn đã mười mấy tuổi, nhỏ nhất chừng bốn năm tuổi.

Bưng từng hộp đựng cơm trong suốt và tinh tế phân phát, ước chừng khoảng năm sáu phút sau, mấy cái hộp này đã ăn sạch đến bóng loáng.

Cố Vân Thanh nhìn thấy một cô bé gầy nhom chen chúc trong đám, muốn có đồ ăn, nhưng lần nào cũng thất bại, con bé ủ rũ và cố nén nước mắt. Nghĩ rồi, Cố Vân Thanh ngậm miếng bò bít tết đi qua.

Thả miếng bò bít tết xuống cái đĩa bên cạnh của cô nhóc, lại dùng chân vỗ nhẹ lưng bé, Cố Vân Thanh ý bảo con bé xoay người lại.

Đến khi nhìn thấy miếng thịt bò bít tết, con bé lập tức nín khóc, tay nó hơi run run, chỉ vào mình, "Cho mình sao?"

"Gâu." Đúng vậy.

Con bé ôm chặt lấy Cố Vân Thanh, hôn cô một cái, "Cảm ơn!"

"Gâu..." Không có gì...

"Nhà mình còn có một con chó nữa, to hơn cả cậu đấy, cực kì khôn nha, để mình dẫn nó tới đây làm quen với cậu!"

Cố Vân Thanh hung hăng nuốt lại câu vừa rồi, bất lực trợn trắng mắt.

Không cần cảm ơn đâu.

Còn nữa, cưng không phải báo ân đâu, mà là báo thù đấy.

——

Làng bên.

"Mày đã nghe ngóng gì chưa, thôn Lưu Nhân bên cạnh có cái gì mà tổ quay tới đấy." Lưu Võ gốc là người thôn Lưu Nhân, có điều đi ở rể sang làng bên này nên không rõ tình hình quê cũ.

"Đôi sáu." Ném bài trong tay xuống, Vương Hữu Học khinh thường bĩu môi, "Cái đất chim không thèm ị như ở đây còn có đạo diễn tới đóng phim chắc?"

Gã ngồi đối diện với Vương Hữu Học khẳng định nguồn tin này, "Là thật đấy, hôm qua tao còn đi ngó mà."

"Đôi mười." Một thằng gầy khòm khác hút một điếu thuốc, hà một hơi khói thuốc đen ngòm, "Bọn tới đều là minh tinh, nghe nói còn nhiều tiền nữa."

"Đúng thế, hoặc là hát hò, nhảy nhót, hoặc là tùy tiện chụp một bộ phim cũng kiếm được nhiều tiền hơn cả đời chúng ta kiếm." Lưu Võ trong mắt che dấu sự ghen ghét nồng đậm.

Đều là con người, dựa vào đâu bọn họ kiếm tiền dễ dàng như vậy, đây là sự đời kiểu gì thế?!

Thằng ngồi đối diện với Vương Hữu Học lôi chiếc điện thoại mà hắn vất vả chắt bóp lắm mới mua được đưa cho Vương Hữu Học: "Đây là ảnh hôm qua tao chụp, mày xem mấy con xe việt dã này này, xịn quá đúng không?"

Mọi người vừa nghe thấy ba chữ "xe việt dã", không thèm đánh bài nữa, châu đầu lại nhìn. Sau khi nhìn thấy mấy kí hiệu trên xe, đầu tiên bọn chúng im lặng rồi kế đó chửi um lên.

"Bà nhà nó, đây không phải là xe Jeep sao?!" Vương Hữu Học nhổ toẹt một bãi.

"Là xe Jeep, nghe nói một con xe phải mấy trăm vạn tệ." Lưu Võ càng ganh ghét trong lòng, thậm chí còn ẩn ẩn vài phần phẫn hận.

"Được rồi được rồi, nhìn nữa chúng không phải của mình, đánh bài tiếp thôi." Chủ nhân chiếc di động giục giã.

Cả đám một lần nữa ngồi vào chỗ ngồi, chỉ là đánh thêm một ván nữa, bọn chúng bỗng nhiên cảm thấy trong lòng chán chường và hết sức khó chịu.

"Nếu không chúng ta nghĩ cách gì lấy tiền của bọn ngôi sao đó để tiêu?" Lưu Võ trầm giọng nói.

Xung quanh đột nhiên im lặng, khoảng nửa phút sau mới trở lại bình thường

Vương Hữu Học mở miệng: "Hôm nay cứ đánh bài trước, đánh bài đã..."

Mọi người sôi nổi gật đầu, "Đúng vậy, đánh bài đã."

Từ đầu đến cuối, không một ai phản bác câu "Nghĩ cách lấy tiền từ bọn ngôi sao kia để tiêu" của Lưu Võ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play