"Không ngờ tay nghề nấu nướng của Trình Dịch không tồi đấy." Triệu Nghị Bằng chép miệng và nhạt nhẽo nói.
Phan Đông Minh nuốt nước miếng, dù sao anh ta cũng không kiếm cơm bằng mặt, mấy kiểu phản ứng thế này không cần giấu giếm, "Chúng ta... Vào thử xem đi?"
Trương Chi Dịch vội vàng phụ họa, "Được được."
Nếu không phải vì cái hình tượng bên ngoài này, cậu ta đã sớm bổ vào ăn rồi. Bây giờ nghe Phan Đông Minh nhắc thế, làm gì có chuyện bất đồng ý kiến với nhau.
Triệu Nghị Bằng tuy rằng không hé răng nửa lời, nhưng bước chân của anh ta cũng theo sát hai người kia.
Sau khi ba người tới gần thì lập tức nghe thấy nhà bếp toàn tiếng chó sủa. Con chó Berger kia sủa một tiếng rõ to, cái muỗng trong tay Trình Dịch đang lấy thìa muối lập tức run run.
"Gâu." Bỏ muối.
Trình Dịch nhướng mày, sau đó bỏ một ít muối.
"Ư ử." Nữa đi nữa đi.
Trình Dịch nheo cặp mắt, cái muỗng trong tay ngừng một lát sau đó mới nghiêng muỗng đổ xuống.
"Gâu gâu gâu!" Cái nồi canh to như thế mà có tý muối như vậy, sao mà đủ chứ?!
Cái muỗng sắt đập vào chiếc lọ sứ đựng muối, "keng" một tiếng giòn vang. Trình Dịch buông thìa muối xuống, nhéo lỗ tai chó của Cố Vân Thanh, anh ghé sát mặt lại gần và nhẹ nhàng mở miệng, "Mày làm thân chó thì đừng có quá đà."
Hơi thở ấm áp từng chút một phả vào lỗ tai cô, Cố Vân Thanh khó tránh khỏi thấy ngứa ngáy, lỗ tai vừa muốn run rẩy thì lại bị nắm càng chặt.
Cái động tác nhéo lỗ tai này, rốt cuộc tên này học lúc nào vậy?
Hiểu Cố Vân Thanh đang thỏa hiệp, Trình Dịch lại nhìn chằm chằm mặt chó của cô nửa ngày, xác định lần này cô không chơi anh một vố nữa mới buông tai cô ra.
Sau hồi náo loạn, Trình Dịch đứng dậy thì thấy người quay phim đang cố nén cười, còn cả ba người Triệu Nghị Bằng đang do dự có nên vào hay không.
Im lặng một lát, Trình Dịch hỏi: "Mọi người tìm tôi... Có chuyện gì sao?"
Triệu Nghị Bằng nhìn thoáng qua Cố Vân Thanh đang trông ngóng nồi canh cá, sau đó nghiền ngẫm cười cười, "Nhà các cậu, ngay cả ăn ít muối hay nhiều cậu cũng không được làm chủ sao?"
Trình Dịch vừa định lên tiếng thì Triệu Nghị Bằng đã xua tay, "Được rồi, cậu không cần giải thích đâu, chúng tôi đều thấy rồi."
Trình Dịch quay đầu nhìn về phía Trương Chi Dịch và Phan Đông Minh.
Hai người thấy thế thì không hẹn cùng gật đầu thật mạnh, "Thấy rồi."
Nghĩ nghĩ, Phan Đông Minh bổ sung: "Chương trình này sau khi phát sóng thì nhân dân cả nước cũng sẽ thấy được."
Trình Dịch: "..."
Nhìn cái gì? Nhìn anh bị một con chó sai như nô dịch ấy à?
Cố Vân Thanh nghe cuộc đối thoại trên không sót chữ nào, cô liếc mắt nhìn Trình Dịch một cái, nhẹ nhàng kêu một tiếng, "Gâu."
Đúng là chữ "thảm" viết hoa mà.
Canh cá trắng như sữa đặt trên bếp đang sôi ùng ục, toả hơi nước nghi ngút. Cố Vân Thanh nhớ lại hình ảnh ban nãy Trình Dịch nhóm bếp, cô vẫn cảm thấy cực kì vui mừng.
Ba người Triệu Nghị Bằng cuối cùng vẫn là mặt dày ở lại. Bốn người và một chó chia ba con cá và một bát canh nóng to. Tuy rằng ăn chưa đủ no, nhưng chí ít vẫn an ủi được cái dạ dày đang không ngừng kháng nghị.
Sau khi múc canh cá cho ba người, Trình Dịch múc cho Cố Vân Thanh một bát, cuối cùng mới đến lượt mình.
Có lẽ là vì cùng ăn chung nồi, quan hệ của bốn người liền trở nên hài hoà.
Phan Đông Minh húp canh cá tươi ngon, chỉ cảm thấy cả người mệt mỏi rã rời đều xua đi không ít. Anh ta nhìn động tác của Trình Dịch, cười nói: "Cậu cũng không sợ chiều hư chó nhà mình sao."
Ở nhà ba mẹ anh ta cũng nuôi một con chó, mỗi ngày quậy phá toán loạn, bọn họ cũng không hề tức giận, vui vẻ hớn hở theo sau dọn đít cho nó.
Phan Đông Minh nhớ, khi anh ta còn nhỏ, ba mẹ anh ta cũng không đối xử chu đáo bằng.
Trình Dịch nhìn cái miệng "nhỏ" đang uống canh cá của Cố Vân Thanh, sợ rơi vãi lung tung, bất đắc dĩ nói: "Chiều hư thì cứ chiều hư đi."
Giờ cô đã leo lên đầu anh tác oai tác quái rồi, hư nữa thì hư đến đâu chứ. Dù sao cô cũng chỉ rước hoạ cho anh, không làm phiền tới người khác.
Lấy miếng bụng cá từ trong bát mình, dùng đũa gẩy gẩy, xác định bên trong không có cái xương nào, Trình Dịch gắp nó đút cho Cố Vân Thanh.
Cố Vân Thanh lập tức nuốt miếng cá này xuống bụng.
Không có ô nhiễm, cá nguồn gốc từ thiên nhiên, tuy hơi nhỏ nhưng thịt cá rất ngọt. Đặc biệt là canh cá, chỉ bỏ thêm muối thôi cũng cực ngon.
Nhìn một người một chó ở chung vô cùng hoà hợp, Phan Đông Minh chỉ có thể cảm khái trong lòng một câu, "kẻ muốn cho người muốn nhận".
Ba người Triệu Nghị Bằng ăn cơm xong, từng người rửa bát của mình sạch sẽ, tiện tay rửa cả cái nồi mà Trình Dịch nấu sau đó mới ra về. Còn hai phần cơm cá ăn sáng, xem như trả công rửa bát cho họ.
Sau khi xong xuôi mọi việc thì sắc trời đã tối.
Cố Vân Thanh nhìn đống cỏ khô chất đống ngoài sân, bắt đầu dùng móng vóng cào đất.
Đống cỏ khô này có vẻ vứt đã lâu, mấy cây rơm rạ ở giữa đã bị ép qua, cô chuẩn bị làm cái tổ trong đống rơm, đánh giấc ở đây thì quá ngon lành.
Trình Dịch ở trong phòng không tìm thấy Cố Vân Thanh đâu, đi ra ngoài xem thì bắt gặp cảnh cô đang đào rơm.
Một tay nhấc Cố Vân Thanh lên, kẹp ở nách mình, Trình Dịch máy môi nói: "Nên vào ngủ thôi."
Cố Vân Thanh cảm giác tứ chi mình treo lủng lẳng trên không trung, cô lập tức trợn mắt trắng dã.
Người quay phim buổi tối không phải làm việc, bây giờ chỉ cần ở trong nhà xem mấy cái máy quay cũng đủ quay cảnh ban đêm rồi.
Cố Vân Thanh nhìn ánh đèn mờ nhạt trong căn phòng rách nát, mọi hành động nhỏ đều có thể in bóng lên vách tường đất như đang chiếu phim, có vẻ hơi trống vắng và tĩnh lặng. Hơn nữa cách đó không xa, tiếng côn trùng và gió núi thổi gào thét, càng có cảm giác kinh khủng hơn.
... Thế nên, sen hót phân là đang sợ tối? Cô đột nhiên nghĩ vậy.
Không biết trong đầu Cố Vân Thanh đang suy nghĩ gì, Trình Dịch vỗ vỗ đầu cô, dặn dò: "Đứng yên ở đây, đừng nhúc nhích."
"Gâu." Được.
Nghe thấy Cố Vân Thanh đáp, lúc này Trình Dịch mới lần nửa mở cửa ra ngoài. Đến lúc về, trên tay anh bưng một chậu nước sạch, trong nước có một cái khăn lông.
"Nhấc chân." Trình Dịch ra lệnh.
Cố Vân Thanh ngồi trên ghế, nhấc hai chân trước lên.
Sau khi bắt cá, lông chó của cô đã khô, nhưng bốn cái móng vì dính ướt lại dẫm chân trần trên đường đất nên giờ đã bẩn không nhìn được.
Lau cẩn thận xong chân của Cố Vân Thanh, cái chậu nước kia đã đen ngòm.
Mang chậu nước đi đổ, Trình Dịch quay về mà vẫn thấy Cố Vân Thanh ngồi xổm trên ghế, nhíu mày hỏi: "Sao mày còn chưa lên giường ngủ?"
Lên giường?!
Lúc ở nhà, cho dù cô có làm nũng thế nào, người này cũng quyết không cho cô lên giường anh ngủ. Sao giờ lại đột nhiên thay đổi vậy? Hay là cô đoán đúng rồi, anh sợ tối nên mới bảo mình ngủ cùng.
Thế nhưng nếu Trình Dịch đã mở miệng đề nghị, Cố Vân Thanh cũng sẽ không từ chối.
Cố Vân Thanh lắc đuôi, từ ghế trực tiếp nhảy lên giường, không hề chạm đất cái nào. Cô sợ Trình Dịch không quen, rất tự giác nằm ở bên chân Trình Dịch, cuộn người.
Nhìn động tác liên tiếp của Cố Vân Thanh, Trình Dịch thầm nhớ lại. Lúc trước có phải anh không cho cô vào phòng ngủ quá nghiêm khắc rồi không, để cô tưởng anh ghét mình nên không cho ngủ chung giường.
Nếu Cố Vân Thanh mà hiểu được tâm tư lúc này của Trình Dịch, nhất định sẽ nói cho anh hay, anh thật sự nghĩ quá nhiều. Khi ở nhà, có điều hoà điều chỉnh nhiệt độ, ngủ đâu cũng mát mẻ. Giường của anh ngoại trừ mềm ra thì chẳng có gì hấp dẫn cô.
Cô nhiều lần muốn vào chỉ là cảm thấy thú vị mà thôi.
Tổ quay phim thực sự tính để mấy minh tinh sống khổ, ngay cả chăn mỏng cũng không có, chỉ có tấm thảm mỏng.
Tắt ngọn đèn kia đi, Trình Dịch đến trước giường, đắp thảm lên người, trực tiếp nằm xuống.
"Ngủ ngon." Trình Dịch thấp giọng nói.
"Gâu..." Ngủ ngon...
Cố Vân Thanh giờ đã sớm buồn ngủ, mơ mơ màng màng, theo phản xạ đáp lại.
Nhìn cái điệu không tim không phổi của chó ta, Trình Dịch không biết nên tức hay nên cười. Một lúc lâu sau, anh cũng chìm vào mộng đẹp.
Mọi thứ đều tĩnh mịch, côn trùng vẫn kêu. Gió núi thổi ngang qua, bóng đêm càng đậm, y như mực đen vấy nhuộm.
Ban đêm.
Cố Vân Thanh cảm giác Trình Dịch đang cuộn người trong tiềm thức.
Tổ quay phim không lên tận vùng núi sâu này để quay chương trình nên không biết ở đây, ngày đêm chênh lệch nhiệt độ rất lớn. Trước đó chuẩn bị một cái thảm nhỏ căn bản không đủ dùng.
Cô thì còn có lông giữ ấm, nhưng sen nhà mình thì chẳng có gì, thật quá đáng thương.
Hình ảnh chàng trai mét chính ôm cánh tay... Cố Vân Thanh nhìn đến nhướng mày, sau đó dịch lại gần Trình Dịch, ủ cánh tay anh, tự làm thành tổ.
Cảm nhận được nguồn nhiệt, Trình Dịch nháy mắt duỗi tay ôm lấy.
"... Gâu!" Sen hót phân, anh ghì chết tôi rồi!
Cố Vân Thanh cảm giác cái siết tay này ghì cổ mình, lập tức không kìm nổi nữa, cắn một cái lên mặt anh.
Trình Dịch đột nhiên bị đánh thức, anh bừng tỉnh.
Thấy mặt mình ươn ướt, Trình Dịch hít sâu một hơi, "... Nhả ra."
Cố Vân Thanh rầm rì nhả ra.
Tỉnh lại thấy lạnh buốt, Trình Dịch kéo Cố Vân Thanh vào lòng, lạnh lùng mở miệng, "Ngủ."
"Lại đánh lén tao, ngày mai xương cá tự nhằn." Nghĩ rồi, Trình Dịch nhanh chóng bổ sung.
Cái gì mà đánh lén, rõ ràng cô có lòng tốt. Dầu gì tên này cũng sống hơn 20 năm, đâu cần phải vô liêm sỉ thế.
Nhủ thầm trong lòng, Cố Vân Thanh trợn trắng trong lòng anh, "gâu gâu gâu."
Biết rồi biết rồi.
Trình Dịch nhìn đầu chó lông xù vùi vào ngực mình, trên mặt không cưỡng được ý cười nồng đậm.
Có lẽ là bởi vì lông Cố Vân Thanh quá ấm áp, Trình Dịch rất nhanh lại đi vào giấc mộng.
Dựa vào sự ấm áp này, tất cả lạnh lẽo trong người đều xua tan.
——
Sáng sớm hôm sau, Phan Đông Minh hứng trọn một đêm rét như dao găm nhìn Triệu Nghị Bằng mang theo chăn tới, cảm thán nói, "Gừng càng già càng cay."
Người xưa đúng là không lừa mình.
Ngay sau đó, Trương Chi Dịch mặc áo khoác cũng đi ra.
Triệu Nghị Bằng vỗ vỗ Phan Đông Minh bả vai, "Đừng buồn, Trình Dịch cũng không mang theo đồ chống rét, hai cậu có thể làm bạn mà."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT